Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 539: Thiên muốt diệt ta, ta liền nghịch thiên

Tử Tiêu Nguyệt Tuyên Thủy càng tuôn tràn, đơn kiên ba chặn lại.

- Ngăn được Linh Tê Kiếm Ba, vậy ngươi có thể ngăn được Xanh Thiên Kiếm sao?

Hách Liên Anh phá kiếm ba, đâm thẳng vào Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, đang muốn phá thủy mà ra thì thanh lam hỏa diễm ập đến, lập tức cùng Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy một chính một phản, hình thành hai dòng xoáy, dung hợp lẫn nhau, biến thành dòng xoáy thủy hỏa.

- Lại là chiêu này!

Hách Liên Anh hét lớn, sắc mặt trở nên âm trầm, nỗ lực phá hủy tuyền qua thủy hỏa, lúc ở trên Thiên Vân Phong, hắn đã nhìn thấy Hắc Quân sư thúc chính là bị ném ra từ trong dòng xoáy này.

Xanh Thiên Kiếm quả nhiên bất phàm, dưới tu vi Võ Hoàng cao cấp của Hách Liên Anh thi triển, dòng xoáy thủy hòa dang tương hỗ hấp thu liền bị cản lại, nhưng hắn cũng chỉ có thổ ngăn cản chứ không thổ lập tức phá ra.

Chỉ có điều Hách Liên Anh tin rằng, không bao lâu nữa là hắn có thể chém nát được dòng xoáy thủy hỏa này, bởi vi dòng xoáy trước mắt hoàn toàn không thể so sánh với dòng xoáy thủy hỏa trên Thiên Vân Phong.

Cùng lúc đó, Thận Li Cự Long phun ra hào quang, ập thẳng đến, hơn bảy trăm con Ngọc Chỉ San Hô trùng đứng san sát nhau như rừng, gai nhọn hoắt đâm thẳng đến.

Thận Li cự long mãnh lực khẽ há một cái, Ngọc Chỉ San Hô trùng liền bị hút vào hơn nửa, trong lúc hút, đột nhiên thân thể vặn vẹo, bị gai nhọn đâm vào, nhất thời Thận Li cũng không tiến tới dược nữa.

Sở Nam phóng thích dòng xoáy thủy hỏa, thân thể không ngừng vang lên tiếng lách tách, cả người sung huyết, huyết sắc không bình thường, mà cỗ “nghịch” ý kia lại hoàn toàn bị ngưng tụ trên ngón tay, trên ngón tay thoạt nhìn trống rỗng, nhưng người khác nhìn vào thì trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ “nghịch” ý, muốn phản kháng, muốn đi làm những chuyện mà trước đây bọn hắn cho rằng là không thể.

Những người vốn không chịu nổi khí thế dồn nén mà ngã rạp xuống đất, sau khi nhìn thấy ngón tay đó đều hét lớn:

- Ta muốn đứng dậy, ta muốn đứng dậy...

Hết thảy những điều này đều không liên quan gì đến Sở Nam...

Phụt... phụt.... phụt...

Sở Nam liên tiếp phun ra ba ngụm máu.

Nghịch ý tụ, tinh huyết xuất.

Thanh âm của Sở Nam vang lên đều đều:

- Dùng tinh huyết làm dẫn, lấy nghịch ý mà xuất, Ngũ Hành Huyết Long, Khai nhãn...

Thuận theo lời nói của Sở Nam, mây đen trên trời đền điên cuồng tràn về phía Sở Nam, ùn ùn tràn đến, cuồn cuộn chồng chéo lẫn nhau, cuồng phong nổi dậy, đem đại địa cày nát cuốn lên không trung, lúc Sở Nam thốt ra chữ cuối cùng, đôi Long nhãn trên trán Ngũ Hành Huyết Long liền mở bừng ra.

Ngay trong sát ng đó, trên chín tầng trời phát ra tiếng vang ầm ầm, giống như thương khung gào thét, mây đen phô thiên lấp địa che khuất cả bầu trời, thanh thế hãi nhân, phảng phất như xé rách cả đại địa...

Ngay trong nháy mắt đó, một tiếng ầm lớn vang lên, một đạo thiểm điện, thiểm điện tử sắc to như cột trụ bổ thẳng xuống, thiểm điện giữa không trung giống như người khổng lồ, xé tan mây đen dày đặc mà giáng xuống.

Hung hăng nện lên người Ngũ Hành Huyết Long vừa khai nhãn.


I Đạo thiểm điện thứ nhất còn chưa biến mất thì đạo thiểm điện thứ hai đã ập đến...

Hách Liên Anh nhìn Ngũ Hành Huyết Long, trong mắt đầy vẻ mê hoặc, lẩm bẩm:

- Đây mới thật sự là rồng sao? Thiên Địa dị tượng, tiểu tử này có thể ngưng tụ ra rồng sao? Sao có thể khiến Thiên Địa dị biến phát sinh?

Sau khi kinh hãi, Hách Liên Anh lại cuồng hì, quát với Sở Nam:

- Lâm Vân, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả ông tròi cũng muốn thần lôi diệt ngươi! Hôm nay lão phu phải thay trời hành đạo! Tru sát ngươi!

- Grào...

Ngũ Hành Huyết Long phát ra một tiếng long ngâm rung trời...

Gió vẫn gào thét.

Hắc vân vẫn cuồn cuộn.

Bầu trời một mảnh hắc ám, mây đen cuồn cuộn, tiếng xét chớp giật, vang đinh tai nhức óc, thiểm điện tử sắc như một con rắn từ trên trời trườn xuống, lúc đạo lôi điện thứ hai hiện lên cũng là lúc xé tan màn mây đen.

Những giọt mưa to như hạt chầu rơi lộp bộp xuống mặt đất, tựa như một dòng ngân hà treo ngược đang chảy xuống.

Trong sát ng đó, cơn mưa kích xạ xuống đại địa, bắn tung tóe cao hơn ngàn mét.

Hơn vạn người quan chiến giống như gà nhúng nước mưa, những người dang đứng chỉ còn khoảng ba bốn người, những người dưới uy áp hạo thiên này căn bản đều không dừng nổi, trong mắt bọn hắn dầy vẻ sợ hãi, sợ sệt đến từ sâu trong linh hồn, trong ba bốn người đang đứng tất nhiên có Điệp Y Tiên Tử, quang quyển trên người Điệp Y Tiên Tử vẫn vững chắc như cũ, chỉ có điều trên gương mặt của nàng đã trở thành tái nhợt, vẫn gắt gao nhìn Sở Nam, nam nhân cùng đánh cược với nàng dã sớm hôn mê.

Nhìn thấy thiên địa dị biến, không chỉ có vài vạn người đang quan chiến ở thành Đông Nhạc, mà người khắp Bắc Tề Quốc đều nhìn thấy, chỉ có điều vì khoảng cách quá xa nên cảm nhận khác biệt mà thôi.

0O0

Chúc Chỉ Vũ đang chạy đến thành Đông Nhạc, vừa mới đem tin túc truyền đến Thiên Nhất Tông, trên mặt dầy vẻ tươi cười, lẩm bẩm:

- Thì ra, hắn ngay cả đạp không phi hành cũng không làm dược! Không trách dược đại chiến ngày ấy hắn thủy chung không rời khỏi mặt đất.

Nhưng nụ cười còn chưa dứt thì lại có một tiếng nổ ầm vang lên, Chúc Chỉ Vũ liền run sợ nhìn thiên địa dị biến trên không trung, lẩm bẩm một mình:

- Trung tâm dị biến là thành Đông Nhạc, chang lẽ thành Đông Nhạc lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn?

Dứt lời, Chúc Chỉ Vũ liền nhanh chóng chạy đến thành Đông Nhạc, bầu trời mưa vần vũ lúc còn cách hắn ba thước thì tự động tách ra hai bên.

0O0


Man Lam và Phong chủ Thiên Cực Phong liếc mắt nhìn nhau, thân hình lao đi như mũi tên. Mạc lão không hề ẩn thân, dẫn theo Thiết Thương Hùng chạy trên đường lớn. Phù Chấn, Vô Không lão tổ cũng bất chấp mưa gió mà tiến về phía trước...

Tâm thần Tử Võ Hoàng chấn động, thầm nghĩ:

- Thiên uy như vậy, đến cùng là cái gì xuất hiện?

Sau khi kinh ngạc, ánh mắt liền trở nên sáng ngời hữu thần, để Tử Đông Lai đuổi theo sau, còn bản thân thì nhanh chóng lên đường trước...

Tử Mộng Nhân và Nhị trưởng lão cũng lên đường. Nam Cung Linh Vân đội mưa gấp rút lên đường, chỉ muốn nhanh chóng đến thành Đông Nhạc. Tu Đồ Dật Tiêu cũng gấp rút lên đường, mặc dù gấp rút lên dường nhưng hắn vẫn không đình chỉ việc tu luyện. Thu Tiểu Mạch cưỡi trên Phong Vân điêu không bay quá cao, trái lại bay thấp sát mặt đất. Vũ Hạo thì bước từng bước kiên định...

0O0

Lão phụ xấu xí lúc này dang lẩm bẩm:

- Ngày hôm đó vào ba trăm năm trước cũng giống như vậy...

0O0

Huyền Băng Môn, Lạc Tiên Nhi hai mắt phủ một tầng băng sương, mặc dù Diệu Âm vô cùng lo lắng, nhưng mệnh lệnh của Lạc Tiên Nhi vẫn là:

- Đợi! Đợi hắn đến đây!

Vùng đất Man Việt, một khổ hành tăng quay đầu lại nhìn, sau đó tiếp tục bước đi, miệng vẫn lẩm bẩm:

- Đây là quỵ tắc của thiên?

0O0

Còn một ẩn thế cao nhân nhìn thiên địa dị biến, trầm mặc không nói, thật lâu sau mới thì thào:

- Thiên hạ đại loạn đã không còn xa nữa...

Vô số người đều vì một màn này mà hoặc ít hoặc nhiều đều cảm khái.

Còn Sở Nam đang dẫn phát thiên địa dị biến lại không hề sử dụng nguyên lực, để mưa to, để cuồng phong bao phủ, hắn tùy ý để mưa tấp lên cơ thể, để gió tùy ý lay động, hắn không rõ tại sao thiên địa dị biến lại xuất hiện, chỉ nghĩ:

- Đây là cỗ “nghịch” ý trùng thiên sao? Dường nhu, ngoài “Nghịch” thì không còn gì khác...

Trong mắt Sở Nam lóe lên lãnh mang, nộ ý trùng thiên trong cơ thể bùng lên, Ngũ Hành Huyết Long mà hắn ngưng tụ vẫn cuống khiếu, lao thẳng lên trời, khí thế thần long bãi vĩ, long vĩ quất thẳng về phía đạo thiểm điện thứ hai đang lao đến.

Thiểm điện diệt, long vĩ tiêu...

Đạo thiểm điện thứ ba lại từ không trung bổ xuống.

Lúc này, “nghịch” ý của Sở Nam đã tiêu thăng, thân hình xông thẳng lên trời, đạp trên lưng Ngũ Hành Huyết Long, cánh tay chỉ thẳng vào đạo thiểm điện thứ ba đang đánh xuống, quát một tiếng rung trời:

- Lão thiên chết tiệt, ngươi sợ sao?

Hách Liên Anh nghe thấy lời này, trong lòng thoáng rung động, lập tức cuồng tiếu:

- Lâm Vân, ngươi đúng thật không biết trời cao đất rộng, thượng thiên sợ ngươi sao? Trước mặt lão thiên, ngươi bất quá chỉ là một con kiến mà thôi, nghịch thiên hành sự ắt bị tròi phạt!

-Bình...,

Đạo thiên điện thứ ba hung hăng quất lên người Sở Nam.,

“ ’ _