Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 531: Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy

Âm thanh Tả Võ Hoàng vừa dứt, trọng quyền của Sở Nam lại lần nữa đập xuống, lần, này không đánh hắn bay đi, mà nện hắn xuống đất, quát lớn:

- Lão tử đã nói với ngươi, Lầm Vân không phải là để ngươi gọi! Còn Lâm Vân tiểu nhi, con bà ngươi mới là tiểu nhi!

- Phành...

Lại một quyền!

- Trước mặt lão tử đừng vọng xưng lão phu!

- Phành...

Một cước dẫm xuống.

- Con bà ngươi, muốn lão tử phản bội Thần Khí Phái! Muốn lão tử biến thành cầm thú giống ngươi, còn muốn truyền thụ công pháp cho lão tử, con bà ngươi, ngươi xứng sao? Xứng sao?

- Phành phành phành...

Đạp xuống hai cái, lại đấm thơn hai cái, thân thổ Tả Võ Hoàng biến thành đống cát, xương trong cơ thể dã không còn một cái hoàn hảo, mà chút ít lực lượng quái dị trong cơ thể lúc trước bây giờ càng lúc càng nhiêu, chỉ có điều hắn đã bị đánh đến choáng váng, lửa giận ngút trời mà không có chỗ phát tiết, cho nên căn bản không chú tâm.

- Cường giả vi tôn, phải không? Nhược nhục cường thực, phải không? Bây giờ, phải chết là ai? Là ai? Ngươi không phải muốn nuốt lão tử sao?

Mỗi một nghi vấn, lại kèm theo một quyền hoặc một cước, Tả Võ Hoàng bị đánh đến thổ huyết, trên người đều là miệng vết thương, máu tươi bắn tung tóe, Thanh Tần Yêu Viêm cũng bị đánh cho không thể ngưng tụ nổi.

Đôi mắt Tư Mã Võ Hoàng đã khép lại thành một đường, đang cân nhắc lần cuối.

Điệp Y Tiên Tử sững sờ nhìn Sở Nam giống như một con bạo long hình người, điên cuồng đánh Tả Võ Hoàng luôn cao cao tại thượng, trong lòng dậy sóng, thầm nghĩ:

- Đây là kỳ tích sao?

Lập tức, Điệp Y Tiên Tử nhìn vòng tay trên cổ tay mình, nàng không biết đây là một kiện pháp bảo phòng ngự mạnh nhu vậy, nàng vẫn luôn đeo nó trên tay là bời vì chiếc vòng này là vật mà cha nàng cho nàng, hai hàng lông mày của Điệp Y Tiên Tử nhíu chặt, thầm nhủ:

- Phụ thân, người nhất định vẫn còn sống, đúng không? Ta sẽ tìm được người...

Nói xong, ánh mắt của Điệp Y Tiên Tử lại rơi trên người Sở Nam.

Sở Nam vẫn còn vừa đánh, vừa nói:

- Ngươi bất quá chỉ là một Võ Hoàng trung cấp, ngươi tường mình là trời sao?

Tưởng là vô địch sao? Lão tử đã nói, ngươi chết ta sống, lão tử còn nói phải huyết tẩy ngươi!

Tả Võ Hoàng đã bị đánh cho choáng váng, không còn lực hoàn thủ, mà mỗi lần hắn bị đánh một quyền thì hắn lại cảm thấy năng lượng và Thanh Tần Yêu Viêm trong cơ thể đang biến mất, khí tức tử vong dày đặc bao vây lấy hắn.

- Đem mầm mỏng Thanh Tẫn Yêu Viêm phun ra cho lão tử, cả nguyên hạch của ngươi nữa, phun hết ra cho lão tử!

Sở Nam hét lên điên cuồng, một quyền đánh thẳng xuống đan điền của Tả Võ Hoàng.

Cũng trong nháy mắt đó, Tư Mã Võ Hoàng xuất thủ!


Tả Võ Hoàng bị Sở Nam đánh đến không thở nổi, Tư Mã Võ Hoàng không có kỵ bản thân ra tay sẽ khiến Tả Võ Hoàng khó chịu nữa, bởi nếu hắn không ra tay thì Tả Võ Hoàng sẽ bị đánh cho đến chết.

Còn một nguyên nhân khiến Tư Mã Võ Hoàng vội vàng xuất thủ là bời vì hắn nhìn thấy một quyền một cước của Sở Nam quá mức khủng bố, càng chiến càng mạnh, giống như hắn sinh ra là đến chiến đấu vậy, trưởng thành từ trong chiến dấu.

Một thanh chiến đao dài chợt lóe lên trong tay Tư Mã Võ Hoàng, đau cong như yểu nguyệt, trên lưỡi đao có nhiều răng khiến người nhìn không rét mà run, đây chính là trung cấp Tông Khí của Tư Mã Võ Hoàng, Tấn u Yên Nguyệt Đao.

Tấn u Yến Nguyệt Đao được vung trong tay Tư Mã Võ Hoàng liền phát ra một đạo công kích giống nước mà không phải nước, một màu tím đậm, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh, âm thanh phát ra vô cùng chói tai, âm thanh phá không giống như quỷ khiếu.

Đao mang thủy nguyên tử u tím đậm giống như một dải ngân hà trên không trung, cuồng khiếu ập đến, thế không thể cản, tựa như muốn xé rách không gian, chém dứt thân thể Sở Nam, chỉ một ít khí tức đao mang tràn ra từ bên trong đã xuất hiện vài đạo vết nứt thật sâu trên mặt đất, lực lượng mênh mông trong đó thật khó có thể tường tượng.

Đao mang thủy nguyên tử u trong nháy mắt dã tới.

Đao mang uy thế đoạt mạng như vậy, Sở Nam không đem quyền phải kích đến đan điền Tả Võ Hoàng nữa, thu hồi lại, toàn thân phát ra một màn ngũ thải quang mang rực rỡ.

Cùng lúc đó, trọng kiếm xuất hiện trong tay trái, một kiếm hung hãn không gì cản nổi xuất ra, dây chính là vũ kỹ mà hắn ngộ ra khi giết dám đệ tử Thiên Nhất Tông ở trên dãy núi Tùng Mộc sau khi dung hợp tất cả vũ kỹ lại, tạo thành “Dung” kỹ.

“Dung” kỹ vừa xuất ra, sắc mặt Tư Mã Võ Hoàng liền đại biến, đao mang thủy nguyên tử u cùng kiếm mang va chạm vào nhau.

- Ầm...

Không trung bạo phát hào quang rực rỡ, khiến người khác căn bản không thể mở mắt, năng lượng kịch liệt quét qua bầu trời, cuồng bạo giống như kinh đào hải lãng, đại địa dưới chân bị chấn đến không ngừng run rẩy.

Nếu xét về vũ kỹ, vũ kỹ của “Dung” kỹ rất mạnh, vượt qua một trảm của Tu Mã Võ Hoàng, chỉ là năng lượng bên trong của trọng kiếm vẫn còn chưa đủ, dù sao thì Sở Nam vẫn phải phân tâm đối phó Tả Võ Hoàng, Sở Nam nhất định phải dồn Tả Võ Hoàng vào chỗ chết, tuyệt không thể để cho hắn có cơ hội thở dốc, bằng không, hai Võ Hoàng hợp kích thì Sở Nam quả thật không có lòng tin.

Nhưng dù vậy, một kích của trọng kiếm cũng diệt đi phần lớn uy năng của đao mang thủy nguyên từ u, chỉ còn lại dòng nước quỷ dị vẫn đánh lên quang quyển phòng ngự ngũ thải, tiếng ầm ầm vang lên, quang quyển ngũ thải lay động, sau đó khôi phục lại như cũ, thế nhưng dòng nước từ u kia vẫn bám trên quang quyển, một cỗ hàn ý rét thấu xương tiến vào thân thể Sở Nam.

Quang quyển phòng ngự ngũ thải phát ra tiếng vang “xẹt xẹt xẹt”, sau đó bốc lên một trận bạch vụ mù mịt.

Thân thể Sở Nam cũng bị năng lượng trùng kích, nhưng chỉ trong nháy mắt, nắm quyền phải của Sở Nam lại hung hăng nện lên đan điền của Tả Võ Hoàng, “Phanh” một tiếng, thân thể Tả Võ Hoàng lập tức phân thành tám khối, bắn ra tám hướng, mỗi bộ phận đều bắn đầy máu tươi, đặc biệt là phần đầu, huyết vụ bắn ra giống như bao trùm cả bầu trời.

ở vị trí đan điền chỉ còn lưu lại một viên nguyên hạch, nguyên hạch thanh sắc.

Sở dĩ có thổ làm được một màn này, ngoại trừ mỗi một quyền của Sở Nam đều ẩn chứa trên trăm vạn cân lực lượng ra thì mỗi lần quyền cước của hắn đánh lên người Tả Võ Hoàng, bên trong thân thể Tả Võ Hoàng lưu lại một phần lục lượng, một quyền cuối cùng hoàn toàn kích bạo cỗ lực lượng đó, cho nên mới phát ra uy lực tuyệt mãnh như vậy.

Đường đường là Võ Hoàng, không ngờ lại bị chết dưới quyền của Sở Nam.

Sở Nam thu lấy nguyên hạch thanh sắc, nhìn tử u chỉ thủy trên quang quyền ngũ thải, không biết dang suy nghĩ gì.

Điệp Y Tiên Tử nhìn thấy một màn vừa rồi đã kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn, trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói bằng lời, mặc dù nàng đang chờ mong kỳ tích tiếp theo xảy ra, nhưng kỳ tích mà Sở Nam tạo ra thật sự quá mức kinh thiên.

Sắc mặt Tư Mã Võ Hoàng thì trở nên âm trầm, nhìn thân thể Tả Võ Hoàng vỡ thành tám khối, trong lòng cảm thấy rét lạnh, còn có cảm giác thỏ tử hố bi, nhớ lại lúc trước hắn và Tả Võ Hoàng đều là Vố Quân cao cấp, sau đó trong một lần tỷ thí trong tổ chức, hai người mới biết là thủy hỏa bất dung, thủy hỏa bất dung thực sự, Tả Võ Hoàng là thuần hỏa dặc tính thể chất, còn hắn thủ thuần thủy dặc tính thể chất, lần tỷ thí đó hai người đánh đến mức khó phân thắng bại, cuối cùng bời vì không phân được thắng bại cho nên hai người mới dần quen nhau, thỉnh thoảng lại tỷ thí với nhau, cùng thực hiện nhiệm vụ của tổ chức, khi tu luyện cũng ganh đua với nhau, lúc bọn hắn tấn cấp Võ Vương cao cấp, bởi vi làm ra cống hiến cho tổ chức, cho nên tổ chức thưởng cho Tả Võ Hoàng một viên dị hỏa mầm móng Thanh Tan Yêu Viêm, còn hắn thì được dị thủy mầm móng Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, từ đó thực lực đại tăng, hai người liên thủ đánh dâu thắng đó, không gì cản nổi, thậm chí còn tự tạo ra một bộ vũ kỹ liên thủ công kích, đó cũng là nguyên nhân lúc bọn hắn đối mặt với Tử Võ Hoàng vẫn có thể khiến Tử Võ Hoàng chịu không ít thương hại, còn có thể thong dong thoát thân.

Tình huynh đệ vài trăm năm tương đối thâm hậu, cả hai đều hiểu rõ dối phương.

Cũng chính vì vậy cho nên lúc trước Tả Võ Hoàng nói lời kia nên Tư Mã Võ Hoàng mới nhẫn nhịn không ra tay.

Nhưng bây giờ, Tả Võ Hoàng đã bị Lâm Vân đánh chết, hắn tất nhiên vô cùng hối hận, chỉ bởi vì hắn quá tự tin, quá tin tưởng Tả Võ Hoàng, cho rằng Lâm Vân không phải là dối thủ, thế nhưng không ngờ một phút sơ suất, Tả Vồ Hoàng lại bị một con kiến Võ Quân sơ cấp đánh chết...


Tả Võ Hoàng còn bị đánh nát thành tám mảnh.

- Sớm biết như vậy ta đã không quan tâm nhiều làm gì, cùng hắn liên hợp, một thủy một hỏa chẳng phải là giết xong rồi sao?

Tư Mã Võ Hoàng càng hối hận hơn đó là lúc trước, sau khi tiểu tử kia bị đằng mạn hắc sắc bao vây lại không một chưởng đánh chết, bằng không, bây giờ kẻ còn sống là huynh đệ hắn chứ không phải tên tiểu tử này.

- Lâm Vân, ngươi phải trả giá, ngươi đánh hắn bao nhiêu quyền thì lão phu sẽ trà lại ngươi gấp trăm lần, lão phu sẽ chém ngươi thành ngàn khối, vạn khối, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết ngươi...

Tư Mã Võ Hoàng bi thống phẫn hận nói, Sở Nam nhìn tử u chỉ thủy kia, lẩm bẩm:

- Đây cũng là dị thủy sao?

Lúc nói, Sở Nam nâng quyền phải lên, đem quang quyển phòng ngự ngũ thải thu hồi, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy kia lập tức tràn về phía Sở Nam, ngay lập tức, Sở Nam liền cảm thấy một cảm giác rét lạnh, khí tức hù thực, nắm quyền phải của Sở Nam xuất hiện dòng xoáy thủy sắc, dẫn những Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy kia tiến vào dòng xoáy.

Giống như Thanh Tần Yêu Viêm, Sở Nam cũng đem Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy hút vào trong đan điền, lúc Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy tại trong thân thể Sở Nam lưu động, không ít tế bào huyết nhục trực tiếp bị hủ thực, nếu không có mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng, không có sinh mệnh lục bao bọc thì một chút Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy này đã đơn toàn bộ thân thồ Sở Nam hủ thực mất rồi.

ị Sau khi Sở Nam dẫn Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy vào đan điền, để Thủy nguyên bổn, tinh tiến hành thôn phệ, suy nghĩ của hắn khá đon giản, Thủy nguyên bổn tinh có thể

thôn phệ khẽ lưu chỉ thủy, có thể thôn phệ hắc hà chỉ thủy, vậy tử u chỉ thủy này tại sao không thể nuốt? ị

Kết quả là Thủy nguyên bổn tinh cũng làm chuyện giống như Hàn Ngọc Lam Viêm

V ương lúc trước.

Chỉ có diều Thủy nguyên bổn tinh thôn phệ lại nhẹ nhàng hơn nhiều, không giống thảm kịch của Hàn Ngọc Lam Viên Vương lúc trước, Hàn Ngọc Lam Viên Vương cũng phóng xuất Thanh Tần Yêu Viêm ra tương trợ, thiêu đốt Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy.

Tư Mã Võ Hoàng nhìn thấy Sở Nam hút Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy vào, không khỏi sững sờ, lập tức cười dữ tợn:

- Thật là không biết sống chết, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy cũng có thể để ngươi hấp thu sao?

Tư Mã Võ Hoàng đang muốn cuồng tiếu, ánh mắt thoáng rơi lên ngón cái của Sở Nam, liền thấy Hỗn Nguyên Ban Chì.

Lập tức, sắc mặt Tư Mã Võ Hoàng biến thành chấn kinh, chỉ vào Sở Nam, lắp bắp

- Ngươi là... ngươi là... Ma Đạo Tử!

Sở Nam nhìn chằm chằm Tư Mả Võ Hoàng, nhưng không nói chuyện.

Tư Mã Võ Hoàng như rơi vào hầm băng, kết hợp với hành động lúc trước của Thiên Nhất Tông, và những trọng thưởng kia, không khỏi kinh hô:

- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi...

Tư Mã Võ Hoàng biết thân phận của người trước mắt, cho nên không tự xưng là lão phu nữa, theo điều kiện phản xạ mà hô "ta hiểu rồi”.

- Không trách dược Tả huynh đệ không phải là đối thủ của ngươi, thì ra ngươi là...

Thật khó mà tưởng tượng nổi, Lâm Vân và Ma Đạo Tử lại là cùng một người!

Tư Mã Võ Hoàng kinh hô, lời này truyền vào tai Điệp Y Tiên Tử, Điệp Y Tiên Tử chấn kinh, trong lòng dâng lên nghi vấn:

- Hắn không phải là phụ thân mà...

Tư Mã Võ Hoàng sau khi tiếp nhận sự thật, Tấn u Yến Nguyệt Đao chỉ thẳng vào Sở Nam, quát:

- Ta mặc kệ ngươi là Lâm Vân hay là Ma Đạo Tử, hôm nay ngươi phải phải dùng mạng của mình để tế vong linh của Tà huynh đệ! Để hắn có thể yên nghỉ dưới cửu tuyền!

- Ngươi cũng chỉ là Võ Hoàng trung cấp mà thôi.

Lúc đang nói, Sở Nam lấy Long nha, Long gân từ trong nhẫn trữ vật ra, lại lần nữa tổ hợp thành Long Cung, đem ba lớp lực lượng tập trung lên Hạo Thiên Tiễn, sau đó lắp lên dây.

Kéo cung, dị tượng hiện, cát bay đá chạy, mây đen cuồn cuộn.

Sở Nam áp súc chín lớp lực lượng vào nắm quyền phải, chỉ trong nháy mắt hắn đã kéo được bốn phần năm.

Sắc mặt Tư Mã Võ Hoàng biến đổi, nhanh chóng xuất thủ, Tấn u Yến Nguyệt Đao trong nháy mắt chém ra ba mươi ba đao, ba mươi ba đao đan vào nhau thành lưới, tấm lưới đao mang này, trong những cái lỗ đều bị Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy lấp kín.