Sắc mặt Lực Thạch khẽ biến.
Đó là bởi vì lúc Lực Thạch nhìn thấy Sở Nam kéo lê trọng kiếm, trên mặt đất không ngờ để lại một dấu vết rất sâu….
- Kiếm này có gì đó cổ quái.
Trong lòng Lực Thạch thầm nghĩ, lại nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Sở Nam thì trong lòng không khỏi nảy sinh một loại cảm giác không thể chống lại.
- Không biết người này tu luyện loại nguyên lực thuộc tính gì? Tại sao lại không thể cảm nhận được gì cả? Ta không tin một cao cấp Võ Sư như ta lại sợ kẻ trước mặt này!
Lực Thạch tự cổ vũ bản thân, giương đao lên hét lớn một tiếng:
- Kim Quang Trảm!
Lực Thạch đem tất cả toàn bộ Kim nguyên lực bạo phát ra, trên không trung phát ra một đạo tinh quang chém về phía Sở Nam.
- Khai Thiên thức thứ nhất!
Trọng kiếm của Sở Nam không có bất kỳ ba động nào, cùng với đạo kim quang kia cứng đối cứng với nhau.
Trong nháy mắt, kim quang tan nát, khí thế của Sở Nam vẫn không giảm mà chém về phía trước.
Vẻ mặt Lực Thạch đại biến, hắn cảm giác mình đã bị thanh kiếm kia khóa chặt, không thể trốn được.
Trọng kiếm sắc bén chém xuống, thế không thể địch lại, cứ như vậy bổ thẳng xuống lồng ngực Lực Thạch, lồng ngực hắn lập tức vỡ ta, bạo xạ từng trận huyết vụ.
Mặc dù Sở Nam lúc này không thể triệu tập nguyên lực, nhưng chỉ bằng lực lượng cơ thể cường hãn đến biến thái, một quyền có thể đánh nát cự thạch 100 cân và một kiếm có thể chặt đứt Thiết Thạch 300 cân, một Võ Sư há có thể ngăn cản được?
Tiếp theo chính là giết người lập uy, thu nạp hai người Lực Bang thần phục, cứ như vậy tiêu diệt cả bang phái.
Liên tục quét sạch hai bang phái mà không mất đến nửa canh giờ, hai vị bang chủ đều bị một kiếm của Sở Nam lấy mạng, mà lúc này, tin tức Mãnh Hổ Bang và Lực Bang bị diệt vẫn còn chưa kịp truyền đi.
Tiếp theo, không có gì phải nghi ngờ, Sở Nam với thế hoành tảo thiên quân đã liên tiếp diệt ba bang, giết cả ba bang chủ đó cũng chỉ trong một chiêu.
Sau khi liên tiếp diệt năm bang, tính thêm con đường của Hàn Mãnh và con đường nghèo khổ của Tư Đồ Dật Tiêu thì Nghịch Thiên Bang đã sở hữu chín con đường, chín con đường của một tiểu bang phái cũng xem như là một thế lực lớn rồi.
Bang chúng của Nghịch Thiên Bang cũng tăng đến 100 người, chỉ có điều tính cả Tư Đồ Dật Tiêu trong đó thì trung cấp Võ Sư cũng không quá bốn người, sơ cấp Võ Sư cũng chỉ có mười người, còn lại đều là cảnh giới Võ Sĩ.
Mà thế lực như vậy muốn bảo vệ địa bàn chín con đường thì vô cùng khó khăn, chỗ dựa duy nhất của bọn hắn chính là Sở Nam, chỉ cần Sở Nam có thể chống lại sự đánh giết của Đại Võ Sư thì Nghịch Thiên Bang mới có cơ hội mở rộng và phát triển.
- Dật Tiêu, đem tất cả tài vật của năm bang phái tập hợp lại một chỗ, mặt khác tìm các loại võ quyết thuộc tính, phải đề thăng thực lực toàn bộ, nếu không thì tất cả đều vô ích!
- Rõ, đại ca.
Tư Đồ Dật Tiêu lĩnh mệnh làm việc, cũng may những người của bang phái kia đều đã kiến thức sự hung hãn của Sở Nam, không người nào dám giấu diếm, tất cả những gì bọn chúng biết đều thành thật nói ra toàn bộ.
Ba giờ sau, Tư Đồ Dật Tiêu đem toàn bộ tài vật của năm bang phái vơ vét sạch sẽ, tổng cộng có 600 kim tệ, chín Tử Tinh tệ, về phần Nguyên Thạch, Linh Dược thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Chỉ có điều, dù sao cũng đã tìm được không ít võ quyết, võ quyết năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có, trong đó còn có Liệt Diễm Quyết, Liệt Diễm Quyết này vốn có bảy tầng công pháp, Tư Đồ Dật Tiêu nhìn võ quyết vui vẻ nói:
- Đủ để ta đột phá đến Đại Võ Sư rồi.
Ngoài ra, còn có không ít vũ kỹ, mặc dù phẩm chất những thứ võ quyết và vũ kỹ này cao nhất cũng không quá Hoàng cấp thượng phẩm, thế nhưng đối với những thành viên tiểu bang phái bọn hắn mà nói thì vậy là đủ rồi.
Sở Nam lúc này vẫn còn đang do dự không biết có nên đem Càn Khôn Cửu Chuyển truyền lại cho Tư Đồ Dật Tiêu hay không, dù sao thì trong người vẫn còn trọng trách nặng nề, Sở Nam vẫn phải tiếp tục khảo sát một phen thì mới quyết định.
Hắn nhìn 600 kim tệ mà trong lòng không khỏi thầm nhủ:
- Tại trấn Tự Do, những kim tệ này chỉ có thể đủ ăn chừng trăm cái màn thầu mà thôi.
Sau khi dằn xuống suy nghĩ trong lòng, Sở Nam quay đầu hỏi:
- Dật Tiêu, bây giờ với thế lực của Nghịch Thiên Bang thì phải giao nộp cho Kim Quyền Bang bao nhiêu kim tệ?
- Mỗi tháng 500 kim tệ.
- 500?
Đúng vậy, địa bàn của chúng ta bây giờ đã rất lớn, Kim Quyền Bang khẳng định không muốn chúng ta lớn mạnh, cho nên sẽ còn áp chế những mặt khác nữa, nói không chừng thì một tháng 700 kim tệ cũng không đủ.
Trong lời nói của Tư Đồ Dật Tiêu lúc này có chút lo lắng, lại nói tiếp:
- Mặc dù chín con đường này mỗi tháng cũng thu về cho chúng ta hơn ngàn kim tệ, chỉ có điều phần lớn đều phải nộp lên trên, còn dư lại cho huynh đệ cũng không nhiều, Kim Quyền Bang chính là muốn dùng loại phương pháp này để khống chế sự phát triển của chúng ta.
- Nghịch Thiên Bang há có thể để bọn chúng khống chế?
Ánh mắt Sở Nam trở nên sắc bén, tiếp tục nói:
- Hai tháng này trước hết cứ giao kim tệ dựa theo quy củ, ngươi chọn một vài người trung thành với Nghịch Thiên Bang xếp vào nội đường Nghịch Thiên Bang, đem võ quyết và vũ kỹ tốt nhất truyền thụ, tận lực đề thăng thực lực của mọi người, về phần những kẻ có tâm tư khó dò, thậm chí mang ý đồ xấu thì xếp vào ngoại vi Nghịch Thiên Bang.
- Rõ, đại ca, tnb quả thật phải có một vài tinh anh trung thành thì mới có thể tránh khỏi vận mẹnh giống như Mãnh Hổ Bang và năm bang phái kia, bang chủ chết thì liền sụp đổ.
Tư Đồ Dật Tiêu cảm khải nói, sau đó còn nói thêm:
- Đại ca, ta đến địa bàn của Hàn Mãnh xem có gì tốt không, con người Hàn Mãnh thích nhất là hãm hại lừa gạt, có lẽ sẽ thu hoạch được không ít.
Sở Nam gật đầu nhè nhẹ, lập tức chìm vào trong tu luyện, bởi vì đang ngồi trên mặt đất nên thứ mà Sở Nam tu luyện chính là Thổ nguyên lực, đang tu luyện thì trong lòng vẫn cân nhắc vấn đề có thể sử dụng Khai Thiên vũ kỹ, võ quyết Nghịch Càn Khôn có thể kích phát ra nguyên lực, sử dụng được Khai Thiên vũ kỹ, không biết có thể sử dụng được Liệt Thổ vũ kỹ của Cơ Tam Nương hay không.
- Đợi đến khi tôi luyện hoàn toàn Ngũ Hành nguyên lực thì nhất định phải thử một lần.
Trong lòng Sở Nam thầm quyết định, lại nghĩ đến cảm giác ngày đó có thể kích phát ra nguyên lực, nếu như hắn có thể kích phát ra nguyên lực thì cho dù đối mặt với Võ Tướng cũng không phải sợ, vẫn có sức liều mạng.
Lúc Sở Nam tu luyện thì Trầm Mạch Hân ở bên cạnh bị ca ca lưu lại chiếu cố Sở Nam, Trầm Mạch Hân nhìn Sở Nam cả buổi, trong lòng thầm nói một tiếng “tảng đá”, cảm thấy chán nên cũng tìm một quyển võ quyết Hỏa thuộc tính tu luyện, sau khi Tư Đồ Dật Tiêu đem nhân thủ an bài tốt, dẫn theo đám người Đại Vũ đến địa bàn của Hàn Mãnh, muốn vơ vét sạch một phen.
Đợi đến khi tới địa bàn của Mãnh Bang thì Tư Đồ Dật Tiêu đã nhìn thấy có người chiếm nơi vốn thuộc về Nghịch Thiên Bang, nhìn kỹ thì nhận ra đó chính là người của Phi Mã Bang, Tư Đồ Dật Tiêu tiến lên hét lớn:
- Thạch Vân Phi, các ngươi làm gì vậy?
- Làm gì? Tư Đồ Dật Tiêu, ta phải hỏi ngươi mới đúng? Ngươi đến địa bàn Phi Mã Bang chúng ta làm gì?
- Địa bàn của Phi Mã Bang các ngươi? Đây rõ ràng là địa bàn của Nghịch Thiên Bang ta!
Ánh mắt Tư Đồ Dật Tiêu trở nên lạnh lẽo như băng, loại lạnh lùng này đang thai nghén một đoàn lửa giận.
- Nghịch Thiên Bang? Là cái quái gì? Chưa nghe qua.
Thạch Vân Phi cuồng vọng nói, rồi lại hung hăng nói với Tư Đồ Dật Tiêu:
- Tư Đồ Dật Tiêu, ta khuyên ngươi từ đâu đến thì nhanh cút về chỗ đó, đừng có chọc giận ta, ngươi chỉ là một trung cấp Võ Sư, không phải là đối thủ của ta!