Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 502: Danh tiếng Ma Đạo Tử

Mọi người khiếp sợ, quay đầu nhìn thân ảnh đang phiêu phù trên mặt nước, hỏa diễm màu đỏ lởn vởn quanh chân, từng đợt hơi nước bốc lên mù mịt, còn tay hắn đang tóm lấy cổ ác mãng.

Tất cả đều run lên, đầu ác mãng dài hơn mười trượng kia giờ đã nổi trên mặt nước, không thể động đậy. Sở Nam lại giơ một tay lên, một cơn sóng lớn xuất hiện, cuốn theo mãng xà lên bờ sông.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Khi Vi Ly hạ xuống đứng vững trên mặt đất thì đã thấy đầu ác mãng kia bị xé làm đôi. Trong lòng hắn cảm thấy rất biết ơn người kia, nếu không phải có người kia ra tay trợ giúp, e rằng hắn đã trở thành đồ ăn của con rắn kia rồi.

Dân cư sinh sống xung quanh Li Lan giang cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, mừng rỡ hò reo:

- Ác mãng chết rồi, ác mãng chết rồi…

Lúc đầu chỉ vài người hô lên, nhưng càng về sau lại càng đông hơn, cuối cùng tiếng hò reo lớn như sấm, vang vọng trong không gian!

Đột nhiên, đám người đang reo hò kia hường về phía Sở Nam quỳ xuống, bái lạy, sau đó nói:

- Tiền bối, ngài là ân nhân của chúng ta, là thần tiên chuyển thế, là phụ mẫu tái sinh, chúng ta…

Dân chúng cảm ơn, những võ giả được cứu khỏi miệng ác mãng cũng rối rít cảm ơn. Trong đám võ giả xuất hiện những ánh mắt kính nể, khâm phục. Chỉ một quyền đã đánh vỡ đầu ác mãng, giết chết tươi, phải cần tu vị tới mức nào mới có thể làm như vậy!

Tuy tu vị của họ đều thấp, không cảm nhận được tu vị của Sở Nam, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới suy đoán của bọn hắn. Sở Nam hiện giờ đang lơ lửng trên không trung, mà muốn làm được như vậy thì ít nhất cần phải có tu vị Võ Vương!

Sở Nam xua tay, đám đông ồn ào lập tức bình tĩnh lại, lặng im như tờ. Sở Nam nhẹ nhàng nói:

- Đầu ác mãng này làm hại người dân sống xung quanh đây lâu như vậy, vậy hôm nay mọi người xẻ thịt nó chia nhau ăn, có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Đây cũng coi như là đền bù tổn thất cho mọi người!

Nói xong, không đợi mọi người đáp lại, trên tay Sở Nam bốc lên một ngọn lửa, vẫn là ngọn lửa màu đỏ nhưng lại lớn hơn mười trượng, vây trọn toàn bộ thân hình ác mãng. Sau mười giây, Sở Nam đem thân thể nó bay lên không trung, từ hai ngón tay bắn ra hàng trăm đạo kiếm khí, đem ác mãng chém làm vô số phần.


Say đó những phần thịt nướng này được chia đều tới những người xung quanh đây. Đám võ giả đương nhiên hiểu rõ chỗ tốt khi ăn thịt mãng xà, vội vã ăn lấy ăn để. Còn những người dân thường kia, sau khi cúi đầu bái tạ mới bắt đầu ăn.

Thịt rắn là mỹ vị hiếm thấy, mùi thơm lan tỏa trong không khí.

Vi Ly ăn xong thịt, ngẩng đầu nhìn ân nhân đã cứu mạng hắn. Sở Nam chứng kiến mọi người ăn ngon miệng, cười sảng lãng mấy tiếng:

- Tai nạn đã được diệt trừ, vậy lão phu đi đây!

- Tiền bối, không biết quý tính đại danh của ngài là gì để vãn bối khắc ghi trong lòng!

Vi Ly thấy Sở Nam sắp đi, vội vàng hét lớn. Tiếng hét của hắn lập tức khiến những người dân đang hăng say ăn uống đều dừng lại, đồng thanh hô:

- Ân nhân, xin ngài lưu lại danh tính để chúng ta lập bài vị trường sinh, để chúng ta dạy con cháu đời đời khắc ghi!

- Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải như vậy!

- Kính xin ân nhân cho biết, nếu không chúng ta xin quỳ ở hai bờ Li Lan giang, thề không đứng dậy!

Một người nói vậy, tất cả mọi người đều hét theo:

- Quỳ không đứng dậy!

Sở Nam tươi cười, nói với Vi Ly:


- Sóng xô bờ liên tục không ngừng, lớp sau mạnh hơn lớp trước. Ngươi hãy ngẫm thử xem! Nếu hiểu được, một thương vừa rồi của ngươi có thể đâm thủng mắt con ác mãng kia, thậm chí còn có thể đâm nổ đầu nó! Thậm chí có thể đâm nát đại địa, xé rách trời xanh!

Vi Ly đứng sững người, suy nghĩ về lời nói của Sở Nam: Sóng xô bờ? Liên tục không ngừng? Sóng sau mạnh hơn sóng trước?!!

Sở Nam nói xong, lắc đầu, đạp không mà đi. Những người nóng nảy vội vã dùng toàn lực hô hào giữ hắn ở lại. Nhưng thân ảnh Sở Nam không chút dừng lại, chỉ còn lại một thanh âm văng vẳng trong không gian:

- Lão phu Ma Đạo Tử, hôm nay đi qua Li lan giang, vì dân trảm ác mãng, vì dân nướng thịt, vui chăng, vui chăng…

Thân ảnh Sở Nam nhỏ dần rồi biến mất trong tầm mắt mọi người, nhưng câu nói kia vẫn văng vẳng bên tai, tất cả người dân sinh sống ở đây đều thầm nhủ:

- Hóa ra tên của ân nhân chính là Ma Đạo Tử. Mau, mau đi tìm thợ điêu khắc, ta muốn lập bài vị trường sinh cho ân nhân để thờ trong nhà!

- Lão Dư, ta cảm thấy vẫn chưa đủ. Không chỉ lập bài vị trường sinh, chúng ta còn phải mời thợ điêu khắc giỏi nhất dựng cho ân nhân một bức tượng bên bờ Li Lan giang, để chúng ta ngày ngày dâng hương cúng bái, biểu đạt tấm lòng của chúng ta, đồng thời hi vọng ân nhân có thể bảo hộ cho chúng ta và đời đời con cháu!

- Đúng vậy! Cần phải dựng tượng cho ân công. Trong nhà ta còn mười kim tệ, để ta quyên toàn bộ!

- Cả ta nữa!

- Thêm cả ta!

Cả đám người nhao nhao cả nên, kể cả những võ giả không phải người dân bản sứ cũng quyên tiền hỗ trợ. Đặc biệt là Vi Ly, hắn đem tất cả những đồ vật có giá trị trong nhẫn trữ vật ra hiến tặng.

Đương nhiên Sở Nam không biết những điều này. Hắn đã tìm một nwoi bí mật, thay đổi dung mạo, đồng thời thu Ngọc Chi San Hô vào trong túi linh thú. Vừa rồi hắn có thể đạp không phi hành tất cả đều nhờ công lao của tám trăm con Ngọc Chi San Hô này, còn hỏa diễm chỉ là để che dấu sự tồn tại của chúng mà thôi. Vừa rồi Sở Nam xuất hiện đương nhiên sử dụng dung mạo của Ma Đạo Tử, hơn nữa hắn còn thu liễm tu vị, khiến người ngoài không rõ hư thực ra sao!

Xong mọi chuyện, Sở Nam cũng không dừng lại nghỉ ngơi, vó ngựa không ngừng nghỉ đi về phía na,. Hắn còn cần phải tiếp tục giả danh đệ tử Thiên Nhất tông, vừa đi hắn vừa nghĩ:

- Sau không bao lâu, danh hào của sư phụ Ma Đạo Tử nhất định sẽ truyền khắp mọi nơi. Không hiểu Thiên Nhất tông sau khi nhận được tin tức này sẽ có biểu tình gì?!!

Trên thực tế, tốc độ truyền đi nhanh hơn nhiều so với suy nghĩ của Sở Nam!

Võ giả từ khắp nơi tụ tập đến chỉ dừng lại trong chốc lát rồi lập tức lên đường trở về môn phái hoặc là tiếp tục rèn luyện đã trở thành những người tuyên truyền tốt nhất, ba chữ “Ma Đạo Tử” nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.