Tuy chỉ là một tiếng “a” khẽ khàng, nhưng lại động chạm tới nơi sâu nhất trong tim Sở Nam, đôi mắt long lanh đó, thân hình kiều diễm đó, lần thân thể dung hợp chỉ ghi nhớ mông lung, nhưng lại khắc sâu trong linh hồn, hòa quyện trong huyết mạch, còn có cái tên “Lâm Vân, Linh Vân”, còn có vết đâm của Long Nha trên lồng ngực....
Tất thảy, giống như nước lũ ùn ùn kéo tới.
Ánh mắt vượt qua đám đông dày đặc, nhìn chuẩn về phía tấm khăn lụa đen đó.
- Là nàng, là Nam Cung Linh Vân, vẫn là tấm lụa đen năm xưa....
Trong lòng Sở Nam sóng gió nổi lên, trong ánh mắt đó, trong con tim đó, không còn thứ gì khác, chỉ còn duy nhất hình bóng đó.
Mọi người đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Sở Nam, cùng nhìn về phía Nam Cung Linh Vân, cũng nhìn thấy Tần Dũng ở bên cạnh Nam Cung Linh Vân, Tần Dũng dáng vẻ ngượng ngùng, khẽ hỏi:
- Linh Vân, Lâm Vân quen nàng sao?
Tần Dũng hỏi như vậy, liền cũng chú ý tới hai tiếng Lâm Vân.
Nam Cung Linh Vân không nghe thấy câu hỏi của Tần Dũng, cũng không chú ý tới ánh mắt ẩn chưa bao loại hàm ý của mọi người, nàng chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt đó, khuôn mặt của nam nhân đã có những tiếp xúc gần gũi nhất với nàng, khuôn mặt càng kiên nghị, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng, trong lòng thầm nói:
- Hắn đang nhìn ta, hắn đã nhận ra ta, chỉ bằng một tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ, ở trong một biển người lại có thể tìm ra ta, điều đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ hắn chưa hề quên, chứng tỏ hắn đối với ta.....
Trong muôn vàn ánh mắt đó, có một ánh mắt tuyệt đối không giống, chủ nhân của ánh mắt đó, chính là Tử Mộng Nhân.
Nhìn thấy Sở Nam như vậy, Tử Mộng Nhân nhìn về phía nữ tử cũng đội khăn lụa như mình, trong lòng liền hiểu ra:
- Đây chính là nữ tử mà Sở Nam vẫn luôn ghi nhớ trong lòng?
Nghĩ như vậy, trong lòng Tử Mộng Nhân chợt thấy chua xót, chợt thấy đau đớn, lại còn có chút oán hận...
- Ta và ngươi vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu, liều cả mạng mình cũng bảo vệ cho ngươi được an toàn, vì ngươi, vì có thể ở cùng ngươi, ta đã cố hết sức theo kịp ngươi, ngươi từng nắm tay ta, từng cõng ta, từng ôm ta, từng nói với ta, sẽ luyện đan cho ta, sẽ vén khăn lụa của ta lên, sẽ.... sẽ bên ta suốt đời... tại sao? Tại sao vừa nhìn thấy nàng ta, ngươi đã như vậy, lẽ nào tất cả.... tất cả người đều quên rồi sao? Tên ngốc, ngươi thực sự quên ta rồi sao?
Tất cả, nói thì dài dòng, nhưng thực ra chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Cũng trong chớp mắt đó, kiếm mang tia nước dung hợp cả Kim nguyên lực thủy nguyên lực của Đoạn Vũ ầm ầm lao tới.
Cũng đồng thời, bất kể là Tử Mộng Nhân trong lòng đang oán hận, hay là Nam Cung Linh Vân trong lòng đang rối bời, đều cùng lo lắng kêu lên:
- Cẩn thận!
Hô xong, Tử Mộng Nhân còn theo thói quen buột ra hai tiếng “Tên ngốc”, rồi lập tức, hai mỹ nữ cùng đưa mắt nhìn nhau, Nam Cung Linh Vân trong lòng chấn kinh:
- Nàng ta là đại tiểu thư của Thần Khí Phái, hắn là đệ nhất thiên tài của Thần Khí Phái, hắn và nàng ta cùng nhau tới, bọn họ có lẽ thực sự là cặp trời sinh, còn ta, ta chỉ là một quân cờ nhỏ bé của Nam Cung gia tộc, với hắn ta.... chỉ là một kiếp nghiệt duyên mà thôi....
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Nam Cung Linh Vân vẫn lo lắng nhìn lên trên lôi đài.
Chỉ thấy trên lôi đài, vũ kỹ cường hãn của Đoạn Vũ đều trút hết uy lực lên trên người Sở Nam, Sở Nam bởi tinh thần vẫn đang hướng về phía Nam Cung Linh Vân nên không hề ngưng tụ nguyên lực phòng ngự.
Nhưng, hoàn toàn bởi bản năng, hộ thể nguyên khí của Sở Nam cuồn cuộn phát ra, chống đỡ lại công kích này, còn tuyệt chiêu của Đoạn Vũ quả nhiên không hề tầm thường, ngàn vạn tia nước quấn lấy thân thể Sở Nam, rồi Kim nguyên lực lập tức bám lấy....
Thanh kiếm cong trên tay Đoạn Vũ vẫn chưa dừng lại, tiếp tục vũ động, mộc nguyên lực lại tuôn ra, bám lên trên những tia nước đó.
Rồi đột nhiên, tiếng nổ ầm ầm vang lên trên thân thể Sở Nam, như thể có hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm đang muốn đâm vào trong thân thể hắn, sau đó liền nổ tung, liền hủy hoại huyết nhục, phá vỡ kinh mạch, cắt đứt sức sống của hắn.
Sở Nam lại thổ ra một ngụm huyết.
- Tên ngốc, ngươi thật ngốc, vì nàng ta, thật sự không cần mạng mình nữa sao?
Tử Mộng Nhân buồn rầu nói, nghĩ tới khi vừa ra khỏi Thần Khí Phái, Tên ngốc nói hắn có lý do không thể không tới Thiên Nhất Tông, trong lòng lại càng thương tâm:
- Lẽ nào vì nàng ta tới Thiên Nhất Tông, ngươi mới tới hay sao?
Nam Cung Linh Vân cũng đang nói hai tiếng “thật ngốc”:
- Vẫn như lần gặp nhau đầu tiên, vì ta mà thổ huyết thọ thương, tại sao? Tại sao lại như vậy?
Còn La trưởng lão của Vân La Môn hận mình không thể lôi bình ngọc trong trữ vật giới chỉ ra thu vũng máu tươi đó vào trong, trong lòng thầm nghĩ:
- Nhất định phải bắt được hắn, cho dù là thi thể, máu của hắn, rất cổ quái, ẩn chứa năng lượng cực lớn, có tác dụng rất lớn với việc luyện đan.
La trưởng lão ánh mắt thèm khát, không phát hiện ra đệ tử của hắn có rất nhiều người có thái độ không bình thường, Trần Hiểu Phong ánh mắt đầy vẻ vui mừng lúc trước đã biến thành sự lo lắng, Vu Đại Hải như đang suy nghĩ gì, lại tràn đầy vẻ thán phục, đám người Đan Ngôn thì khi nhìn thấy Lâm Vân chính là Lâm Vân năm xưa thì đã sợ đến mức hồn bay phách tán, lúc này lại vừa vui mừng vừa châm biếm, bởi bọn chúng cho rằng, Sở Nam nhất định phải chết dưới sát chiêu này.
Lại một ngụm máu tươi phun ra.
Nhìn thấy vậy, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng, Sở Nam sẽ phải chết.
Tần Dũng cho rằng như vậy, Nhị trưởng lão cũng cho rằng như vậy, Nam Cung Linh Vân cũng cho rằng như vậy, trong lòng nàng đang vô cùng buồn bã:
- Vì sao, nhìn thấy hắn thổ huyết, nhìn thấy hắn bị thương, ta lại cảm thấy đau đớn như vậy? Nghĩ tới việc hắn chết đi, ta lại có cảm giác hồn rời khỏi xác?
Tử Mộng Nhân đang buồn rầu oán hận nhưng vẫn thầm nghĩ:
- Tên ngốc, ta tin ngươi sẽ không có chuyện gì, có đúng không? Ngươi đừng dọa ta, ngươi cũng đã từng nói như vậy.
Nếu là lúc trước, Tử Mộng Nhân cũng không kinh hoang như vậy, nhưng lúc này, nàng đã vô cùng bối rối, không còn bình tĩnh được nữa.
Đoạn Vũ cũng cho rằng như vậy, hắn nói:
- Lâm Vân, bây giờ đã hiểu ý nghĩa của cái tên Đoạn Vũ chưa? Ta sẽ khiến tất cả kẻ thù của ta phải gẫy cung, nát kiếm, tên rơi, hồn lìa mà chết, ngươi không phải người đầu tiên, cũng không phải là kẻ cuối cùng.
- Vậy sao?
Hai tiếng lạnh lẽo vang lên giữa những tiếng nổ ầm ầm, rơi vào tai Đoạn Vũ, giống như tiếng trống trận vang rền:
- Ngươi.... vẫn chưa chết?
- Dựa vào ngươi? Có thể khiến ta phải chết sao? Có tư cách khiến ta tên rơi hồn lìa hay sao?