Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 403: Vương giả

Sau khi liên tục giết chết ba con quái trùng hoàng kim, cơ thể Tiểu Lam biến thành màu hoàng kim, phần đầu lộ ra đã thay đổi, đôi mắt sáng ngời, nhìn rất giống mắt con người, còn thể tích của Tiểu Lam, cũng to bằng nắm quyền rồi.

Những cuộc chiến đấu về sau, dịch thể hoàng kim sắc lại chia đều ba phần, lúc Hắc Đản nuốt những giọt dịch này, là lúc nó hưng phấn nhất, khiến Sở Nam cho rằng: Hắc Đản không còn sợ hãi như trước nữa, liệu có phải là vì sự hấp dẫn của những dịch thể này không?

Một đường đánh giết, một đường hợp nhất binh sĩ, xung quanh bọn Sở Nam đã không còn nhìn thấy màu xanh da trời, màu xanh da trời đã chạy đến một chỗ thật xa rồi, xung quanh là một mảng hồng hoàng kim sắc, tiếp theo là hồng sắc, rồi bạch sắc.

Sở Nam có một cảm giác đầy thành tựu, rồi lại có cảm giác buồn bực, mấy chục vạn Ngọc Chi San Hô trùng này nếu có thể đem đi, đối phó với Thiên Nhất tông, thì sẽ là sự hỗ trợ tuyệt vời; sự phiền muộn của Sở Nam, bị một đám Ngọc Chi San Hô trùng với thủ lĩnh là con tử sắc cắt ngang…

Không nói lời nào, ba người bọn hắn ăn ý xông lên, vây lấy Ngọc Chi San Hô trùng tử sắc mãnh công, chỉ có điều Ngọc Chi San Hô trùng tử sắc này quả là bất phàm, ba kẻ liên thủ cũng gặp rất nhiều khó khăn, hơn nữa đám thủ hạ của Tiểu Lam, cũng địch không lại.

Dưới đáy Hỏa hải ác đấu từng trận, đám Võ vương trên băng đài, hoàn toàn không biết.

Nhưng, ánh mắt của bọn họ, vẫn luôn chằm chằm nhìn vào khu trung ương của Hỏa hải, ngay chính giữa có một cột băng màu lam phóng lên trời, đám Võ vương nhảy lên không trung, trong đầu đều có ý nghĩ rằng:

- Thủy nguyên bổn tinh sắp xuất thế sao?

Ngọc Chi San Hô trùng tử sắc, sau khi khiến Sở Nam mình đầy thương tích, khiến Hắc Đản ảm đạm vô quang, khiến phần bụng của Tiểu Lam có một vết thủng lớn, cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt!

Lần này, Tiểu Lam kiên quyết đem dịch thể tử sắc chia làm ba phần, Sở Nam kiên trì không nhận, nhưng Tiểu Lam càng dứt khoát hơn, nuốt sạch phần thuộc về nó, thét lên chói tai, những thủ hạ vốn là của nó cùng những thủ hạ mới, trùng trùng điệp điệp tiến lên.

Hết đường lựa chọn, Sở Nam cùng Hắc Đản đành phải hấp thu những giọt dịch thể tử sắc phần mình, vừa hấp thu xong, Hắc Đản liền sáng lấp lánh, hiển nhiên vẫn là hắc quang, còn Sở Nam thì vẫn không cảm giác được sự thay đổi nào.

Cứ như thế sau khi đánh giết được năm sáu Ngọc Chi San Hô trùng tử sắc, Tiểu Lam hoàn toàn biến thành tử sắc thuần túy, bộ phận giống như đôi mắt phía trên đầu càng trở nên yêu dị hơn, thể tích của Hắc Đản cũng có thay đổi.

Đội ngũ khổng lồ cũng thay đổi, đám Ngọc Chi San Hô trùng bên cạnh bọn Sở Nam đều là màu tử hoàng kim.

Tiếp tục đi tiếp, màu sắc của Tiểu Lam từ tử sắc đã trở nên trong suốt, Tiểu Lam giờ đã to chừng 20cm, hướng về phía trước, lộ ra một vẻ vô cùng ngưng trọng!

Sở Nam đã chú ý thấy, dùng thần niềm nói chuyện:

- Phía trước là cái gì?

- Là Vương của Ngọc Chi San Hô trùng!

- Ngươi muốn làm Vương sao?

Rất lâu sau, trong thần niệm mới có câu trả lời:

- Ta vốn là Vương!

- Hả?

- Phụ mẫu ta là Vương đời trước, vì ta, mà bị tên Vương hiện nay giết chết…

Sở Nam không cảm khái trước việc thế giới trùng tử này đầy rẫy hiểm ác, có phản bội giống thế giới loài người, cũng không kinh ngạc khi mình lại cùng Vương của Ngọc Chi San Hô trùng kí kết một quan hệ sinh tử, hắn chỉ nói một cách nghiêm túc:

- Ta và Hắc Đản sẽ cùng ngươi chiến đấu!


Bên trong thần niệm Tiểu Lam truyền lại tin tức:

- Chiến đấu của Vương giả, chỉ có thể dựa vào bản thân, không thể mượn sự trợ giúp của người khác, nếu không, sẽ không được thừa nhận, Vương tộc, đều có ý thức của mình, không giống như Ngọc Chi San Hô trùng khác!

Mặc dù Tiểu Lam nói như vậy, nhưng Sở Nam vẫn muốn giúp nó, nghĩ tới nghĩ lui, pháp bảo không được, đan dược không được, thứ thích hợp với Tiểu Lam cũng không có, sau cùng, khi Sở Nam nhìn vào Hắc Đản, đôi mắt chợt sáng lên.

Hắc Đản cũng giật mình mạnh một cái, dường như cảm nhận được điều giống như trong ánh mắt của Sở Nam.

Sở Nam cười, hắn đương nhiên không phải muốn làm gì Hắc Đản, mà là nghĩ Hắc Đản làm sao có được ngày hôm nay, trong đó điều bắt buộc không thể thiếu, chính là máu tươi của hắn, máu của hắn không giống với người khác, đối với thứ thần bí như Hắc Đản còn có tác dụng, thì đối với Tiểu Lam khẳng định là cũng hữu dụng, còn về những Ngọc Chi San Hô hấp thu được máu của hắn vài ngày trước, thì không có thay đổi gì, thứ nhất là vì hấp thu không nhiều, thứ hai, cũng có khả năng là thay đổi không kịp, thì đã bị Sở Nam đập chết rồi.

- Tiểu Lam, ngươi tới đây.

Tiểu Lam đến trước mặt Sở Nam, Tiểu Lam trong suốt, một bộ dạng uy phong lẫm liệt, cơ thể thật sự có một cỗ khí tức Vương giả, Sở Nam dùng Long nha mạnh mẽ đâm một nhát nơi cổ tay, máu tươi chảy ra điên cuồng, tất cả đều chảy lên cơ thể của Tiểu Lam.

- Chủ nhân, ngươi đang làm cái gì?

- Hãy nuốt sạch, toàn bộ máu tươi này.

Sở Nam không giải thích, chỉ ra mệnh lệnh.

Tiểu Lam mặc dù không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng biết rõ rằng chủ nhân sẽ không hại mình, nên nó bèn thật thà nuốt máu tươi của Sở Nam, lần thứ nhất, Sở Nam để khoảng một phần ba lượng máu của mình chảy ra, nhưng Tiểu Lam không có sự thay đổi nào.

Cứ cách tám canh giờ, Sở Nam thoáng khôi phục lại một chút, thì lại lấy ra một phần ba lượng máu!

Cứ như thế sau ba lần, Tiểu Lam bắt đầu có tiến hóa, nó truyền lại tin tức trong thần niệm của Sở Nam:

- Ta cảm thấy trong cơ thể có một sức mạnh khổng lồ trước giờ chưa từng có, ta cảm thấy ta sắp tiến hóa rồi, nhưng loại tiến hóa này, hoàn toàn không giống với kí ức mà phụ mẫu để lại cho ta!

“Bên trong máu tươi của ta, ẩn chứa thần lực của Huyết Mãng sắp hóa rồng!” Câu này của Sở Nam chỉ là nghĩ thầm, không để cho Tiểu Lam biết, hắn chỉ là muốn Tiểu Lam nuốt cho thật tốt, trong ý thức của Tiểu Lam, toàn bộ đều là cảm kích, một sự cảm kích như muốn rơi lệ, suốt cuộc đời sẽ không phụ sự cảm kích này…

- Chủ nhân, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu!

Sau khi Tiểu Lam truyền tin tức này, đã dốc sức mà nuốt!

Sự trong suốt dần dần biến đổi thành màu đỏ của máu tươi, trong quá trình chuyển biến, lượng máu tươi mà Tiểu Lam cần ngày càng nhiều, khi bắt đầu, Sở Nam có tám canh giờ nghỉ ngơi, về sau, là bốn canh giờ, sau nữa là hai canh giờ; bây giờ thì chỉ còn nửa canh giờ…

Khôi phục căn bản là không còn kịp nữa, hơn nữa lại không có linh đan thần dược nào, mặc dù đang ở trong Hỏa hải của Hàn Ngọc Lam Viêm, nhưng nguyên lực cũng ngưng tụ không nổi nữa, Tiểu Lam trong lúc tiến hóa nhìn thấy liền muốn ngừng lại, không tiếp tục nuốt nữa, nhưng Sở Nam mạnh mẽ ra lệnh cho nó tiếp tục, sau đó, Tiểu Lam phát ra mấy tiếng thét chói tai, những Ngọc Chi San Hô trùng hoàng kim xung quanh nó đột nhiên nổ tung, những giọt dịch thể sau quá trình nổ tung ấy bay tới trước mặt Sở Nam.

Dịch thể hoàng kim sắc đúng là có tác dụng, Sở Nam khôi phục lại không ít, nhưng vẫn không bù lại được tổn thất do lượng máu tươi đã chảy ra.

Sau đó chín ngày, Tiểu Lam hoàn thành tiến hóa, khoảng 30cm, toàn thân huyết hồng sắc, cùng màu với máu của Sở Nam, phần đầu hở ra, càng giống con mắt hơn, hơn nữa còn khiến người ta có một loại cảm giác, chỉ cần con mắt đó mở ra, thì sẽ tạo thành uy năng khổng lồ.

Sở Nam suy yếu đến cực hạn, khi hắn nhắm mắt lại chuẩn bị khôi phục, lại vẫn dùng thần niệm truyền cho Tiểu Lam một tin tức:

- Ngươi sẽ thành công!


Cơ thể Tiểu Lam rung lên, kêu lên ti ti ti, những Ngọc Chi San Hô trùng cao cấp nhất ở lại bảo vệ chặt chẽ cho Sở Nam, một đoàn Ngọc Chi San Hô trùng xuyên vào bên trong Hàn Ngọc Lam Viêm, Tiểu Lam sau khi tiến hóa, có tự tin rất lớn, khẳng định có thể đánh bại được tên Vương kia.

Trong ba ngày, Tiểu Lam lại nuốt được rất nhiều Ngọc Chi San Hô trùng trong suốt, không ngừng tăng cường thực lực bản thân, cuối cùng, Tiểu Lam dừng lại, đối diện một con Ngọc Chi San Hô có tới tam thải quang mang, to khoảng 50cm, toàn thân cong lên ngập tràn sát khí, con Ngọc Chi San Hô trùng này, chính là hung thủ đã sát hại phụ mẫu của nó, chính là kẻ thù của nó!

Gặp được kẻ thù, mắt chuyển thành đỏ…

Âm thanh sắc nhọn, liên tiếp, tất cả những Ngọc Chi San Hô khác đều thối lui ra xa, trừ đám Ngọc Chi San Hô trùng bảo vệ Sở Nam, âm thanh ti ti vang lên không ngừng, có thể là mỗi bên đang thảo phạt đối phương, còn Ngọc Chi San Hô tam thải quang mang kia có vẻ miệt thị Tiểu Lam, dù sao huyết hồng sắc trên người Tiểu Lam, cũng không khác gì mấy so với hồng sắc trên bạch sắc một cấp.

Tiểu Lam xông tới, Sở Nam lúc này cũng tỉnh dậy, thấy Ngọc Chi San Hô Vương kia căn bản không tránh né, ngang nhiên nghênh đón sự tấn công của Tiểu Lam.

Hiển nhiên, vì sự sơ ý này mà Ngọc Chi San Hô trùng tam thải quang mang phải trả cái giá lớn, Tiểu Lam đâm trúng bụng của nó, Ngọc Chi San Hô trùng tam thải giận dữ, lúc này mới phát hiện Tiểu Lam không hề yếu đuối như tưởng tượng của nó, bắt đầu xem trọng.

Cứ như vậy, hai bên liều mạng chiến đấu, sự hung hiểm ngày càng tăng.

Ngay trong lúc cả hai đang chiến đấu đầy kích động, thì toàn bộ Hỏa hải đột nhiên thay đổi, giống như nước sôi trào lên, trong nháy mắt khắp nơi đều tràn đầy khí tức bạo liệt, dường như có chuyện lớn gì đó xảy ra.

Oanh!

Tiếng nổ từ phía trước truyền đến, một cột ánh sáng xuất hiện từ dưới đáy Hỏa hải, và chấn động xuất hiện từ dưới đáy Hỏa hải…

Phía trên cùng của băng đài, sự sôi trào lại càng mạnh mẽ, cột sáng màu xanh da trời ngày càng mãnh liệt, Hàn Ngọc Lam Viêm bắn tung tóe trên băng đài, Mạc lão nhìn sự thay đổi đột ngột này, nhíu mày lại, còn đám người Thượng Thanh Đông, trên mặt khó che dấu được một nụ cười:

- Nhất định là Thủy nguyên bổn tinh muốn xuất thế, Thủy nguyên bổn tinh muốn xuất thế rồi!

Vô Không lão tổ ở một bên chú ý quan sát sự thay đổi, một bên suy nghĩ xem Tôn chủ rốt cuộc trốn ở nơi nào gần đó? Hắn nghĩ là bên trong Hàn Ngọc Lam Viêm, nhưng hắn cho rằng, mặc dù Tôn chủ lợi hại đến mức không thể lý giải, nhưng cũng không thể nào sống bên trong Hàn Ngọc Lam Viêm được.

Mà, giờ khắc này, đại hội giao lưu của Thiên Nhất tông, đã bắt đầu rồi!

Dưới đáy Hỏa hải, Ngọc Chi San Hô trùng tam thải đã có chút bối rồi, cứ liên tục nhìn về phía cột sáng bốc lên, còn không ngừng thét ti ti ti về phía Tiểu Lam, dường như đang muốn thương lượng cái gì đó, muốn Tiểu Lam tạm thời dừng tay, đợi nó qua chỗ kia xử lý mọi chuyện rồi tính sau.

Nhưng Tiểu Lam thì không để ý nhiều như vậy, vẫn cứ tấn công điên cuồng, gai nhọn cứ một nhát rồi một nhát liên tiếp tấn công, cuối cùng Ngọc Chi San Hô trùng tam thải giận dữ quá, đưa ra thông tin:

- Ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Sau đó, Ngọc Chi San Hô trùng tam thải toàn thân toát ra tam thải quang mang, hẳn là đang chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng!

Trong lòng Sở Nam thoáng ngừng hô hấp, sống hay chết, chính là ở thời khắc này.

Sau vài tích tắc, con mắt trên đầu Ngọc Chi San Hô trùng tam thải, đột nhiên mở to, tam thải quang mang từ trong đó bắn ra, nhắm vào cơ thể Tiểu Lam, cơ thể của Tiểu Lam bắt đầu thu nhỏ, càng ngày càng nhỏ…

Sở Nam hoảng hốt, phát bắn đó không trượt, Hắc Đản không có mắt, bộ dạng cũng như đang muốn xông lên!

Ngay trong lúc lo lắng ấy, con mắt đỏ huyết trên đầu Tiểu Lam cũng mở ra, đối diện với tam thải quang mang, Ngọc Chi San Hô trùng tam thải cũng truyền tới âm thanh ti ti ti, trong đó tràn đầy sự kinh ngạc!

Hai sức mạnh không giống nhau giằng co, Sở Nam nhìn một lúc, phát hiện ra sự kì quặc trong đó, tam thải quang mang đại diện cho hủy diệt, còn hào quang hồng sắc, đại diện cho sự thôn phệ…

Một kẻ là muốn hủy diệt đối phương, một kẻ là biến hóa sức mạnh của đối phương để mình sử dụng, nếu như hai bên khác biệt quá lớn, ví dụ Ngọc Chi San Hô trùng tam thải quá mạnh, mạnh đến mức trong một lát sẽ tiêu diệt Tiểu Lam, thì Tiểu Lam tự nhiên sẽ là chết không còn nghi ngờ gì nữa; còn tình huống hiện tại, Tiểu Lam và Ngọc Chi San Hô tam thải không phân trên dưới, sức mạnh hai bên đều đang yếu dần, nhưng tốc độ yếu đi của Ngọc Chi San Hô tam thải, thì nhanh hơn gấp bội.

Đến cuối cùng, bên thắng bên thua, cũng đã phân ra rõ ràng rồi.

Ba phút sau, Tiểu Lam xông lên, gai nhọn đâm vào đầu Ngọc Chi San Hô tam thải một phát nhanh gọn khiến nó không kịp phòng ngự, tam thải quang mang tiêu tán, Tiểu Lam báo được đại thù, và trở thành tân Vương giả của Ngọc Chi San Hô trùng.

Những giọt dịch thể tam thải, cũng được chia làm ba phần, thu được ý niệm cố chấp của Tiểu Lam, Sở Nam cười cười, nếu từ chối thì là bất kính rồi, thấy Sở Nam và Hắc Đản hấp thu xong dịch thể tam thải, Tiểu Lam phát ra tin tức:

- Chủ nhân, phía trước có thứ đồ tốt, chúng ta mau đi…

Lúc Tiểu Lam chuyển tin tới rằng phía trước có thứ đồ tốt, Sở Nam lại không có phản ứng gì.

Bởi vì sau khi Sở Nam hấp thu những giọt dịch thể tam thải vào cơ thể xong, thì cơ thể vốn chưa hề có bất kì phản ứng nào rốt cuộc cũng có sự thay đổi rồi, rất nhiều những giọt dịch thể đủ các màu đã hấp thụ vào trước kia, đều không gây ra thay đổi gì, chỉ tích lũy số lượng, còn dịch thể tam thải này chính là cọng rơm cuối cùng, khiến lượng đạt được đến mức biến đổi thành chất.

Sở Nam cảm nhận rõ ràng cơ thể lại một lần nữa bị thay đổi, từ trong ra ngoài, hơn nữa ngũ thải quang mang trong đan điền, cứ xoay tròn theo từng đợt vòng xoáy, bị hút vào trong từng tấc máu thịt, hòa thành một cùng với cơ thể hắn.