Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 373: Tam đương gia

Chủ thuyền thấy đám hải tặc mà hắn căm hận tới tận xương tuỷ kia đang tự chém giết lẫn nhau, trong nội tâm không khỏi hả giận một hai, nhưng lúc hắn nhìn về phía Sở Nam cùng Tử Mộng Nhi, trong nội tâm không khỏi hiện lên vẻ kính sợ thật sâu. Một người tu vi thoạt nhìn rất thấp nhưng thực lực lại cao tới không tưởng được, một cô nương tính tình bình thường rất tốt thì giờ lại mười phần ác quỷ. Bất quá, mục tiêu của bọn hắn chính là hải tặc a!

- Ta đáp ứng mang các ngươi tới hang ổ Hải Lang đoàn, các ngươi tại sao phải lật lọng?

Nhị đương gia không cam lòng rống lên.

- Ngươi chưa từng nghe nói qua, không nên giữ chữ tín với cường đạo sao?

Nhị đương gia đã trúng vài đao, cố gắng ré lên, nói:

- Giết ta, các ngươi đừng mong an ổn tới hang ổ Hải Lang đoàn.

Tử Mộng Nhi nhướng mày, phẫn nộ nói:

- Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta, nếu ai uy hiếp ta ta liền khiến kể đó sống không bằng chết!

Nhị đương gia thấy chiêu này của mình vô dụng, đổi lại, nói:

- Ta biết rõ đại bí mật của Hải Lang đoàn, bọn hắn cũng không biết!

- Đại bí mật? Đại đến bao nhiêu?

Tử Mộng Nhi có chút hứng thú, hỏi tiếp:

- Nếu mà không lớn, không thoả mãn được ta thì chờ đợi ngươi chính là tra tấn a!

Nhị đương gia vẫn không nói tiếp, bởi vì sau khi nói ra hắn thật sự không có đường lui rồi, nhưng trước thế công của thủ hạ càng ngày càng mãnh liệt, hắn thật sự là sắp ngăn cản không nổi rồi, cho nên hắn hét lớn:

- Hải Lang đoàn có một trưởng lão, tu vi sơ giai Vũ Vương!

- Hả? Cái này là đại bí mật? Sơ giai Vũ Vương? Có gì đặc biệt hơn người đâu.

Mà, Sở Nam lại khẽ nhướng lông mi lên, một cái kế hoạch lập tức xuất hiện trong lòng...

Nhị đương gia hét lên Hải Lang đoàn bọn hắn còn có một vị trưởng lão sơ giai Vũ Vương, mục đích căn bản của hắn chính là không cầu sự tha thứ của đám người Sở Nam mà là muốn chấn nhiếp bọn hắn.

Dễ dàng miểu sát bảy tên sơ giai Võ Quân, nhị đương gia cho rằng trên thiết giáp thuyền còn một vị cao thủ khác, hẳn là một sơ giai Vũ Vương, nói như vậy, hai bên tu vi đều ngang nhau, có thể sẽ kiêng kị một điểm.

Nhưng mà, lúc nghe được ngữ khí khinh thường của Tử Mộng Nhi xong, tâm thần hắn lần nữa nguội lạnh đi.

Nhị đương gia nội thầm tâm hung ác một trận, ngay lúc hắn muốn dùng tính mạng đánh ra một kích, muốn cùng hai người Sở Nam kéo xuống âm phủ thì Sở Nam lại ngăn trở Tử Mộng Nhi lại.

Trong lòng Sở Nam xuất hiện một kế hoạch, Sinh Tử quyết tầng thứ nhất có thể khống chế tầm hai ba người, Sở Nam đã khống chế Vô Không lão tổ, tự nhiên vẫn còn có thể khống ít nhất là một người nữa, cho nên, ngay khi nhị đương gia tiết lộ cái "đại bí mật" xong trong lòng hắn chợt động.

Sở Nam muốn lấy thuỷ chi nguyên nhưng chỉ dựa vào bản thân hắn thì vẫn còn chưa đủ lực, lực lượng càng nhiều càng dễ tính toán, đặc biệt là Hải Lang đoàn trong khu vực phụ cận này cũng coi như là một thế lực lớn, khống chế được tên trưởng lão kia thì coi như Hải Lang đoàn đã nằm trong tay hắn, đối với chuyện tiếp theo định nhất định sẽ có trợ giúp.

Kế đã định, Sở Nam liền cùng Tử Mộng Nhi nhỏ giọng thì thầm một phen.

Chỉ thấy Tử Mộng Nhi gật đầu không ngớt, hưng phấn không thôi, cũng ngăn bọn hắn chém giết lại hưng vẫn không quên đem tất cả đồ đạc nhị đương gia moi ra thu lại, ngoài ra còn phân một phần ba ra đưa cho chủ thuyền, chủ thuyền nhận được số nguyên thạch kia, cả người run rẩy không thôi, tự nhiên là do kích động mà thành.

Ngay lúc chủ thuyền đang run rẩy thì Tử Mộng Nhi lại quát lên:

- Dẫn đường, quay trở lại hang ổ các ngươi!

Vừa dứt lời, chủ thuyền lập tức bị doạ sợ tới mức làm đám nguyên thạch trong tay rơi đầy lên mặt đất. Đi hang ổ Hải Lang đoàn? Vậy khác nào dê vào miệng cọp chứ!

Chủ thuyền run lẩy bẩy, con mắt nhìn thẳng về phía Sở Nam tựa hồ muốn khuyên bọn hắn bỏ qua ý định đó, chưa kịp nói ra thì Tử Mộng Nhi đã xoay người, cười an ủi:


- Lão nhân gia, người yên tâm đi, không ai dám động một cọng tóc nào của người đâu, chúng ta sẽ bảo hộ người, người chỉ cần tập trung lái thuyền là được.

- Nhưng mà, tiểu thư...

- Có ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì đâu.

Sở Nam cũng quay người nói một câu, chủ thuyền thấy được ánh mắt của Sở Nam xong liền không biết làm thế nào nữa nên đành phải xoay người rời đi, đi thao túng thiết giáp thuyền.

Tử Mộng Nhi cười, hỏi:

- Ngốc tử, ngươi có hay không có Bá vương khí trong truyền thuyết không vậy? Như thế nào mà chỉ mới một câu xong hắn liền nghe rồi, mà ta nói nhiều vậy mà lão nhân gia vẫn chưa tin...

Sở Nam cười cười, nói:

- Ta nói hay ngươi nói, không phải đều như vậy sao?

- Ân, vậy là ta hay ngươi, ngươi hay ta, ha ha...

Tử Mộng Nhi nói xong liền duyên dáng cười, dưới ánh trời đầy băng tuyết này hiện ra vẻ hạnh phúc cùng ngượng ngùng.

Theo đó, một đám người bắt đầu hạo hạo đãng đãng hướng hang ổ Hải Lang đoàn đi tới.

Được phái đi tiếp tục theo dõi Vô Không lão tổ, đám người Hắc Man Tử hiện càng lúc càng nóng vội, hoảng hốt, đặc biệt là chứng kiến cảnh Vô Không lão tổ có thể dụng hoả dung băng kiên trì thời gian dài như vậy nhưng mà nhị đương gia bọn hắn là đi rồi mà vẫn chưa thấy trở lại.

Hắc Man Tử đương nhiên không biết Vô Không lão tổ đã phát hiện ra bọn hắn, chẳng qua là hắn chẳng muốn để ý tới mà thôi, còn có, Vô Không lão tổ muốn xem bọn hắn có thể theo hắn tới bao giờ.

Đoàn người nhị đương gia một đường quay về, trên đường tự nhiên không phải là một cảnh thái bình, dù sao bọn hắn vừa bước qua một đường sinh tử, nhất thời cả đám đều xuất ra bộ mặt thật của mình, giờ phút này ánh mắt cả đám nhìn nhau ẩn chứa đầy cừu hận, phẫn nộ.

Biệt khuất nhất trong đó không nghi ngờ chính là nhị đương gia, trước đây hắn có thể dễ dàng ngăn cản bọn hắn, nhưng một phen ác chiến vừa rồi xong thực lực của hắn gần như đã hao kiệt, hoàn toàn là rơi vào hoàn cảnh cực kỳ hung hiểm. Cho nên, nhị đương gia rất hận, hận thì hận nhưng hắn cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, hắn đang suy nghĩ, khi trở lại hang ổ xong, đoán chừng hắn cũng không còn là nhị đương gia nữa rồi, tam đương gia nhất định sẽ đạp hắn xuống khỏi cái vị trí này.

"Mẹ nó, đợi trưởng lão lôi tên cao thủ trên thiết giáp thuyền ra, đem bắt lấy đôi nam nữ kia bắt lấy, ta cần phải hảo hảo tra tấn bọn hắn một phen, cho bọn hắn biết thế nào là sống không bằng chết!"

Nhị đương gia trong lòng phát tiết một hồi, sau mấy canh giờ sau hắn rốt cục đã tìm lại được con thuyền bọn hắn giấu lúc trước, lại bỏ ra thêm hai canh giờ nữa rốt cục mới thấy bóng dáng hang ổ, hang ổ của bọn hắn, rõ ràng là một toà đảo, bất quá là một hòn đảo rất rất nhỏ mà thôi.

Lúc này, sắc trời đã trở đêm nhưng trên tiểu đảo đèn đuốc sáng trưng, nhị đương gia nói đây là nơi bọn hắn tạm ở lại, có nhị đương gia dẫn đường, thiết giáp thuyền không có bị ngăn trở lại mà cập lên bờ.

Vừa đến địa bàn của mình, nhị đương gia lập tức bắt đầu trở nên không an phận, Sở Nam cũng bỏ qua.

Thấy Sở Nam cùng Tử Mộng Nhi không chú ý tới mình, nhị đương gia gan càng lúc càng lớn, muốn nhảy xuống sau đó cho người bắt bọn hắn lại thì chính lúc này trong tai đột nhiên truyền đến một thanh âm:

- Đi mời trưởng lão của các ngươi ra đi, ta cho các ngươi một cơ hội chạy trốn.

Nghe được thanh âm này, nhị đương gia thoáng cái nhớ tới cảnh chân trái hắn bị chém rụng, nhưng mà hắn cũng có chỗ khó của hắn, trưởng lão kia cũng không phải hắn muốn là có thể gặp được, chỉ có đại đương gia mới có thể làm được như vậy mà thôi...

Sở Nam nói tiếp:

- Vậy thì ngươi gọi đại đương gia của các ngươi ra đi.

Nhị đương gia không thể không nghe theo, dồn nén thanh âm rồi hô vài tiếng đại đương gia nhưng vẫn không quên bỏ thêm hai chữ "cứu mạng" phía sau.

Thành viên Hải Lang đoàn tất cả đều hôn mê cả rồi, bọn hắn cho rằng nhị đương gia lần này là mang theo chiến lợi phẩm trở về, nào biết được hắn lại ở trên địa bàn mình hô lên hai chữ "cứu mạng" chứ.

Tới cuối, đại đương gia không có đi ra mà lại là tên tam đương gia.

Nhị đương gia vừa thấy tam đương gia tới, vẻ mặt lập tức đen lại.


Tam đương gia tay để trần, cười khẩy, nói:

- Lão nhị, ngươi làm sao vậy? Chân trái của ngươi đâu rồi? Sao lại không có vậy?

Nhị đương gia tức đến nghiến răng nghiến lợi, tam đương gia tiếp lời:

- Lão nhị, cái thiết giáp thuyền này ngươi mang về không tệ, giá trị đủ vượt qua những ngày ta cướp một vài Võ Quân rồi...

Đang nói, tam đương gia liền thấy được Tử Mộng Nhi, con mắt thoáng cái bạo phát tà quang, trên mặt hiện lên vẻ bất thiện, nói:

- Lão nhị, nữ nhân này ngươi lấy từ đâu ra đấy?

Nhị đương gia không đáp lời, hắn hi vọng tam đương gia có thể hung ác hơn nữa, đến lúc đó thì hắn có cái để xem rồi.

Sở Nam không muốn tiếp tục nghe hai người bọn hắn tranh chấp nữa, nói:

- Nhảy xuống thuyền đi, trốn nhanh lên, nói không chừng ngươi còn có đường sống.

Nói xong, Sở Nam cùng Tử Mộng Nhi liền nhảy khỏi thiết giáp thuyền, Thiết Thương hùng cũng đi xuống theo, những ngày qua nó ở trên thuyền coi như đã cảm thụ đủ rồi, thật vất vả mới có cơ hội đặt chân lên mặt đất nên tự nhiên nó không thể nào bỏ qua được.

Nhị đương gia như được đại xá, không hẹn mà cùng đám thủ hạ dưới tay tất cả dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tầm mắt Sở Nam, mà tam đương gia nhìn thấy Thiết Thương hung tự nhiên kinh ngạc một phen, lại xem xét tu vi hai người Sở Nam xong mặt mày lập tức tràn vẻ tươi cười.

- Thật sự được công mà chẳng phí sức a!

Tam đương gia trên mặt tràn ý cười nhưng trong lòng lại vẫn còn chút cảnh giác, hắn không hiểu:

"Lão nhị là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, thủ hạ dưới tay hắn mỗi người cũng không dễ đối phó, hơn nữa lão nhị dù sao cũng là trung giai Võ Quân a, làm sao mà lại sợ thành như vậy? Sao cái bộ dáng chạy trốn tựa như gặp quỷ vậy nhỉ?"

Dù nghĩ vậy nhưng hắn lại không có buông tha, bởi vì đây là hang ổ Hải Lang đoàn a!

Hải Lang đoàn có khoảng hơn ba ngàn người, hơn nữa ở chỗ này đều là người của hắn, còn đối phương chỉ có hai tên Võ Tướng, cộng thêm một đầu Thiết Thương hùng có chút khó đối phó ra thì chả còn có cái gì khác nữa.

Muốn bắt lấy gọn đám người Sở Nam tự nhiên rất dễ dàng a!

Quan trọng nhất là, nhị đương gia đã bỏ chạy, ngược lại nếu là hắn bắt được đám người này, tương lai không phải càng ngày càng sáng lạn sao? Vị trí lão nhị kia không phải hắn an an ổn ổn ngồi thì mới là chuyện lạ! Quyền thế của hắn theo đó mà càng thêm rộng. Bởi vậy, tam đương gia lập tức nở một nụ cười với Tử Mộng Nhi, làm ra một bộ thủ thế đem bắt gọn đối phương, nói:

- Bắt lấy bọn hắn.

Nhưng mà, lệnh này của hắn vừa mới ra khỏi miệng trong đầu chợt hiện lên một tia minh ngộ, phảng phất như tìm được nguyên nhân gì đó, có thể cản đám thủ hạ hắn nhào lên hắn không để trong lòng nhưng sự chú ý của hắn lại đặt ở trên chiến trường.

Đám người chung quanh, nhào tới hướng hai người Sở Nam.

Sở Nam cùng Tử Mộng Nhi không có động thủ mà để Thiết Thương hùng đại sát tứ phương. Thiết Thương hùng tựa hồ đem tất cả phiền muộn, không thoải mái phát tiết lên trên người bọn hắn, không chút lưu tình nào, nguyên một đám người vọt lên, tất cả đều bị một hùng chưởng của nó đập bay trăm mét có dư.

- Một đám phế vật, tu vi Võ Tướng toàn bộ lui xuống cho ta, đừng tại đây vướng tay vướng chân, Võ Quân tu vi cuốn lấy con gấu kia, giết cái tên nam nhân kia, bắt sống nữ nhân kia lại cho ta.

Tam đương gia lần nữa hạ xuống mệnh lệnh, đám người chung quanh lập tức thối lui một đám chỉ để mười tên tu vi Võ Quân tế ra pháp bảo xông tới đánh về Thiết Thương hùng, còn hai người Sở Nam lại tiếp tục bước về phía trước, Sở Nam để lại một cái mệnh lệnh:

- Đừng giết hết bọn chúng.

Thiết Thương hùng lập tức hống lớn một tiếng, giống như đáp lại.

- Tự tìm đường chết, để ta tiễn ngươi ra đi!

Tam đương gia tự mình xuất thủ, một bả thanh sắc pháp kiếm đâm thẳng tới Sở Nam.

Ngay lúc hắn đâm ra kiếm này, hắn thoáng nghĩ tới lúc trước bên cạnh tam đương gia còn có tám tên Võ Quân, mà tám tên Võ Quân kia giờ này không biết đã đi nơi nào rồi.

Tam đương gia vẫn chưa nghĩ thông thì Sở Nam đã xuất thủ bắt lấy cây pháp kiếm kia, dùng sức một cái, hoàn toàn thoát ly khống chế của tam đương gia mà nện lên mặt đất một cái.

Động tác này chỉ diễn ra trong chớp mắt, những người khác còn chưa kịp phản ứng lại nhưng ngay cảnh này diễn ra, trực giác tam đương gia lập tức dấy lên một cỗ cảm giác không ổn, nhưng đã muộn.

Sở Nam bảo Thiết Thương hùng lưu tình, nhưng chính hắn lại không có lưu tình, trực tiếp hướng tam đương gia đá tới một cước...

Sở Nam kêu Thiết Thương hùng hạ thủ lưu tình đó là bởi vì hắn cần có chúng làm việc mà tam đương gia tự nhiên là phải tiêu diệt.

Bởi vì, Sở Nam không có khả năng phân ra tinh lực quản lý Hải Lang đoàn, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, luyện khí, luyện đan đến giờ vẫn chưa đi vào quỹ đạo, còn việc tu luyện kia nữa, thậm chí là còn nhiều hơn thế nữa. Thế nhưng, hắn lại cần cỗ lực lượng này nhất nhất phải nằm dưới chỉ huy của hắn, cho nên cái gì mà phe phái tất cả đều phải diệt trừ. Mà, giết tam đương gia xong tự nhiên vị trí này hoặc sẽ có người khác tranh nhau ngồi xuống, hoặc là do hắn chỉ định ra.

Ngay sau cảnh Sở Nam đánh hư pháp kiếm, tam đương gia dưới sợ hãi vừa định thần lại thì đã bị Sở Nam đánh ngã ra đất, đầu choáng mắt hoa, tâm trí chưa hồi tỉnh thì một chân Sở Nam đã đặt lên trên đầu hắn.

Một tiếng hét thảm cũng không có.

Hùng tâm tráng chí cuồn cuộn của hắn theo cái đầu dưới một cước này mà chia năm xẻ bảy.