Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 371: Hải Lang đoàn

- Sơ giai Vũ Vương?

Tiểu Hổ liền ngây ngốc, sau một hồi suy nghĩ lâu sau liền thành thực nói:

- Nhị đương gia, ta không biết, bởi vì cho đến bây giờ ta chưa bao giờ gặp qua sơ giai Vũ Vương a!

- Tiểu tử ngươi thế nào mà ta hỏi câu nào đều không biết, vậy giờ ngươi làm được cái gì?

Nhị đương gia trong miệng tuy đầy tức giận mắng mỏ nhưng trong nội tâm không khỏi có chút đắc ý, nói tiếp:

- Người ta là sơ giai Vũ Vương, đó là có thể cùng thiên địa nguyên lực câu thông đấy.

Nghe xong nhị đương gia giải thích xong, Tiểu Hổ vẫn câu hiểu câu không.

- Con bà nó, ngay cả có hay không có câu thông với thiên địa nguyên lực ngươi cũng không hiểu?

Tiểu Hổ mặt mũi đầy xấu hổ.

Nhị đương gia vỗ nhẹ một cái lên trên đầu hắn nhưng lại mang theo cái bộ dáng tươi cười, giải thích:

- Nói cách khác, ngươi hao tâm tổn trí cố gắng hấp thu thiên địa nguyên lực chỉ bằng một khối hạ phẩm nguyên thạch, còn sơ giai Vũ Vương lại giống như cái hồ nước, thiên địa nguyên lực hấp thu có thể so với vạn khối hạ phẩm nguyên thạch...

- A...

Tiểu Hổ kinh hô một tiếng, điều này thật sự là vượt quá tưởng tượng của hắn, bởi vì tu vi của hắn mới chỉ là Võ Sư, nhưng vì hắn lại là người cơ trí, đặc biệt là khả năng vỗ mông ngựa rất cao, rất được nhị đương gia thưởng thức nên lúc này nhị đương gia mới mang hắn theo.

- Nói không chừng còn so được với cả mười vạn khối hạ phẩm nguyên thạch ấy chứ! Thậm chí còn hơn nữa... hơn nữa...

- Học thức nhị đương gia quả thật uyên bác, ngay cả cái này cũng biết!

Tiểu Hổ tiếp tục khua môi múa mép:

- Nhị đương gia về sau nhất định so với bọn hắn còn lợi hại hơn, trực tiếp hấp nạp được cả mười vạn khối trung phẩm nguyên thạch, thậm chí còn là thượng phẩm nguyên thạch ấy chứ!

- Ít vỗ mông ngựa đi, chờ con cá lớn hoả nguyên lực không sai biệt lắm chúng ta liền xuất thủ, nhất cử bắt lấy bọn chúng...

- Nhị đương gia, hắn... con mồi của chúng ta không phải có thể câu thông thiên địa nguyên lực sao?

- Ha ha ha...

Nhị đương gia ha ha cười phá lên.

- Con mồi có thể câu thông vậy cũng phải xem xem trong thiên địa này có hoả nguyên lực không a! Phụ cận Băng Viêm đảo nhiều nhất là cái gì? Là thuỷ nguyên lực! Hắn muốn câu thông thì cũng câu thông không được a!

- Nhị đương gia uy vũ, chỉ cần đương gia ra lệnh một tiếng, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, tiểu tử đều sẽ liều cái mạng này!

- Chỉ bằng ngươi? Người ta thổi nhẹ một hơi là ngươi hồn du địa phủ rồi, ngươi hay vẫn là hảo hảo ở lại chỗ này đi a.

Nhị Đương gia trong lòng vạn phần kích động, ngẫm lại mà máu huyết không khỏi sôi trào, một trung giai Võ Quân có thể đem sơ giai Vũ Vương giết đi, đây mới chân chính là sự tình kinh thiên động địa a!

Nhị đương gia ngoái lại gọi thủ hạ đằng sau, đem tinh thần của tất cả thủ hạ đại chấn, trong đám thủ hạ của hắn còn có tám sơ giai Võ Quân và còn hơn hai trăm cao giai Võ Tướng. Với cỗ lực lượng này, hắn cảm thấy thu thập một tên sơ giai Vũ Vương không thể câu thông với thiên địa nguyên lực mà nói, đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Bên kia, Vô Không lão tổ vẫn còn dùng hoả phá băng, tiến tới rất nhanh.

Vô Không lão tổ không phải là kẻ ngu, hắn biết rõ hoàn cảnh nơi này, với hắn mà nói, rất bất lợi. Thêm nữa, lão Trang từng nhắc tới băng nơi này có gì đó không đúng. Do đó, một bên hắn hấp thu hoả nguyên lực trong nguyên thạch, một bên dùng hoả dung hoá mặt băng...

Cho nên, nhị đương dễ dàng bám theo dấu lão để lại mà tiến lên, theo sau Vô Không lão tổ chạy được một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, năm canh giờ...

- Con bà nó, tên sơ giai Vũ Vương này nguyên lực của hắn thế nào mà vẫn còn sung túc vậy?

Nhị đương gia hùng hùng hổ hổ mắng, mắng xong hắn liền tiếp tục động viên thủ hạ dưới tay, để bọn hắn kiên trì, an ủi bọn hắn rằng sẽ không mất bao nhiêu thời gian nữa con thuyền kia nhất định phải dừng lại.

Có lẽ dưới câu an ủi này của hắn đã nói ra vô số lần rồi cho nên đám thủ hạ của hắn một chút tinh thần cũng không khởi lên được, cái gì gọi là "một tiếng lên tinh thần, hai tiếng suy sụp, ba tiếng kiệt lực", chính là đây.

- Nhị đương gia, chúng ta không thể cứ đi về phía trước thế này được, bằng không trời tối xuống chúng ta lại quay trở về không khó khăn thì cũng rất nguy hiểm a.

Có người đề nghị, nói.

- Không được!

Nhị đương gia quả quyết cự tuyệt, trong lòng hắn, mộng tưởng diệt sát một sơ giai Vũ Vương quả thật là quá vĩ đại đi, cho nên hắn làm sao có thể từ bỏ được.

- Nhị đương gia, đại đương gia bên kia...

Nhị đương gia ngang nhiên quát:

- Cứ đi theo cho ta, một mực đi tới cùng, ta không tin nguyên lực của hắn vô cùng vô tận như vậy...


- Nhị đương gia, chúng ta không để ý tới một vấn đề...

- Vấn đề gì?

Nhị đương gia tâm tình rất không thoải mái, hỏi ngược.

- Sơ giai Vũ Vương thân gia phong phú, nguyên thạch chắc hẳn không ít, nói không chừng còn có đan dược gì đó giúp khôi phục nguyên lực nhanh chóng, chúng ta cứ truy theo như vậy cũng không có gì cái gì mà dùng a!

Nhị đương gia sắc mặt trì trệ, lập tức không nói cái gì nữa, sau đó hắn mới oán giận mắng:

- Đáng giận!

Mặc dù nói vậy nhưng hắn vẫn không có buông tha, vẫn ra lệnh:

- Man Ngưu, ngươi lập tức quay đầu trở lại đem tin tức này báo cho đại đương gia, để cho đại đương gia nghĩ biện pháp nuốt con cái lớn này, ta tiếp tục đi theo.

- Vâng!

Đối mặt với mệnh lệnh của nhị đương gia, Man Ngưu đành phải lĩnh mệnh đi làm.

"Tam đương gia những ngày này bắt được không ít cá to, nếu ta không bắt được con cá lớn này trở về, không phải sẽ bị hắn cười chê sao? Mặt mũi nhị đương gia ta còn để vào đâu được đây?"

Nhị đương gia thầm nhủ trong lòng như vậy.

Nửa canh giờ sau, Man Ngưu đã quay trở lại, nhị đương gia kinh dị hỏi:

- Man Ngưu, ngươi sao lại quay trở về rồi?

- Nhị đương gia, ta vừa mới đi không được bao xa liền đụng phải huynh đệ trong bang...

- Làm sao vậy?

- Huynh đệ kia nói, đằng sau còn có một con cá lớn khác!

- Lớn bao nhiêu?

- Ngồi chính là thiết giáp thuyền!

"Thiết giáp thuyền? Nếu bắt được cái thuyền này vào tay, thực lực của chúng ta sẽ tăng cường không ít."

Nhị đương gia toan tính, hỏi:

- Trên thuyền là những người nào?

- Chỉ có một chủ thuyền, ngoài ra còn có hai tên Võ Tường, là một nam một nữ, đều là sơ giai Võ Tướng, rất yếu!

- Nữ? Trông thế nào?

- Tuyệt đối xinh đẹp, căn bản là không có ngôn ngữ nào hình dung được.

"Mỹ nhân? Đây là một cái đại công a, cho dù không bắt được con cá lớn phía trước kia, mang một mỹ nhân về, đại đương gia khẳng định sẽ..."

Nhị đương gia suy nghĩ một chút liền quyết định thật nhanh, nói:

- Hắc Ma Tử, ngươi mang một ít người tiếp tục truy theo, nhớ không được tới gần, sơ giai Vũ Vương có thể sử dụng thần niệm dò xét đó, một khi ngươi tới gần hắn liền thấy rõ ràng, xa xa một chút, cam đoan là bọn hắn không biết là được, ven đường lưu lại ký hiệu, ta chém giết thiết giáp thuyền xong liền đuổi theo!

- Vâng!

Hắc Ma Tử cũng là một Võ Quân, dẫn theo mười người tiếp tục đi tới, còn nhị đương gia lại mang theo đám người Man Ngưu quay đầu chạy về phía thiết giáp thuyền.

Trên thiết giáp thuyền, Sở Nam vẫn còn đang dùng Tụ Linh Trận tu luyện, bọn hắn đã tới khu vực đóng băng, chủ thiết giáp thuyền cũng nói ra nghi vấn của mình, tuy rằng chưa rõ hướng đi của đám người Vô Không lão tổ ra sao nhưng những nơi bọn hắn đi qua mặt băng đều bị hoà tan một lần, sau đó lại kết lại tự nhiên mặt băng liền rất mỏng, mà thiết giáp thuyền lại có khả năng phá băng, cứ vậy mà dọc theo lộ tuyến mà đám người Vô Không lão tổ lưu lại đi tới.

Thiết giáp thuyền tốc độ rất nhanh, một chút bị ảnh hưởng nào cũng không có nhưng lại hoàn toàn không biết được có một đám người dám đánh chủ ý lên bọn hắn.

Lúc nhị đương gia mang theo người theo dõi Vô Không lão tổ thì cẩn thận từng li từng tí một, nhưng lúc này bọn hắn muốn cướp thiết giáp thuyền thì lại quang minh chính đại, căn bản là không chút dấu diếm thân hình chút nào, chân đeo giày đặc chế, bước nhanh như bay trên mặt băng.

Hai canh giờ sau, nhị đương gia cùng đám người đã chạy tới phụ cận thiết giáp thuyền, chủ thuyền trông thấy thân ảnh ở phía xa xa nhất thời không khỏi luống cuống hoảng sợ một hai, lại gấp gáp hướng Sở Nam cầu cứu một hai.

Sở Nam mắt không mở ra chút nào, chỉ nói:

- Tiép tục hướng về phía trước là được.

Chủ thuyền khống chế thiết giáp thuyền mà nơm nớp sợ hãi, đợi đến khi đám người nhị đương gia gần tới thì chủ thuyền mới thấy rõ trang phục của bọn hắn, một thân trang phục trắng như tuyết thì không nói, trước ngực rõ ràng còn thêu tiêu chí rất rõ ràng, Hải Lang!

- Hải Lang đoàn!

Chủ thuyền kinh hô lên.


- Hải Lang đoàn không phải hoạt động tại khu vực khác sao? Như thế nào lại tới phụ cận Băng Viêm đảo này hoạt động vậy? Hẳn là Hải Lang đoàn đã nhận được tin tức gì, hoặc là vài ngày trước bị ai đó dẫn dụ tới đây...

Chủ thuyền lại lần nữa cầu cứu Sở Nam.

- Hải Lang đoàn, là cường đạo?

- Là hải tặc, cũng là cường đạo nhưng mà là cường đạo ở trên biển.

- Cường đạo a, ta sở trường nhất rồi!

Sở Nam vừa cười vừa nói:

- Đừng sợ, cứ để bọn họ tới.

Rất nhanh, nhị đương gia dẫn 200 người đem cả chiếc thuyền vây kín lại, chủ thuyền vôi hỏi:

- Tiền bối, làm sao bây giờ?

- Tiếp tục đi tới.

- Thế nhưng mà, Hải Lang đoàn...

- Ngươi chỉ cần tập trung lái thuyền là đủ, những chuyện khác cứ để ta xử lý là được.

Sở Nam nói xong, Tử Mộng Nhi cũng từ bên trong đi ra, biết được bị hải tặc bao vây liền cao hứng một trận, chủ thuyền thấy vậy liền há hốc miệng. Hắn sống trên biển lâu như vậy rồi nhưng lần nào gặp phải hải tặc cũng đề sầu mi khổ kiểm một trận. Cho dù tu vi có cao bao nhiêu nhưng trên vùng biển không rõ thì cũng là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng mà hai người trước mắt này rõ ràng là ngược lại, một sơ giai Võ Tướng lại chẳng hề để ý, người còn lại thì hưng phấn vô cùng.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng thiết giáp thuyền vẫn dùng tốc độ cực nhanh lao đi.

Nhị đương gia cả kinh, quát:

- Dừng thuyền!

Thiết giáp thuyền vẫn y nguyên tiến tới.

- Lão tử nói các ngươi dừng lại, bằng không thì đừng trách lão tử không khách khí!

Thiết giáp thuyền vẫn tiến tới...

Nhị đương gia nổi giận, hắn dẫn theo gần 200 người đến, một là sợ lưu lại bên kia quá nhiều người lại khiến cho sơ giai Vũ Vương phát hiện, hai là muốn lấy thế Thái Sơn áp đỉnh đem cái thiết giáp thuyền này bắt lại.

Nhưng mà, hiện tại thiết giáp thuyền căn bản là không coi hắn ra gì, hơn nữa người trên thuyền cũng chỉ là Võ Tương tồn tại.

- Động thủ, ngoại trừ nữ nhân kia, những người còn lại đều giết hết đi!

Nhị đương gia phát ra đồ sát lệnh.

Lập tức, bảy tên sơ giai Võ Quân lập tức nhảy lên trên thuyền, bảy tên sơ giai Võ Quân căn bản không để tên Võ Tướng kia vào trong mắt, trong đầu bọn hắn, nữ nhân kia chính là vật trong tay bọn họ rồi, sau khi giết hết những người còn lại xong liền đem của cái trên cái thuyền này đoạt vào tay...

Chỉ tiếc là, sự thật cùng suy nghĩ của bọn họ quả thật sai lệch rất nhiều...

Bảy tên Võ Quân đang đứng thẳng trên thuyền, trong mắt mỗi người đều hiện ra một đạo kiếm qang, kiếm quang thế tới cực nahnh, trong chớp mắt liền đâm vào đan điền của bọn hắn...

Bảy tên Võ Quân đang mải mê đắm chìm trong mộng tưởng.

Kiếm quang đột nhiên tập kích tới, bảy người sững sốt, không kịp suy nghĩ cẩn thận xem kiếm quang đến từ nơi nào.

Chỉ thấy, bọn họ luống cuống nghiêng ngả nghênh địch, có lẽ là do kiếm quang này của Sở Nam có uẩn hàm khả năng liệt nguyên, cho dù sơ giai Vũ Vương cũng phải đau đầu không thôi, tự nhiên không phải bảy tên Võ Quân này sao có thể ngăn được...

Bằng tất cả thủ đoạn của bọn hắn, cuối cùng, kiếm quang vẫn tiến nhập vào cơ thể, đâm xuyên qua đan điền của bọn hắn.

Bảy đạo kiếm quang đâm vào đan điền, cơ hồ là cùng một thời gian.

Cho nên, bảy tên sơ giai Võ Quân đồng thời rớt ngược xuống đất, hung hăng ngã vật lên mặt băng, đem cái mặt băng mỏng manh kia lập tức tạo thành bảy cái băng động, thân thể theo đó mà chìm vào trong mặt nước.

Thiết giáp thuyền vẫn tiếp tục đi tới.

Nhị đương gia tinh thần chưa kịp phục hồi, thủ hạ dưới tay hắn cũng chưa kịp phục hồi lại, bọn hắn đang đắm chìm trong mộng tưởng tươi đẹp của bọn hắn, chỉ cần bắt được nử tử kia trở về liền sẽ được ban thưởng cái dạng gì.

"Nguyên thạch? Đan dược? Ân, tốt nhất là một bản vũ kỹ cao cấp một chút, như vậy thật là quá hoàn mỹ rồi..."

Vừa nghĩ tới đây, nhị đương gia chợt nghe được mấy tiếng "đông đông" trầm thấp, rốt cục hắn mới hồi tỉnh lại tinh thần, lại phát hiện bảy tên thủ hạ không còn ở trên thiết giáp thuyền nữa, thiết giáp thuyền vẫn lao đi...

Điều này khiến cho nhị đương gia hoảng sợ tới mức gần hôn mê rồi, quát to:

- Ngừng thuyền, nếu không ngừng thuyền...

- Nhị đương gia, bảy vị đội trưởng, tất cả đều...

Tiểu Hổ tận mắt nhìn thấy một màn bảy tên Võ Quân tạo thành bảy cái băng động, ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ nói, nói xong hắn liền không nói được tiếp gì nữa, xương cốt toàn thân dường như không còn cái nào mà gã sấp xuống mặt băng.

- Tất cả đều làm sao vậy? Làm sao vậy?

- Chết rồi!

Hai chữ vừa phun ra, Tiểu Hổ dường như tiêu hao hết khí lực, đầu nghiêng sang một bên, chết ngất.

Cái này cũng không phải là khoa trương, Tiểu Hổ chỉ là một Võ Sư nho nhỏ, sơ giai Võ Quân đối với hắn mà nói tựa như trời cao, bọn họ lợi hại như vậy nhưng kết quả tất cả cùng một lúc chết lềnh bà lềnh bềnh, hắn không bị doạ ngất mới là lạ!

Nhị đương gia sửng sốt, bị phản ứng của Tiểu Hổ làm cho sửng sốt, mà theo lời Tiểu Hổ lại càng sửng sốt hơn nữa.

"Không phải chỉ là Võ Tướng thôi sao? Làm sao có thể đem bảy tên Võ Quân thoáng cái miểu sát rồi..."

Nghĩ như vậy, nhị đương gia mới tập trung nhìn về phía trước, sau đó liền thấy được bảy cái băng động kia...

- Ti....

Nhị đương gia hít vào một hơi lạnh, tuyệt đối không thể tin được cảnh trước mắt đều là sự thật!

Những người còn lại, nguyên một đám đều như băng điêu, tất cả đều đứng thẳng tại chỗ.

Nhị đương gia không tin nổi vào mắt mình, lại chứng kiến thiết giáp thuyền vẫn không thay đổi phương hướng chạy tới, cái này khiến cho nhị đương gia hoảng sợ không nhẹ!