Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 247: Vô ngã chi cảnh

Đem Thổ nguyên lực và lực lượng dung hòa với nhau có thể tạo thành lực lượng đánh cho Thiết Thương Hùng cấp bảy không có lực hoàn trả, mà Kim nguyên lực và lực lượng dung hòa có thể khiến lực lượng có thêm đặc tính sắc bén của Kim nguyên lực.

Nhưng nếu cả ba cùng bị dung hợp lại một chỗ, Sở Nam quả thật không biết sẽ phát sinh dị biến gì.

Thế nhưng Sở Nam cảm thấy bên trong thân thể tràn ngập một cỗ uy năng khổng lồ, cánh tay vang lên tiếng răng rắc, đã bành trướng lên gần gấp ba, nhất là nắm quyền đan xen lẫn hai màu vàng đất và vàng kim càng lúc càng lớn, uy thế càng lúc càng thịnh….

Một quyền đấy sức uy hiếp như vậy phảng phất như thuấn di, ngay lập tức đến trước mặt Lương Vân.

Lúc này, Lương Vân cũng ném ra Mê Nhãn phấn.

Mê Nhãn phấn, tên như nghĩa, tất nhiên để mê hoặc mắt, bản thân Lương Vân đã là cường giả Võ Quân, thế nhưng không ngờ vẫn còn sử dụng thủ đoạn như vậy, quả thực là “đê tiện” không địch thủ.

Không quản nhiều, nắm quyền của Sở Nam giống như Thái Sơn áp đỉnh nện xuống.

Ngay lúc Lương Vân cảm thấy không đúng, ánh mặt lộ vẻ kinh hãi, lực lượng gần ba vạn cân liền nổ “ầm” một tiếng.

Mọi người lập tức nhìn thấy đầu của Lương Vân bị nện lún vào trong bụng, như vậy còn chưa xong, tiếp theo đó, thân thể của Lương Vân cũng bị ép xuống, biến thành một cái bánh thịt.

Trên mặt đất là một đám huyết nhục mơ hồ.

Lương Võ Quân, “đê tiện” vô địch đã bị một quyền của Sở Nam nghiền nát, thần hồn câu diệt.

Tất cả mọi người đều cả kinh, không ai ngờ rằng một Võ Quân lại bị không chịu được một quyền của Lâm Vân, không ngờ Lâm Vân lại cường hãn đến như vậy.

Vi Ly lại một lần nữa hồi tưởng, nếu như lúc trước hắn nện mình bằng một quyền như thế, vậy hắn sẽ có hậu quả gì? Chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ.

Tả Cửu cũng cả kinh, đồng thời cũng cao hứng, hành động vừa rồi của Lâm Vân sư đệ hiển nhiên là giết người dọa khỉ, hơn nữa càng khiến uy danh của Thần Khí Phái thêm phần hiển hách, Tử Mộng Nhân ở một bên nhìn thấy như vậy, mừng rỡ hét lên:


- Các ngươi còn chấp mê bất ngộ sao? Bây giờ dừng tay còn kịp, nếu không sẽ giống như con rùa họ Lương kia, chính là kết cục của các ngươi!

Nam Bá Thiên và bốn tên trưởng lão cũng chấn kinh, vậy thì càng không nói đến đám đệ tử, lại nhớ đến tư liệu của Tiềm Hoàng bảng, lấy một địch ba, nếu tiếp tục như vậy thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như hắn nghĩ.

ý niệm xoay chuyển, Nam Bá Thiên quát:

- Nguyên lực bên trong thân thể hắn đã tiêu hao gần sạch, chúng ta cùng xông lên, hắn nhất định tay rối chân loạn, không kịp ứng phó, nhân cơ hội đó giết chết hắn. Vương trưởng lão, Tùy trưởng lão, hai người các ngươi ở hai mặt khác công kích, còn hai người còn lại cùng ta xông lên, bắt Lâm Vân lại.

Các vị trưởng lão không kịp suy nghĩ hay do dự, chuyện đến bước này, không thể nói dừng là dừng được, năm người đồng thời lấy ra pháp bảo, như lang như hổ xông đến.

Nam Bá Thiên còn nói:

- Đều hạ thủ ngoan độc vào, không cho hắn cơ hội hô hấp, nhất định phải giết chết Lâm Vân, tuổi còn trẻ đã lợi hãi như vậy, để hắn chạy thoát thì ngày sau chúng ta đừng mong ngủ ngon giấc.

Sở Nam nện ra một quyền, sáu thành nguyên lực vừa mới khôi phục đã mất hết hai phần ba rồi.

Thế nhưng hắn không chậm trễ, lập tức vận khí, nện thẳng về phía Nam Bá Thiên.

Cùng lúc đó, xương cốt Sở Nam vang lên tiếng răng rắc giòn tan như rang đậu, cơ bắp nhanh chóng bành trướng, đan xen lẫn nhau, bộ dạng giống như một bức tượng do đại sư điêu khắc làm ra, một hình tượng mạng đầy vẻ đẹp bạo lực.

Lực lượng như thủy triều, hết làn sóng này đến làn sóng khác nối đuôi nhau dâng lên không ngừng, Sở Nam cũng dùng phương thức nhịp nhàng bước ra từng bước, mỗi bước chân của hắn, chu vi mấy chục thước xung quanh theo mỗi cái giẫm chân của hắn mà nhẹ nhàng run rẩy, bụi đất bắn tung tóe.

Liên tiếp vài bước, Sở Nam liền dùng “Cốt Nhục phân ly” đã được khống chế đến mức thể ngộ, vận dụng lực lượng toàn diện, mỗi một bước chân của hắn lực lượng đều giống nhau, từng tiếng kêu vang lên không ngừng, giống như chiến cổ (trống) trên sa trường, “bình bình” không dứt, hơn nữa, một quyền của Sở Nam lúc trước đập chết tên Lương Võ Quân càng khiến khí thế của Sở Nam dâng cao.

Cường hãn như thế, Nam Bá Thiên không dám để cho Sở Nam có cơ hội súc thế tụ lực, sợ rằng nếu tiếp tục như vậy, bốn tên trưởng lão phía sau hắn ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, vì vậy hét lớn một tiếng:


- Trảm Vân thức thứ nhất.

Trảm Vân võ quyết chính là võ quyết trấn phái của Tam Thanh môn, mặc dù chỉ là Huyền cấp thượng phẩm, thế nhưng Nam Bá Thiên là Võ Quân cao cấp, uy lực cũng tương đối lớn.

Cùng lúc Nam Bá Thiên xuất thủ, hai tên trưởng lão phía sau hắn cũng giết đến Sở Nam, mấy đạo tiếng vang phá không vang lên, giống như cuồng phong trỗi dậy.

Mà Sở Nam lúc này tinh khí thần đã duy trì đến mức tập trung tuyệt đối, chân vẫn đạp tiến về phía trước, một loại thể hội đặc thù không tên lan khắp toàn thân Sở Nam.

Sở Nam phát hiện, hắn có thể thấy được hành động của ba người Nam Bá Thiên, không, là thấy được địa điểm chuẩn bị, cảm nhận được hành động, tốc độ, bộ vị tấn công, quỹ tích tấn công của cả ba người, giống như một ống kính quay chậm, tất cả đều bày ra trong đầu hắn.

Sở Nam không rõ tại sao lại phát sinh chuyện tình như vậy, thân thể hắn rõ ràng đã hư nhược đến giới hạn, không thể có được cảm giác như vậy mới đúng, thế nhưng bây giờ….

- Thần niệm?

Hai chữ này thoáng xẹt qua đầu Sở Nam, Sở Nam cũng không truy cứu, giờ phút này, quan trọng nhất là diệt trừ mấy tên Nam Bá Thiên trước mặt, cảm giác này xuất hiện vừa đúng lúc, Sở Nam càng thêm nắm chắc phần thắng.

Chỉ có lão đầu trong bóng tối lại dâng tràn cảm giác kinh ngạc, thầm nghĩ:

- Quả nhiên là một thiên tài luyện võ, không đến hai mươi tuổi, chỉ là Võ Quân mà có thể vận dụng được thần niệm, hơn nữa còn là trong chiến đấu, lúc thân thể cực độ hư nhược có thể lĩnh hội được “vô ngã chi cảnh”, tốc độ tu luyện sau này của hắn sẽ càng tăng nhanh, không trách được người kia lại phân phó ta, không đến lúc sinh tử tồn vòng thì tuyệt đối không được xuất thủ tương trợ, xem ra hôm nay ta lại không cần phải xuất thủ rồi….

Suy nghĩ của lão đầu, Sở Nam tất nhiên không biết, hắn chỉ nhìn Nam Bá Thiên chòng chọc.

Tốc độ nhanh nhất chính là Nam Bá Thiên, Trảm Vân thức thứ nhất của hắn đang chém thẳng về phía ngực Sở Nam.

Đối mặt với một trảm này, Sở Nam vẫn như trước, dùng phương thức cứng rắn nhất ngạnh đỡ, dùng lực đối chiến với Trảm Vân bảo đao, nhưng trong sát na tiếp xúc với Trảm Vân bảo đao, thân ảnh Sở Nam nhoáng một cái, uy lực vô cùng của nắm quyền liền nện thẳng về phía Phương trưởng lão bên trái phía sau Nam Bá Thiên.

Vũ kỹ trong tay Phương trưởng lão còn đang thi triển đến một nửa, đột nhiên thấy Sở Nam tấn công mình, trong đầu không khỏi hiện lên tình cảnh Lương Vân bị đánh chết, cánh tay thoáng trì trệ, trong lòng thầm hô một tiếng:

- Hỏng rồi!

Nhân cơ hội đó, nắm quyền của Sở Nam đánh rơi bảo kiếm trong tay hắn, tiếp đó thừa thế nện lên ngực hắn.

Cánh tay của Phương trưởng lão bị gạt ra, thân thể mất thăng bằng, cả ngực lộ ra trước mặt Sở Nam không chút che chắn, không kịp xuất ra chiêu thức gì, chỉ có thể vận nguyên lực toàn thân để chống đỡ, đợi môn chủ và Mộc trưởng lão đến tương cứu.

Chỉ tiếc, Phương trưởng lão đã quá coi thường lực lượng của Sở Nam…