Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 230: Nắm đấm của ai lớn?

Bên trong một quyền này của Sở Nam, ẩn chứa rất nhiều Kim nguyên lực.

Sau khi tràn vào cơ thể của Vân Trung Hùng, nó như một cơn cuồng phong vậy, tàn sát bừa bãi tất cả những kinh mạch lớn nhỏ của Vân Trung Hùng, kinh mạch yếu ớt của Vân Trung Hùng nào có thể so sánh với cơ thể yêu nghiệt này của Sở Nam được, ngay lập tức bị Kim nguyên lực tương đương với tu vi Võ Quân cắt thành từng đoạn.

Nói cách khác, kinh mạch của Vân Trung Hùng đã đứt hết, tàn phế.

Cái gì cũng thấy, cái gì cũng hiểu, cũng biết phẫn nộ, lo lắng cũng có, nhưng tất cả đều không thể nói ra, chỉ có thể để tất cả mọi chuyện trong lòng, cái này thật sự là còn đau khổ hơn chết gấp trăm lần, hơn nữa lúc nào cũng lo đề phòng, luôn có một ngươi từ trong bóng tối, muốn tiêu diệt toàn bộ Vân gia.

Sở Nam ném Vân Trung Hùng xuống đất, Vân Trung Hùng giờ giống như một con heo, co quắp trên đất, chỉ còn con mắt là có thể trừng lên giận giữ, nói cái gì cũng không nên lời, toàn bộ cơ thể, không ngừng run rẩy.

Sở Nam đến bên Tử Mộng Nhân, nói:

- Mộng Nhi, ta làm vậy, được không?

- Ngươi làm thế nào, ta cũng đều ủng hộ.

Tử Mộng Nhân cười nói:

- Cho hắn một kết cục như vậy, còn tốt hơn là trực tiếp giết chết hắn.

Sở Nam gật đầu, rồi nói với Vũ Hạo:

- Chuyện còn lại, là dựa vào ngươi.

- Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng! Ta sẽ sống thật tốt! Ta sẽ tự tay chặt đầu của hắn!

Vũ Hạo liên tục hét lớn ba câu, nam nhi không đổ lệ, nhưng khuôn mặt Vũ Hạo đã đầy nước mắt.

Ngay lúc Sở Nam giải quyết xong chuyện này, trong đám người vốn đã lùi ra xa, phía trước nhất vẫn còn đứng lại hơn mười người, những người này nhìn chằm chằm vào nam tử chưa bỏ đi kia, nhìn Sở Nam, rồi lại nhìn vào Tử Mộng Nhân đang che mặt…

Có người nói:

- Các ngươi nói xem người kia, bộ dạng trông rất quen thuộc đúng không.

- Rất quen, hơn nữa vừa rồi dùng Kim hệ nguyên lực…

- Bên cạnh hắn còn có một nữ tử.

- Nói như vậy, không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là Lâm Vân.

- Không ngoài suy đoán, chính là hắn.

Những người này nói đến đây, mắt đều sáng rực lên, hai tay xoa nhau…


Đột nhiên, lại có âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Các ngươi muốn khiêu chiến với Lâm Vân, tốt nhất hãy đợi một chút, nhìn cho rõ nam nhân kia, rốt cuộc là ai?

- Ai?

Vẫn chưa có ai trả lời, thì phía trước liền có tiếng kêu khóc truyền tới:

- Phụ thân…đệ đệ…

Nghe được những âm thanh này, trên mặt Vũ Hạo lộ vẻ bất an, đầy lo lắng:

- ân công, Vân Phỉ Phỉ đã đến, Tam Thanh môn đến rồi, các người nên chạy đi, ta sẽ cầm cự ở đây.

Sở Nam vừa cười vừa nói:

- Chỉ dựa vào Tam Thanh môn, thì không ngăn được đường ta đi, ta đã nói rồi, đương nhiên là còn muốn sống ra khỏi đây mà.

Không biết tại sao, nghe được những lời này, trong lòng Vũ Hạo có chút bối rối, rồi chầm chậm rút lại.

Một bóng dáng xinh đẹp với hương thơm nồng đậm lao đến phía trước, quả thật cũng có chút xinh đẹp, bên cạnh nàng, còn có một người tướng mạo bình thường, nhưng thân phận thì không bình thường, phía sau, còn có một đám nam nhân đều mặc quần áo màu xanh.

Nữ, dĩ nhiên là Vân Phỉ Phỉ; nam, chính là phu quân của nàng, thiếu môn chủ Tam Thanh môn - Nam Thiếu Hồng.

Tam Thanh môn cách chỗ này không phải một khoảng cách ngắn, tính từ lúc Vân Trung Hùng ra lệnh đi báo tin, thì tuyệt đối không đến nhanh như vậy, không ngờ hôm nay Vân Phỉ Phỉ vừa hay về nhà thăm người thân, lại thêm lúc trước đó đệ đệ của nàng bị giết, tin tức đã truyền đi khắp nơi, truyền đến tai nàng, nàng liền nhanh chóng tới đây, trên đường thì gặp được người báo tin…

Cho nên lúc này, Nam Thiếu Hồng liền phái ba đệ tử của Tam Thanh môn lập tức vây lấy ba người bọn Sở Nam, và còn nam tử chưa kịp rời đi kia nữa.

- Đệ đệ, ngươi tỉnh lại đi; phụ thân, cha nói gì đi, cha sao rồi, cha nói đi.

Vân Phỉ Phỉ khóc lấy khóc để, nhìn thấy con mắt trừng của Vân Trung Hùng, bèn nhìn chằm chằm vào Sở Nam…

Vân Phỉ Phỉ thấy vậy, đứng dựng lên, chỉ vào Sở Nam, tức miệng mắng lớn:

- Là ngươi, là ngươi giết đệ đệ của ta, hại cha ta thành ra như vậy, ta phải giết ngươi…

- Ngươi giết không được ta.

Sở Nam lãnh đạm nói, Vũ Hạo ở một bên nói:

- Vân Phỉ Phỉ, ta họ Vũ, năm đó Vũ gia lọt lưới bị diệt cả nhà! Đệ đệ ngươi, là ta giết, ta đã báo thù cho mười tám oan hồn.


Vân Phỉ Phỉ cả kinh, sững sờ, nhìn chằm chằm vào Vũ Hạo, đột nhiên rống lên:

- Ta mặc kệ, ta mặc kệ Vũ gia gì đó, không cần biết mười tám mạng người, ta chỉ biết các ngươi đã giết đệ đệ ta, hại phụ thân ta, ta phải báo thù, ta sẽ báo thù cho họ…

- Buồn cười, buồn cười hết sức!

Sở Nam cười lớn tiếng:

- Chỉ cho phép ngươi giết người ta, không cho phép người ta giết ngươi, trên đời có đạo lý như vậy sao?

- Nắm đấm người nào lớn hơn, người đó có lý!

Nam Thiếu Hồng đứng một bên, lạnh lùng quát, quay lại nhẹ nhàng nói với Vân Phỉ Phỉ:

- Phỉ Phỉ, đừng quá đau buồn, giao cho ta, ta sẽ bắt bọn chúng lại, để nàng được hả giận, báo thù cho nhạc phụ!

- Thiếu Hồng, chàng nhất định phải bắt sống bọn chúng lại, ta muốn cho bọn chúng nếm thử tất cả loại hình tra tấn, ta muốn bọn chúng phải bị đứt hết kinh mạch, ta muốn bọn chúng…

Lời nói của Vân Phỉ Phỉ bị tiếng cười ha ha của Sở Nam cắt ngang.

Nam Thiếu Hồng quay lại lạnh lùng hỏi:

- Kẻ sắp chết, ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm sao?

- Buồn cười, buồn cười, rất buồn cười.

Trong khi cười, Sở Nam đã xông tới, hơn nữa bay thẳng tới chỗ Nam Thiếu Hồng, kim quyền chỉ thẳng, lập tức có một cỗ uy áp truyền đến, cỗ uy áp này khiến Nam Thiếu Hồng kinh hồn bạt vía, sắc mặt biến đổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Võ Quân, người này là Võ Quân, người này sao có thể là Võ quân…”

Phản ứng của Nam Thiếu Hồng rất nhạy bén, mau chóng thối lui, hắn mới tấn chức Võ Tướng không lâu, tốc độ của hắn, so với tốc độ của Sở Nam, khác nhau như sắc trắng của hạt gạo so với ánh sáng trăng tròn, trốn chỗ nào được.

Trong nháy mắt, Sở Nam đã tiến đến phía trước Nam Thiếu Hồng, kim quyền trực tiếp đánh từ trên xuống.

Nam Thiếu Hồng vội vàng vận đủ nguyên lực toàn thân, tập trung vào tay phải, muốn ngăn cản nắm đấm của Sở Nam.

Nắm đấm đánh vào thủ chưởng, thủ chưởng một chút cũng không thể ngăn cản được bước tiến của nắm đấm.

Nam Thiếu Hồng chỉ cảm thấy nguyên lực bị đánh rồi tán đi lung tung, nghe thấy tiếng “răng rắc”, nhìn thấy cánh tay bị bẻ gãy, đau đớn truyền đến toàn thân; tiếp theo, nắm đấm kim sắc ấn lên trên ngực của hắn, cơ thể hắn bắn ra phía sau.

Lại bị Sở Nam chộp lại, đánh cho rớt xuống đất.

- Muốn kinh mạch của ta đứt hết, phải không?

- Ngươi muốn muốn mạng của ta, đúng không?

- Nắm đấm của ai cứng, người đó là đạo lý, không phải sao?

Ba tiếng quát hỏi, thì có ba chưởng đánh xuống, Nam Thiếu Hồng bị đánh cho máu tươi phun tung tóe, Vân Phỉ Phỉ sững sờ một bên, đột nhiên quát các đệ tử Tam Thanh môn:

- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh lên cứu thiếu môn chủ, nhanh lên, để lại năm người, bắt lấy nữ nhân kia và tên tác nghiệt của Vũ gia, mau lên…

Gào thét xong, Vân Phỉ Phỉ cũng rút ra một thanh kiếm, đâm về hướng Tử Mộng Nhân.

- Ai dám làm tổn thương một cọng tóc của nàng, ta sẽ lấy mạng người đó!

Mọi người xông lên liều mạng, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong tai bọn chúng!