Chuyên Húc đuỏi theo Sở Nam đi nhìn thấy hai bóng người này thì biến sắc mặt, nói ra hai chữ:
- Các ngươi...
Xong Chuyên Húc không nói câu tiếp theo được.
Hai bóng người nói:
- Chuyên Húc, xem ra ngươi còn nhận ra chúng ta.
- Đại ca...
- Tuyệt đối đừng gọi ta như vậy, ta có tài đức gì làm đại ca của các
ngươi? Một kích sau lưng hôm đó còn đọng rõ ràng trong đầu ta, cho dù là hôn mí qua tiên thiên thời đại, lại hôn mê qua hậu thiên thời đại. Giây phút ta tỉnh lại, hiện ra trước mắt là hình ảnh kia, đối với ta thì nó
rõ ràng như mới vừa xảy ra.
- Ta...
Chuyên Húc thụt lùi sau một bước, hai bong dáng kia vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Một bóng khác nói:
- Ta biết ngươi vì sống, vì có thể sống sót trong đại nạn kia, cho dù
ngươi không đem ta thành tấm chắn thì ta chắc chắn sẽ bị hủy diệt trong
tai đạn đó.
- Nhị ca...
- Thật ra ngươi nên kêu ta một
tiếng nhị ca đàng hoàng, bởi vì hôm đó ta vốn chuẩn bị làm tấm chắn bảo
vệ ngươi. Tiếc là ngươi quá sốt ruột, không chịu trễ một giây.
Thanh âm của ngươi này rất thản nhiên, như đang nói chuyện không liên quan gì gã. Chuyên Húc liên tục biến sắc mặt. Trong lúc đó Sở Nam, Tiểu Hắc đã
biến mất trước mắt Chuyên Húc.
Nói thật ra lúc Sở Nam thấy hai
người này thì cũng ngẩn ra, ánh mắt đầu tiên hắn đã nhận ra hai bóng
dáng này là hắn cứu từ tang hồn chung, ở thế giới trong người của hắn
thời gian khá dài.
Mặc dù Sở Nam không nghe thấy đối thoại giữa
họ và Chuyên Húc nhưng ngay từ đầu gã biến sắc mặt toàn bộ lọt vào mắt
hắn. Lúc ấy trong lòng hắn hơi kinh ngạc, không ngờ tùy tay cứu hai linh hồn có lai lịch như vậy, hèn chi tang hồn chung không thể tiêu trừ sự
tồn tại của họ.
Sau đó Sở Nam lấy ra truyền tống môn, thử câu thông,
bởi vì cho dù đám Thiên Nhiên đặt xong môn, còn có màn trời dày Thiên Võ đại lục ngăn trở nhưng cụ thể được hay không thì Sở Nam thật tình không biết. Nhưng câu thông một chút thật sự thành công.
Sở Nam vững
bụng, hắn ngẩng đầu nhìn, liên túc vượt qua ba lần hỗn độn chi kiếp,
khung trời vẫn đnag run bần bật, có xu hướng một hơi đập xuống, những
điều này biểu đạt Sở Nam vẫn còn trong hỗn độn chi kiếp.
Trong
lúc truyền tống đúng là vẫn hơi nguy hiểm, nhưng tương đối thì nguy hiểm này yếu hơn Chuyên Húc đến nhiều. Cộng thêm vào giờ phút này thế cục
xem như yên ổn, vì vậy Sở Nam phát động truyền tống môn truyền đi.
Vận khí của Sở Nam chưa dùng hết, hắn kinh vô hiểm địa truyền về Thiên Võ
đại lục, mà cùng lúc đó, Chuyên Húc cũng hồi phục tinh thần sau khi nhìn thấy hai huynh trưởng. Chuyên Húc nhìn Sở Nam đã hoàn toàn biến mất
bóng dáng, gã hiểu mục đích của hai huynh trưởng. Chuyên Húc cười.
Chuyên Húc cố gắng muốn mở ra vũ trụ, bởi vì lúc trước đối diện tai nạn gã
chạy trốn, còn hãm hại hai huynh trưởng. Vô số năm qua Chuyên Húc hãm
hại vô số người sóng vai chiến đấu với gã, chỉ bàn về thực lực thì đúng
là đệ nhất nhân dưới khung trời. Người như vậy nếu chỉ dựa vào mấy câu
nói đã khiến gã đau nát lòng, hay là nổi lên lòng áy náy, hối hạn chuyện đã là là tuyệt đối không có khả năng.
Sự thật là khi Chuyên Húc cười gã đã ra khỏi kinh ngạc.
Chuyên Húc nói với hai người:
- Đại ca, nhị ca, vô dụng. Bây giờ ngươi khiến Sở Nam chạy trốn, ngay sau đó ta giết tới Thiên Võ đại lục, bọn họ trốn được sao?
- Có chúng ta ở thì ngươi cho rằng mình giết qua được sao?
Chuyên Húc cười, không chút áy náy mà nói:
- Các ngươi quá yếu, đứng nói là bây giờ thực lực không bằng một phần
mười, dù hồi phục đến trạng thái cao nhất năm đó thì các ngươi đồng dạng không phải là đối thủ của ta.
- Chuyên Húc, ngươi đang sợ, giống như năm đó, sợ! Không đúng, phải nói là nhu nhược. Cho dù thực lực của
ngươi biến mạnh hơn nữa thì bản chất bên trong vẫn là nhu nhược. Người
như ngươi muốn lại mở vũ trụ là vọng tưởng.
Ánh mắt Chuyên Húc lạnh như băng, một đấm đánh vào khung trời, khung trời bị gã đập thủng một cái lỗ.
Chuyên Húc hỏi:
- Nhị ca, ta nhu nhược sao?
Người bị Chuyên Húc gọi là nhị ca cười nói:
- Ngươi không nhu nhược sao? Hiện tại ngươi rất mạnh, khung trời rách nát kia rất yếu, ngươi nhẹ nhàng oanh một khối là biểu hiện ngươi không nhu nhược rồi sao? Cái gì gọi là không nhu nhược? Ví dụ như năm đó khi đối
diện tai nạn mà mọi người không thể đối mặt, ngươi không lùi, không
trốn, dũng cảm đối diện, ra sức tranh chấp, đó mới là không nhu nhược!
Ngươi hiện tại không gặp ai mạnh hơn ngươi, nếu gặp phải thì nhu nhược
sẽ điên cuồng hiện ra.
Mấy lời này khiến Chuyên Húc sinh ra nồng
đậm sát khí, hơn nữa trong lòng bỗng nhiên hiện ra buồn bực, nhưng gã
vẫn đang phủ nhận chính mình nhu nhược.
Chuyên Húc hỏi ngược lại:
- Vậy hiện tại ai mạnh hơn ta?
- Sở Nam!
- Hắn? Nếu hắn mạnh hơn ta thì mới rồi đã không bỏ trốn, hắn mới là chân chính nhu nhược đi!
- Hiện tại không phải ta đã biến càng rồi sao? Nhu nhược! Ta có nhu nhược hơn cũng có thể dễ dàng giết chết các ngươi!
Nhị ca cười nói:
- Thật lâu trước kia chúng ta đã bị hủy diệt, nếu không phải để lại chút
chấp niệm thì sẽ không tỉnh lại. Ngươi có biết chấp niệm của ta là cái
gì không? Ta muốn thấy ngươi bị hủy diệt, nhìn mọi thứ thành không.
Ngươi không thể trọng sinh hỗn độn, ngươi không mở lại vũ trụ được!
*Ầm!*
Chuyên Húc đánh ra nắm đấm, hai huynh truưởng của gã hộc máu văng ra ngoài.
Chuyên Húc theo sát, miệng kêu to:
- Ai nói ta không trọng khai vũ trụ được? Ta là đệ nhất nhân dưới khung trời, ta không mở được thì ai mở?
- Ngươi không mở được, vì ngươi thiếu nghịch tâm. Một nghịch một nhu nhược, ngươi nhất định sẽ thất bại!
Những chữ này như cây kim lợi hại nhất sinh ra trong hỗn độn đâm vào trái tim Chuyên Húc.
Chuyên Húc nổi giận gầm lên:
- Ta không thua, ta phải trọng sinh hỗn độn, ta phải giết các ngươi!
Khi Chuyên Húc đánh tới sát chiêu thì hai huynh trưởng của gã biến mất. Mắt Chuyên Húc chợt lóe, đập xuống phía xa. Tiếng nổ vang lên, hỗn độn giữa hư không có máu tươi, hiển nhiên hai người kia bị thương.
Chính lúc này, lại có thanh âm vang lên:
- Chuyên Húc, chúng ta gặp lại ở Thiên Võ đại lục. Ta rất hy vọng ngươi
lập tức truy sát tới Thiên Võ đại lục, ta thích chiến đấu với ngươi
trong trạng thái này.
Thanh âm biến mất, Chuyên Húc ngừng đánh
sát chiêu, mặt âm trầm. Lúc trước Chuyên Húc bị Sở Nam nói là đàn bà còn không thèm để ý, nhưng nhị ca nói từ nhu nhược khiến cảm xúc gã bất
ổn, nỗi lòng hỗn loạn.
Trạng thái như vậy giết tới Thiên Võ đại
lục đúng là vô ích, dù có thể xử lý đám Thủy Long, Sở Nam thì Chuyên Húc phải trả cái giá rất lớn, thực lực còn lại dùng để mở vũ trụ sợ là lực
bất tòng tâm.
Nổi lên lòng lo lắng, Chuyên Húc lập tức phủ nhận nói:
- Thực lực của ta mạnh nhất, ta sẽ không lực bất tòng tâm, ta nhất định có thể làm được!
Nói như vậy nhưng Chuyên Húc vẫn bỏ đi kế hoạch này, khaonh chân điều chỉnh cảm xúc của mình, hồi phục trạng thái tốt nhất.
Chuyên Húc nói:
- Các ngươi dùng hết cách nhưng có thể kéo dài bao lâu? Ta không tin sau
vài ngày ngươi biến mạnh hơn ta! Dám nói ta nhu nhược, các ngươi sớm
muộn gì phải chết!
Trên Thiên Võ đại lục, đám Sở lão ma đi vào.
Giờ phút này Sở lão ma đứng trước mặt Sở Nam, tay cầm một khối hỗn độn
lệnh bài, cũng là khối hỗn độn lệnh bài cuối cùng.