Sở Nam nghe câu nói này, phản xạ có điều kiện hỏi han:
- Quái Đông Tây, là ngươi?
- Từ khi ta sinh ra tới nay, thời gian ta tỉnh táo, không ngủ là một phần ngàn vạn. Cho nên ta lợi hại nhất, xác thực không phải chiến đấu, mà là ngủ, là nằm mơ...
Nghe Quái Đông Tây nói, Sở Nam bất giác nghĩ tới Tư Đồ Dật Tiêu. Tư Đồ Dật Tiêu cũng là mộng, còn có vật chất đen cũng có lợi ích lớn cho gã. Sở Nam có thể khẳng định lúc trước Tư Đồ Dật Tiêu được kỳ ngộ kia hơn phân nửa liên quan đến Quái Đông Tây. Cũng bởi vì như vậy nên Sở Nam hiểu tại sao Kiền Nguyên sư bá nói thời gian trận chỉ có thể xem như một phần ba đệ tử Càn Khôn tông.
Giọng Quái Đông Tây tiếp tục vang lên:
- Mệnh lực của ngươi không đối phó được Chuyên Húc là bởi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, tích lũy nhiều hỗn độn, cộng thêm tâm nguyện của hắn vân vân, khiến mệnh lực của hắn không ở dưới khung trời này. Ngược lại bởi vì Chuyên Húc thế cường, mệnh lực của hắn có tác dụng khắc chế ngươi, nên ngươi mới sinh ra cảm giác vô lực với hắn.
- Vậy ta nên làm như thế nào?
- Ngươi cần làm là nằm mơ, ta cho ngươi một giấc mơ.
Sở Nam lập tức phát hiện hoàn cảnh bên cạnh mình thay đổi. Sở Nam nhìn thấy một mảnh thiên địa, thiên địa hoàn hảo không tổn hao gì. Trong thiên địa có hỗn độn năng lượng đậm đặc, có đủ thứ hắn chưa từng thấy. Sở Nam lại có thể nhìn thấu mấy thứ này, đều là âm dương. Hình ảnh xoay nhanh, cân bằng, hài hòa âm dương có thiếu sót, đồ vật ngày càng ít, đến cuối cùng một âm một dương đã hoàn toàn tiêu thất, thứ trong thiên địa cực kỳ ít ỏi.
Không biết chuyện qua bao nhiêu hình ảnh, khi Sở Nam thấy thứ cuối cùng biến mất, hiện ra trước mắt là trống rỗng, nhưng hình ảnh còn chuyển động, thiên địa biến mất.
Nằm mơ tới đây Sở Nam đã có suy đoán, tuy rằng rất hoành tráng, nhưng từ bản chất thì so với hắn nhìn thấy trận bia tại di tích Trận tông, thiên địa họa sau khi thiêu cháy, những sợi dây, dấu vết này từ nhiều biến thiếu, từ có đến vô.
- Âm dương, Thái Cực, vô cực... Này là quá trình hoàn nguyên vũ trụ sinh ra, là đang truy tìm căn nguyên đến hỗn độn. Quái Đông Tây khiến ta nằm mơ cái này là để ta hoàn toàn hiểu vhỗn độn.
Sở Nam bỗng nổi lên cảm giác bất an, Quái Đông Tây là hỗn độn sinh ra, hình ảnh lúc trước trông thấy cũng không phải hắn trải qua, tuy rằng là mộng nhưng không tầm thường, nói không chừng sẽ khiến Quái Đông Tây trọng thương.
Sở Nam dự cảm không có sai, mộng của Quái Đông Tây là dùng sinh mệnh từ khi nó sinh ra đến bây giờ, ngủ bảo tồn hỗn độn năng lượng tọa ra, dùng tương lai làm mọi chuyện.
Lý do Quái Đông Tây có thẻ khiến Sở Nam nằm mơ như vậy là vì nó ngủ chính là truy tìm căn nguyên, điểm này trừ nó ra không có sinh linh khác biết.
Nếu không thì Bệ cũng không thể sống đến bây giờ.
Sở Nam tiếp tục đi theo hình ảnh, tinh tế cảm nhận. Sở Nam không thể làm uổng hy sinh của Quái Đông Tây. Khi Sở Nam có tâm đắc hỗn độn, cho rằng mộng cảnh sắp kết thúc thì hình ảnh lại chuyển đổi. Sở Nam nhìn thấy đoàn hắn cho rằng hỗn độn đang biến hóa, đợi biến hóa ngừng thì trước mặt hắn xuất hiện một người, chính là hắn.
Sở Nam không kịp kinh kêu, Sở Nam thấy mình cầm một thanh kiếm chém xuống.
Nhất thời, vũ trụ khai, thiên địa hiện, vô cực sinh, Thái Cực diễn, âm dương hóa...
Một cái lại một cái hình ảnh, trình tự diễn ra trái ngược với trước. Khác biệt là một lần này diễn biến là Sở Nam làm, mọi thứ đều do Sở Nam sáng tạo ra.
- Cái này...
Óc Sở Nam lóe tia sáng, lại kết hợp phía trước Chuyên Húc la to, hắn biết tại sao mệnh lực của mình không ở dưới khung trời này. Bởi vì hắn chính là hỗn độn, là gốc của khung trời.
Sở Nam biết tại sao mình có hỗn độn chi kiếp, thị bởi vì hắn phải trọng sinh hỗn độn, trọng khai vũ trụ.
Sở Nam biết tại sao Thủy Long muốn dẫn đạo hắn ra "Ta nghịch, là vì thủ hộ", biết chính mình sắp sửa vì được nhiều kỳ ngộ ra cái giá thế nào.
Hỗn độn sao dễ dàng trọng sinh? Vũ trụ sao dễ dàng mở?
Trước không nói trọng sinh trọng khai, chính là trước mắt Chuyên Húc, khung trời này, hỗn độn chi kiếp này đều có khả năng khiến hắn triệt để hủy diệt.
Nhưng Sở Nam không có lựa chọn.
Sở Nam phải bảo vệ thân nhân, ái nhân, gia nhân, thệ ngôn, tất cả phải nghịch, nghịch này Chuyên Húc, này thiên địa, này vũ trụ, này Càn Khôn.
Bỗng dưng trong đầu Sở Nam lóe tia chớp, khiến hắn nghĩ tới mình hỏi Thủy Long có thể sống lại thứ đã chết.
Thủy Long tiền bối nói một câu:
- Trừ phi không ở khung trời này, không trong vũ tụ này.
Sở Nam nghĩ đến đây liền hiểu:
- Phải rồi, bọn họ chết trong khung trời này, nếu sống lại thì chỉ có thể sống ở một vũ trụ khác. Chỉ khi ta lại mở vũ trụ mới sốngl ịa họ được.
Sở Nam còn sáng tỏ ngoài Càn Khôn tông, cùng người khổng lồ chiến tranh thời gian, sư bá nói người khổng lồ là ngoài Càn Khôn, kỳ thật là ngoài giả Càn Khôn.
Các loại ý niệm xẹt qua, mục tiêu vô cùng khó khăn lại không thể hù sợ Sở Nam, nghịch ý hung dũng mạnh mẽ, trái tim thủ hộ kiên định cố chấp.
Sở Nam ở trong mộng cảnh của Quái Đông Tây, gằn từng chứ:
- Không phải là hủy này thương khung sao? Ta cần gì sợ trọng mở vũ trụ? Ta phá rồi lập!
Dứt lời, mộng cảnh biến mất, Sở Nam trở lại trên lưng Tiểu Hắc. Quái Đông Tây lúc trước vô cùng khổng lồ giờ biến mất thành một đoàn.
Sở Nam hét to:
- Quái Đông Tây!
- Sau này ngươi không cần sợ mệnh lực của Chuyên Húc, ngược lại có thể áp chế hắn.
- Thật ngốc, ngươi có thể tiếp tục ngủ.
- Không ngủ được, Chuyên Húc sẽ không cho ta ngủ, vũ trụ này cũng không. Dù sao sớm muộn gì không ngủ được, còn không bằng cho ngươi nằm mơ. Ta nhìn ngươi thuận mắt, không vừa mắt Chuyên Húc, cho nên ngươi phải giết Chuyên Húc, báo thù cho ta.
Sở Nam nói:
- Quái Đông Tây, ta hứa với ngươi, ta sẽ giết Chuyên Húc, sau đó khiến ngươi tự tay báo thù.
Sở Nam định bỏ Quái Đông Tây vào thế giới trong người nhưng bị Bệ từ chối.
Quái Đông Tây nói:
- Ngươi còn cần nằm mơ, nói không chừng ta có thể tiếp tục ngủ...
Sở Nam vội nói:
- Ta sẽ, nhất định sẽ.
Quái Đông Tây bỗng bắn ra, phun ba chữ cuối:
- Bệ chi mộng.
Phút chốc tiếng nổ vang khiến tinh thần xung quanh đều thoát khỏi quỹ đạo, bạo lui ra. Lôi đài ngừng mở rộng, có một khối lớn lôi đài bị nổ văng hướng Sở Nam. Quái Đông Tây hoàn toàn biến mất.
Sở Nam gầm lên:
- Grao!!!
Sở Nam cuồng rống, bùng phát tất cả năng lượng, cuồng quyền đánh ra, lôi đài bị nổ vài khối. Bên kia Chuyên Húc kêu lên, lắc người. Tiểu Hắc như có phát hiện, long huyết cuồng phun. Máu không phải màu đỏ mà là mười máu.
Tiểu Hắc tăng tốc, tới gần Thiên Võ đại lục.
Điên cuồng qua đi, Sở Nam tỉnh táo lại, hắn hiểu hiện tại không phải là đối thủ của Chuyên Húc, nếu liều đấu với gã thì sẽ chỉ là món ăn cho gã.
Sở Nam nhìn phía xa, hét to:
- Chuyên Húc, rửa sạch cổ chờ lão tửa chém đi!
- Cuồng vọng tiểu tử, ngươi chạy thoát được không?
Chuyên Húc nhanh chóng đổi theo, xuất thủ phong tỏa thời không. Nhưng Tiểu Hắc phun ra máu mười sắc không sợ Chuyên Húc phong tỏa thời không. Chuyên Húc không còn nụ cười, mặt âm trầm, dùng hỗn độn năng lượng lấy ra bí pháp, gã không thể để Sở Nam quay về Thiên Võ đại lục. Bí pháp xuất ra, tốc độ quả nhiên rất nhanh, trong nháy mắt sắp đuổi kịp Sở Nam. Chuyên Húc chợt phát hiện xung quanh có biến đổi lạ lùng.
Chuyên Húc lập tức kêu to:
- Thủy Long, ngươi dám ra tay với ta?
Chớp mắt Tiểu Hắc bắn ra xa, nhưng lúc này tinh thần đầy khung trời một hơi đập hướng Sở Nam, lại là lần thứ năm hỗn độn chi kiếp đỉnh