Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2094: Có thể cứu

Vứ thế, trong vô số lần diễn hóa, đan điền của Thiên Nhiên chậm rãi diễn biến ra giống như thế giới trong người, đã tìm ra "Thiên địa Càn Khôn"
vận chuyển hai mươi hai cái trung tâm. Sở Nam nghiêm túc cảm nhận huyền
ảo, cho rằng đây chính là diễn biến đầu cuối.

Nhưng khiến Sở Nam
càng giật mình hơn là đan điền của Thiên Nhiên mới diễn biến thành thế
giới trong người thì hắn phát hiện thế giới trong người của nàng ứng hòa với thế giới trong người của hắn. Hai người đại chu thiên tuần hoàn lấy họ làm trung tâm vận chuyển.

Chu thiên vận chuyển, khí thế của
Thiên Nhiên bắt đầu biến đổi, khí thế võ tổ dần tinh thuần tản mát ra cổ chi cảnh khí tức. Trong đôi mắt mông lung, Thiên Nhiên như đang cảm ngộ một ít nội dung.

Sở Nam ngẫm nghĩ nhất dương, nhất cương nhất
nhu, chuyện đang xảy ra, bất giác nghĩ đến nhật nguyệt trong khung trời. Thế giới trong người của Sở Nam cũng giống như thái dương, thế giới
trong người của Thiên Nhiên tựa mặt trăng. Năng lượng khổng lồ có thể
xem thành tinh thần, nhật nguyệt xoay tròn tinh thần.

Ý nghĩ chợt lóe, Sở Nam kiềm không được vận chuyển tinh thần huyệt khiếu. Phút chốc lại có biến đổi mới. Những tinh thần huyệt khiếu Sở Nam mới hút không
lâu lại tùy ý di động trong người hắn.

Điều này khiến Sở Nam giật nảy mình, nguyên bản hắn chỉ muốn nghiệm chứng cách nghĩ của mình, chưa từng tưởng tượng tinh thần huyệt khiếu sẽ động, mà còn có một phần năng lượng đi vào người Thiên Nhiên.

Thiên Nhiên kêu lên, thanh âm
hòa cùng vui thích vì hợp hoan khiến người chịu không nổi. Nhưng hai
người bị dị biến đột nhiên tới làm giật mình ngây ra.

Sở Nam nhất tâm đa dụng nghĩ:

- Những tinh thần huyệt khiếu chạy vào cơ thể của Thiên Nhiên có thể mọc
rễ sao? Hơn nữa, tinh thần huyệt khiếu nhúc nhích vậy tinh thần huyệt
khiếu trong người ta còn có thể...

Không chờ Sở Nam nghĩ tiếp,
hắn cảm giác tùy theo năng lượng vận chuyển tinh thần huyệt khiếu hình
như biến nhiều lên, giống như mỗi chỗ trong cơ thể đều là tinh thần
huyệt khiếu, hoặc có thể hóa thành tinh thần huyệt khiếu.

Mấy
phút sau, Sở Nam đã nắm giữ ba mươi trung tâm. Thiên Nhiên cũng được đại cảm ngộ, tu vi khí tức thế nhưng lột xác hướng hoang chi cảnh, tất cả
đều là tự nhiên mà vậy, chẳng có một chút cản trở.

Thiên Nhiên
biến mạnh thì tất nhiên Sở Nam vui vẻ, cùng với chu thiên tuần hoàn càng lúc càng kịch liệt, hai người thở dốc càng nặng nề. Mấy chục chu thiên
sau, chu thiên tuần hoàn đột nhiên ngừng lại. Cổ họng Thiên Nhiên phát
ra tiếng rên cực kỳ dụ hoặc.


Rõ ràng là khúc nhạc tình đạt tới đỉnh.

Giờ khắc này, sinh mệnh tinh hoa gieo hạt.

Giờ phút này, hai người chân chính âm dương tương dung.

Giờ phút này, Thiên Nhiên nhảy vào hoang chi cảnh, thân thể run rẩy xuất năng lượng ẩn chứa đậm đặc trật tự.

Cũng vào khoảnh khắc này, Sở Nam bnắm giữ bốn mươi lăm cái trung tâm, chỉ
còn lại một vô danh lệnh bài đại biểu trung tâm không có tìm đến; hơn
nữa, trong thế giới trong người của hắn vang tiếng rồng ngâm, phượng
hót, còn có thú rống, trùng kêu, và tiếng hoa nở, cỏ nẩy mầm.

Những âm thanh này đều biểu minh thế giới trong người lại một lần nữa đại
biến hóa, bên trong dựng dục trật tự, quy tắc tiến một bước hoàn thiện.
Sự thực cũng đúng là như vậy, kích cỡ thế giới trong người đã không thể
dùng trượng, ngàn các đơn vị định nghĩa, tâm niệm nhất động, cảm ứng ra ngoài, kia không phải là một khối đại lục thì là cái gì? Hơn nữa
không phải đại lục cấp thấp, quy mô hiện tại đa có thể so sánh với huyền thiên đại lục.

Dãy núi san sát, núi có chim bay thú chạy, nước
hợp thành biển, trong biển có cá có tôm. Ao hồ trầm xuống. Bên cạnh cây
kia, đã thành một mảnh rừng rậm toát ra hơi thở sinh mệnh đậm đặc. Sinh
mệnh thụ đã thành hình thức ban đầu. Bầu trời có từng áng mây trắng.
Nhật hiện nguyệt ẩn...

Nhưng ngẫu nhiên cũng có tinh thần thoáng
hiện, thời gian nhật nguyệt luân phiên xuất hiện khá thường xuyên. Thế
giới trong người lúc lạnh lúc nóng, lóc bão tố, lúc nắng gắt, bốn mùa
không chút ro ràng. Dựng dục ra động vật giây trước còn vui vẻ hú rống,
giây sau biến thành nắm cát.

Các loại quái tượng chứng minh thế giới trong người của Sở Nam vẫn không hoàn thiện.

Giây phút này huyền ảo ở trong đầu Sở Nam nháy mắt rõ ràng sáng tỏ. Sở Nam
chân sáng tỏ âm dương tương dung. Phút chốc cuộn tranh chữ đạo treo
trên bầu trời thế giới trong người mở ra.

Sở Nam nhìn chằm chằm
chốc lát sau thấy ra hình ảnh "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị" rõ ràng hơn trước nhiều. Đến "nhất sinh nhị" thì hình ảnh không dừng mà tiếp tục.

Đến cuối cùng Sở Nam nhìn đến hoa, thảo, thụ, mộc, nhìn đến đại sơn, sông,
nhìn đến nhật, nguyệt, tinh thần, còn có rất nhiều nữa, trông y như
thiên địa bên ngoài. Nhưng Sở Nam cảm giác được hai cái không giống
nhau.


Cuộn tranh chữ ‘đạo’ vẫn đang diễn biến.

Giờ phút
này Sở Nam cảm giác thời gian bay nhanh, nhưng đối với Cấm Vụ bên ngoài
thì một giây như một năm, mỗi một chớp mắt rất khó qua khỏi. Cấm Vụ
chuẩn bị lá bài lớn nhất bị phá, Thiên Nhiên không chỉ giải độc âm
dương dung mà thực lực của hai người sẽ tăng vọt.

"Không biết bọn họ rốt cuộc sẽ tới tình trạng gì, hy vọng hắn sẽ cứu ta ra ngoài."

Tư Đồ Dật Tiêu cũng đang tiêu hóa thứ nàng có được, trừ năng lượng khổng
lồ tuôn ra từ cơ thể, tu vi tăng vọt, có không gian trong người ra thì
trong đầu Thiên Nhiên còn thêm vài thứ, là phong.

Rốt cuộc cuộn tranh chữ ‘đạo’ không diễn biến nữa, không xuất hiện nữa. Sở Nam cảm
giác diễn biến chưa xong, đằng sau nên còn nữa, nhưng dù hắn ngưng tụ,
cảm ngộ thúc đẩy cuộn tranh chữ ‘đạo’ thì chỉ vô dụng.

Sở Nam thử rất nhiều lần mới dừng lại, nhớ đến hình ảnh vừa rồi, thầm nghĩ.

"Những thứ xuất hiện này không phải vạn vật trong thiên địa sao? Thái cực là nhất, âm dương là nhị, còn tam đâu?"

Sở Nam căn cứ những hình ảnh này nghĩ đến hắn cùng Thiên Nhiên âm dương
giao hòa, cũng nghĩ tới cân bằng mà Canh Lão đã nói, phút chốc rõ ràng.

“Tam thì còn cần giao hòa, có thể khiến âm dương cân bằng. âm dương cân bằng mới xuất tứ tượng, hóa ngũ hành, diễn bát quái, mới có thể có thủy có
hỏa, có sinh có tử, có phun có nạp.”

- Tam sinh, không phải tứ, không phải ngũ, mà là vạn vật!

- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!

Cùng với Sở Nam niệm ra câu này, cuộn tranh chữ ‘đạo’ tự động bốc cháy lên,
thiêu đốt có thứ gì dung tiến vào thế giới trong người. Trong thế giới
trong người vang lên tiếng gầm rú, ứng hòa nhau.

Sở Nam nhìn chằm chằm cuộn tranh chữ ‘đạo’ đốt nháy, trong óc hắn nổi lên hai chữ Càn Khôn.

- Càn Khôn?

Sở Nam vô cùng nghi hoặc, cuộn tranh chữ ‘đạo’ đã thiêu đốt hầu như không
còn. Có vài lũ khói rơi xuống dưới, cùng lúc đó thế giới trong người
ngừng tiếng gầm rú, lại có nhiều biến đổi, phạm vi lớn khá nhiều.

Khi khói bụi sắp rơi xuống thì hư hỏa phù chủng bỗng nhiên bay ra, một hơi
cuốn khói bụi vào, sau đó hư hỏa phù chủng chìm vào đại địa.

Sở Nam thấy vậy nói:

- Ăn họa quyển tro tàn đến nghiện? Lần trước là thiên địa họa, lần này là cuộn tranh chữ ‘đạo’, lần sau cao cấp hơn lần trước.

Nói là vậy nhưng Sở Nam biết chắc những tro tàng sẽ khiến hư hỏa phù chủng
phát sinh chất biến hóa, nhưng hắn vẫn nghĩ không ra tại sao cuộn tranh
chữ ‘đạo’ đốt cháy thì óc hắn hiện lên chữ Càn Khôn.

- Thiên địa Càn Khôn, Càn Khôn thiên địa, hình như với đạo....

Sở Nam lầm bầm, chợt nghĩ đến vấn đề rất quan trọng:

- Tại sao cuộn tranh chữ ‘đạo’ đốt cháy?