- Sở Nam, ta khiêu chiến với ngươi!
Giọng của Phù Hi dị thường kiên định, hơn nữa tràn ngập tự tin. Phù Hi cảm giác được thực lực của Sở Nam biến mạnh, nhưng gã càng tin vào thực lực của mình. Ở Càn Khôn trì hai lần thoát thai hoán cốt, trong trận Bạch Câu ba trăm đợt khiến gã lột xác. Còn có Vô Càn Khôn công pháp, tất cả đều rèn luyện được lô hỏa thuần thanh. Hơn nữa Phù Hi phải đánh gục Sở Nam, chấp niệm đứng trên Sở Nam bước chân vào cổ chi cảnh!
Có hai chữ Càn Khôn làm chỗ dựa, Phù Hi thậm chí dám so đấu với cường giả có cảnh giới càng cao hơn gã. Niềm tin cường đại như vậy thì Sở Nam tính cái gì? Phù Hi nhận thấy cho dù thực lực của Sở Nam có biến mạnh hơn thì sao có thể so sánh với gã?
Không chờ Sở Nam đáp lời, Phù Hi lại quát:
- Nếu ngươi không dám thì hãy giao ra hỗn nguyên ban chỉ, cả đời phụng ta làm chủ, vậy thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Sở Nam lạnh nhạt hỏi:
- Nếu ngươi thua thì sao?
Phù Hi cười nói:
- Ngươi cho rằng có thể không?
- Nếu ngươi chết thì sao?
Phù Hi ngừng cười, lạnh lùng quát:
- Vốn định tha ngươi một mạng, hiện tại xem ra không cần. Chỉ cần ngươi nhận khiêu chiến thì sống chết không cần biết.
- Ngươi có thể khiến ta rời khỏi đây thì xem như ngươi thắng!
- Cuồng vọng!
Không chỉ Phù Hi nói hai chữ này, các đệ tử Càn Khôn tông xung quanh cũng la ó. Ở trong mắt đệ tử Càn Khôn tông thì Sở Nam hoàn toàn là người ngoài, tôn vinh của Càn Khôn tông không cho phép người ngoài khinh nhờn. Vì vậy giờ phút này Sở Nam biến thành kẻ địch trong mắt họ.
- Phù sư huynh, chúc mừng ngươi bước vào cổ chi cảnh!
- Phù sư huynh, hãy cho tiểu tử này một bài học, để hắn biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
- Phù sư đệ, ta ủng hộ ngươi!
.........
Đệ tử Càn Khôn tông cổ vũ, trợ uy cho Phù Hi. Phù Hi càng tràn trề tự tin, chắp tay nói cảm ơn, sau đó hi thi triển "Thiên Hành cửu đạp" đạp hướng Sở Nam.
Phù Hi nói:
- Nếu ngươi đã không muốn nhúc nhích thì vĩnh viễn đừng động đậy!
Phù Hi vừa dứt lời thì Thiên Hành cửu đạp" đã đạp tới đỉnh. Cũng trong chớp mắt, Phù Hi đánh ra "Cung lực quyền". Trong thoáng chốc như sóng dữ xô bờ, bên cạnh vang lên tiếng la hay. Các đệ tử Càn Khôn tông cảm thấy trước công kích mạnh mẽ như vậy, Sở Nam không lùi ra mấy ngàn thước mới là lạ.
Nhưng mà, hung mãnh công kích vọt tới trước mặt Sở Nam trăm thước thì không tiến thêm một ly. Ngoài trăm thước ầm ầm tiếng nổ, trong trăm thước vô cùng yên tĩnh, hình thành đối lập rõ ràng. Tiếng kêu gào ồn ào náo động bỗng ngừng lại, đều không thể tin. Ánh mắt sư huynh họ Khuông biến sắc bén, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Phù Hi ở trong trận chiến nỗi lòng chấn kinh khó mà diễn tả bằng ngôn từ.
- Thiên Hành cửu đạp không thể vây khốn hắn, uy lực Cung Quyền bị hắn chặn lại, hắn làm sao có thể biến mạnh như vậy được? Ta không tin!
- Kình thiên nhất chưởng!
- Càn Khôn chỉ!
- Vạn kiếm quy nhất!
- Càn Nguyên trảm!
...
Trong nửa phút Phù Hi thi triển hết võ kỹ Càn Khôn, uy lực bên ngoài đã thành nhật nguyệt vô quang nhưng Sở Nam vẫn đồ sộ bất động.
Phù Hi không tin trước mắt một màn này, hộc máu gầm lên:
- Càn Khôn tẫn tại!
Lập tức một cổ quỷ dị năng lượng, quỷ dị pháp tắc đụng hướng Sở Nam, nhập vào trong. Các đệ tử thấy vậy thì trái tim luôn treo cao rốt cuộc an toàn chạm đất.
Phù Hi lộ cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại cỡ nào, chỉ có như vậy!
Chính lúc này, năng lượng cuồng bạo biến mất không còn bóng dáng. Phù Hi há hốc mồm, nhìn chằm chằm Sở Nam, lòng sốt ruột hy vọng Sở Nam sẽ như một khối băng từng khối từng khối vỡ vụn ra.
Giờ phút này, mỗi một nháy mắt đối với Phù Hi thật khó để vượt qua. Nhưng mấy phút đồng hồ qua đi, Sở Nam vẫn bình yên vô sự đứng đó.
Phù Hi la lên:
- Không có khả năng!
Sở Nam nói:
- Ngươi thật sự cho rằng là chính ngươi công phá?
- Ngươi...
- Nếu như ta không muốn thì ngươi vĩnh viễn cũng không phá được,
Sở Nam nói xong không để ý đến Phù Hi, xoay người rời đi. Dù thế nào thì Phù Hi là đệ tử Càn Khôn tông, Sở Nam có nhiệm vụ rất quan trọng trong Càn Khôn tông, vì hoàn thành nguyện vọng của sư phụ, Sở Nam có thể tạm thời gác lại chuyện khác.
Mặt Phù Hi tái nhợt, trong lòng có cái gì đang vỡ nát. Mọi người thấy tu vi của Phù Hi vốn đã ổn định tại cổ chi cảnh thế nhưng bắt đầu rớt xuống dưới. Người khác không hiểu ra sao nhưng Phù Hi thì biết rõ, bởi vì gã bước vào cổ chi cảnh là dựa vào chấp niệm đánh ngã Sở Nam, nhưng bây giờ gã phát hiện chính mình thực nhỏ bé, mà Sở Nam thì tựa như ngọn núi to không thể vượt qua.
Nghĩ tới đây, Phù Hi đánh rùng mình.
"Ta không thể tiếp tục như vậy, ta nhất định phải giết hắn, giết hắn!" Phù Hi thầm nhủ.
Phù Hi lấy ra một thanh đoản kiếm, có tiên thiên khí tức đậm đặc. Đó là khi Phù Hi phá quan ra thì sư phụ thưởng cho gã một tiên thiên hoang bảo.
Tiên thiên hoang bảo này không chỉ có phẩm cấp cao, mà còn có một công hiệu, đó là khi xuất kiếm sẽ không có chút dao động, dù đối phương lấy thần hồn dò xét cũng sẽ không cảm giác được có cái gì dị thường.
Phù Hi cầm kiếm giết tới, như gã đoán, Sở Nam không có chút phản ứng. Dù một số đệ tử Càn Khôn tông xung quanh tỏ vẻ khinh thường nhưng không mở miệng nhắc nhở, cứ để đoản kiếm đâm vào người Sở Nam.
Lúc này Phù Hi mới hét to một tiếng:
- Sở Nam, đi chết đi!
- Nếu như ta không muốn thì ngươi vĩnh viễn cũng không thể đến gần ta chứ nói gì tới đâm vào người ta!
Sở Nam dứt lời, đoản kiếm đẳng cấp tiên thiên hoang bảo hòa tan. Phù Hi cảm giác không thích hợp, nhanh chóng kích phát tiên thiên hoang bảo. Nhưng Phù Hi liên tục hét hơn mười tiếng vẫn không có chútp hản ứng.
- Đáng tiếc, ngay cả một tinh thần huyệt khiếu cũng không mở ra được.
- Ngươi đã lạm đoản kiếm của ta?
- Thật ra, ta chưa từng xem ngươi là đối thủ!
Sở Nam dứt lời, Phù Hi văng ra sau, năng lượng, tu vi đều giảm mạnh, thân thể mấy lần niết bàn như biến thành khối gỗ mục. Người Phù Hi lạnh băng.
Sở Nam còn nói thêm:
- Phá rồi sau đó lập, nếu ngươi có thể lập được thì ngươi sẽ không còn là ngươi.
Thanh âm văng vẳng, đệ tử Càn Khôn tông thay đổi thái độ, cực kỳ bội phục. Có đệ tử Càn Khôn tông nói giả mù sa mưa giả trang người tốt. Các loại tiếng quát vào tai nhưng không thể đổi lấy một chút biểu tình của Sở Nam.
Sở Nam đạp đệ ngũ phong, cùng lúc đó, tâm lý cũng nghĩ rằng.
"Kiền Thanh Tử tiền bối khiến ta một mình từ nơi này đi là vì kết thúc chuyện này?"
Sở Nam nghĩ sao cũng cảm thấy không có khả năng.
Sở Nam lại bước ra một bước, trước mặt có thêm một người, lạnh lùng nói:
- Khuông Nghĩa, hướng ngươi khiêu chiến, không Phù Hi, không vì chính mình, chỉ vì Càn Khôn tông. Càn Khôn tông không tha người ngoài cuồng ngạo!
- Ngươi chỉ có cơ hội ra một chiêu.
Khuông Nghĩa ánh mắt lạnh lùng, đáp:
- Được!
Sau đó Khuông Nghĩa rống lên:
- Nhân nghĩa Càn Khôn!
Chiêu này xuất ra, một cổ hạo nhiên chính khí tứ phía áp đến, như là thiên địa vì nó mà khuynh phục.