Quái nhân nhìn mạng long mới sinh ra nhịn không được thổ ra một ngụm máu tươi.
Ở bên trong máu tươi quái nhân mở to mắt ra, bên trong tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Thu hoạch của Sở Nam không hề đơn giản, vốn hắn muốn ở Phạm ngục cuốn lấy mạng lực, còn có lưu lại mạng lực nhưng không phù hợp.
Ở bên trong, tất cả đều bị Sở Nam hấp thu, Sở Nam biết rồi Phạm Ngục sông sẽ thôn tính kéo dài mạng lực quỹ tích, thậm chí biết đại lục mạng long làm thế nào tạo thành.
Những chỗ tốt khác không nói lớn nhất
chính là Sở Nam đối với Mạng Lực càng hiểu nhiều hơn, giống như một
người chưa quen thuộc với trận pháp, nhưng trong tay có một trận pháp vô cùng lợi hại, vốn hắn chỉ biết làm sao để đóng mở trận, nhưng hiện tại
chưa biế làm thế nào để dùng trận pháp giết định, có trận pháp có thể
làm rất nhiều chuyện.
Giờ phút này, Sởi Nam đã chạm phải thiên mệnh chi long.
Lúc này thiên mệnh chi long đang ngưng tụ lượt đánh thứ ba.
Quái nhân thấy thế thì ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thiên mệnh chi
long trong nháy mắt ngưng tụ thành tám phần, vọt tới mạng long của Sở
Nam rốt cuộc đã ngưng tụ lại với nhau.
Mà tiểu mạng long của Sở Nam giơ móng vuốt lên, chụp xuống thiên mện chi long.
Quái nhân quát:
- Tiểu tử cuồng vọng, xé xác cho ta.
Tiểu Mạng long vỗ ra một trảo, đánh chín đòn vào thiên
mệnh chi long, ép nó rơi xuống mặt đất.
Quái nhân thấy vậy không chỉ miệng hộc máu mà thất khiếu cũng phải chảy máu.
Trong lòng hống lên:
- Hắn từ đâu có mạng lực hùng hồn như vậy.
Quái nhân thấy Sở Nam còn đuổi theo thiên mệnh chi long thì quát lớn:
- Sở Nam ngươi thật to gan ngay cả thiên mệnh chi long mà cũng dám giết.
- Ngươi không phải có đảm lược hơn cả ta sao, thiên mệnh chi long cũng
dám sai sử, ta đây thủ đoạn so với ngươi chỉ giống như con kiến với con
voi.
Nghe Sở Nam nói, quái nhân lại nở ra một nụ cười dữ tợn:
- Vậy ngươi giết đi, sẽ có người tìm ngươi tới tính sổ, ngươi không thể
so sánh với ta, ta có thể luyện ra thiên mệnh chi long, ngươi động tới
nó sẽ phải trả giá đắt.
- Ai nói ta muốn giết, ta muốn nuốt chửng nó.
- Ngươi không dám tuân theo thiên mệnh?
- Chủ ý không tồi, ta vừa vặn muốn nghịch thiên mà đi.
Sở Nam nói lời này, trong nháy mắt tiểu mạng long phát ra vẻ quỳ dị, tuowngs mạng vô cùng tương tự.
Trong nhất thời rất nhiều thứ được Sở Nam xâu chuỗi, trong lòng hắn có không ít nghi vấn.
Ở đây tốc độ của Sở Nam liền nhanh hơn, trong nháy mắt hiện lên không ít nghi vấn.
Ở nơi này tốc độ của Sở Nam nhanh hơn, trong nháy mắt đã chụp lấy Thiên
Mệnh chi long trong tay, đúng lúc này thanh âm của Sở Nam truyền tới:
- Đúng rồi thuận tiện nói một câu, mái tóc trắng của ngươi nhìn rất khó coi.
Ánh mắt quái nhân trở nên âm lệ vô cùng.
Ở phía dưới sư tôn của Linh Vân sau khi khiếp sợ một hồi thì nở ra nụ cười, truyền âm nói với Linh Vân:
- Linh Vân nói với hắn để lại thiên mệnh chi long.
- Tại sao?
Linh Vân đang vì Sở Nam mạnh mẽ mà cao hứng không dứt, thình lình nghe thanh âm của sư tôn thì ngây người.
- Vận.
Sư tôn của Linh Vân truyền ra chữ này, Linh Vân nhìn Sở Nam lắc đầu rồi trả lời:
- Sư tôn hay là thôi đi.
- Một thiên mệnh chi long, ngươi có thể biết được bao nhiêu vận? Ngươi lên tiếng ngăn cản, cứu thiên mệnh chi long.
- Không nên.
- Ngươi u mê sao, ngươi không nên thương hại tới hắn, hơn nữa ngươi mạnh rồi, không phải là giúp hắn tốt hơn sao.
- Vẫn không nên.
- Tại sao?
Linh Vân sư tôn bực mình hỏi, nàng thật sự nghĩ không thông tại sao Linh Vân lại từ chối, Linh Vân nhìn Sở Nam cười một tiếng:
- Con không muốn để hắn làm chuyện hắn không thích.
- Ngươi bảo hắn ngừng, hắn sẽ không thích, tuy nhiên nếu như nói ngươi được chỗ tốt hắn sẽ cao hứng.
- Không được.
Linh Vân vẫn lắc đầu:
- Để hắn tùy tâm mà làm, hắn nói muốn nuốt thiên mệnh chi long, thì nhất định phải nuốt.
Lời nói tràn đầy ôn nhu và yêu thương.
- Ngươi u mê rồn.
- Con yêu hắn.
Linh Vân sư tôn im lặng.
- Sớm biết như vậy ta đã không cứu ngươi.
Oán giận một câu Linh Vân sư tôn vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ:
- Hắn muốn nuốt thiên mệnh chi long sẽ có một đại phiền toái, nếu như ngươi ngăn cản sẽ trừ cho hắn một đại nạn.
Linh Vân quay đầu cười một tiếng:
- Nếu có khó khăn con cùng hắn cùng gánh.
Đến đây Linh Vân sư tôn không khuyên bảo nữa, nhìn về phía Sở Nam, Sở Nam
lúc này đang thực sự thôn phệ thiên mệnh chi long, hơn nữa còn nuốt lấy
cái đầu rồng.
Quái nhân thấy vậy liền run run đây không phải là nghịch thiên mà là hủy diệt thiên địa.
Quái nhân liền quát một tiếng chói tai, một quái điểm xuất hiện công kích.
Sở Nam vẫn bình thản thi triển âm dương tương phân về phía quái điểu, tuy
nhiên chưa đợi Sở Nam có động tác gì, quái điểu bỗng nhiên tự phát nổ,
cùng lúc đó quái nhất bóp nát một khối ngọc, thân ảnh bỗng nhiên biến
mất.
Sở Nam không thèm để ý, hắn hướng về phía trong không gian
chộp lấy, tuy nhiên trong đó vẫn không có tung tích ai, Sở Nam nhăn mày
nói:
- Trong tay của hắn rốt cuộc là có đồ vật gì.
Lúc này Sở Nam liền tế ra thiên địa hắc động, đem quái điểu thôn tính vào trong đó, sau đó Sở Nam cảm nhận được một điều gì đó quái dị, tuy nhiên vẫn
chưa chờ hắn nghĩ ngợi thì phía dưới đã trở nên trống không.
Thân hình của Sở Nam rơi xuống, đứng ở bên cạnh Linh Vân Linh Vân vui vẻ
cười, mà lúc này nghịch mạng chi long cũng đem thiên mệnh chi long thôn
phệ hết.
Sau đó nghịch mạng chi long phóng về phía Sở Nam, Sở Nam giương mày lên, cảm giác được nghịch ý ủa mình ngày càng đậm, tiểu hắc ở trong lồng ngực của hắn cũng đổi tư thế khác.
Không còn kịp lấy chỗ tốt đã nghe sư tôn của Linh Vân nói:
- Thiên mệnh không còn mạng cũng không còn, thiên địa mất rồi nơi này sẽ biến mất.
- Biến mất?
Tiểu tử họa là do ngươi gây ra, còn không nghĩ cách rời đi.
Linh Vân sư tôn không chút khách khí hống to, Sở Nam liền hỏi:
- Biến