Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 205: Khắc ngươi đến cuối cùng

Kim khắc Mộc!

Nếu như lúc trước Sở Nam còn chưa đột phá, dù là Kim khắc Mộc thì cũng không nhất định có thể khắc chế được.

Nhưng bây giờ, Sở Nam đã có thể khắc đến sít sao Hoa Minh.

Lúc này, thanh quang kiếm phát ra quang mang đại thịnh, hiển nhiên là Hoa Minh đang vận toàn bộ nguyên lực, mà cỗ Mộc nguyên lực này không khiến người khác cảm thấy một loại lục ý dào dạt mà là sát khí sung mãn, mong muốn được phá hủy toàn bộ mọi thứ trước mặt.

Hoa Minh nâng kiếm chém, hắn dám khẳng định, một kiếm này đủ để chém nát cự thạch.

Hai người chỉ cách nhau mười bước, thân ảnh Sở Nam di động, tốc độ cực nhanh tuyệt luân, người bên ngoài chỉ thấy một chuỗi tàn ảnh, thi thế như chẻ tre, mạnh bạo khiến người khác cảm thấy hít thở không thông.

Trong lòng Hoa Minh cả kinh, nhìn thấy Sở Nam không sử dụng vũ khí, lại nhìn dáng vẻ như muốn dùng quyết đối chiến một trận với mình thì trong lòng cảm thấy thoải mái như uống phải quỳnh tương ngọc dịch vậy, thanh quang kiếm trong tay hắn cũng không phải là biến ảo thành từ nguyên lực giống như trọng chùy của Nhâm Trùng, thanh quang kiếm này chính là hạ phẩm Pháp Khí, hắn có được chuôi thanh quang kiếm này không dễ, phải cống hiến rất lớn cho Nam Cung gia mới có thể được ban thưởng như vậy.

- Ngươi có thể đánh nát nguyên lực, khiến trọng chuy biến mất, nhưng ngươi có thể đánh nát bảo kiếm hạ phẩm Pháp Khí này sao? Hơn nữa, nguyên lực của ta được thanh quang kiếm thi triển thì uy lực lại tăng thêm một tầng! Tiểu bối thật ngông cuồng, khinh thường người trong thiên hạ, hôm nay ngươi phải trả một cái giá đắt, trước hết ta chém một tay của ngươi xuống đã!

Trong lòng Hoa Minh thầm đắc ý nghĩ.

Đợi Sở Nam đến gần, thanh quang kiếm vừa vặn chém xuống.

Trong ánh mắt Sở Nam nhất thời bắn ra kim mang, phảng phất giống như nắm tay làm bằng Ám kim, cùng với bảo kiếm phát ra hào quang chói mắt va chạm với nhau.

Ầm….

Bụi đất khói mù văng tung tóe, dùng mắt thường có thể nhìn thấy dao động từ chỗ quyền kiếm tương giao đang khuếch tán ra.

Hoa Minh nói không sai, thanh quang kiếm quả nhiên không dễ dàng nát như vậy.


Thế nhưng, nắm tay màu vang kia cũng không hề thương tổn.

Hơn nữa, Sở Nam sau khi đánh ra một quyền thì không hề lay động chút nào, còn Hoa Minh thì đã thối lui ba bước, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, hỗn loạn vô cùng.

- Lực lượng thật mạnh, thân thể thật cường hãn!

Hoa Minh kinh ngạc nói:

- Thể chất Kim hệ cũng có thể luyện thành lực lượng mạnh như vậy sao? Kỳ quái, hơn nữa… chỉ một nhục quyền, đối kháng với thanh quang kiếm lại không tổn thương chút nào sao?

Sau khi kinh ngạc qua đi, Hoa Minh phát hiện ra khí thế của mình giống như bị Sở Nam ép xuống, thầm giật mình, vội vàng vực dậy chiến ý, để khí thế tăng cao, hắn lớn tiếng quát:

- Lực lượng quả thật rất lớn, nhưng ta cũng không tin là nguyên lực của ngươi có thể so được với nguyên lực của ta, Mộc nguyên lực mặc dù bị Kim nguyên lực của ngươi khắc chế, thế nhưng chờ đến khi Kim nguyên lực của ngươi bị tiêu hao hết, ta xem ngươi còn làm gì được!

Hoa Minh nói ra những lời này vô cùng tự tin, hắn có vốn liếng để tự tin, võ quyết mà hắn tu luyện có đặc tính hệ Mộc, mặc dù chỉ là võ quyết Huyền cấp trung phẩm, thế nhưng đặc điểm của Mộc thuộc tính chính là sinh sôi không ngừng, tốc độ khôi phục nguyên lực càng nhanh chóng, lại có thêm Hồi Nguyên Đan tương trợ, mặt khác, hắn tiến vào cảnh giới Võ Quân đã mấy chục năm, nguyên lực so với Võ Quân vừa mới tiến vào thì thâm hậu hơn rất nhiều….

Từ những điều đó, Hoa Minh lại càng thêm tin tưởng hắn có thể dùng nguyên lực để tiêu hao, khiến Sở Nam mệt chết, đợi đến khi nguyên lực của Sở Nam hao kiệt thì chính là lúc hắn thắng lợi, đại triển thần uy.

Đáng tiếc, Hoa Minh căn bản không biết Sở Nam chính là một yêu nghiệt.

Hoa Minh cũng không biết là Sở Nam căn bản không hề tiêu hao nguyên lực, hắn chẳng qua chỉ dùng Kim nguyên lực để che giấu mà thôi, thứ mà hắn chân chính sử dụng đó chính là “Dĩ kim ngự lực”, chỉ tiêu hao một chút Kim nguyên lực.

Ngoài ra, Kim nguyên lực đều được cất trữ trong ba sợi kinh mạch trong người Sở Nam.

Nghe thấy tiếng hô của Hoa Minh, khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh, nói:

- Vậy thì thử xem, để xem ngươi có thể hao hết nguyên lực của ta hay là ta sẽ khắc ngươi cho đến tận cuối cùng!


Lời này vừa dứt, Sở Nam cũng không nói nhảm nữa, tay phải nắm lại thành quyền, Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai biến thành quyền pháp, nện thẳng về phía thanh quang kiếm, chỉ trong chớp mắt, ba mươi sáu quyền đều được tung ra.

Ba ba ba ba ba ba….

Một trận âm thanh va chạm qua đi, mỗi một quyên của Sở Nam đều nặng một vạn năm ngàn cân, mạnh mẽ nện lên thanh quang kiếm, khi Sở Nam tung ra ba mươi sáu quyền thì Hoa Minh chỉ mới kịp chém một cái.

Hơn nữa, ba mươi sáu quyền này cũng không phải là tùy ý oanh kích, tất cả đều được Sở Nam khống chế đánh vào phần giữa của thanh quang kiếm, thậm chí có thể nhìn thấy thanh quang kiếm đang run rẩy như gợn sóng.

Nhâm Trùng ở một bên nhin thấy tình huống như vậy thì cảm giác đồng cảnh ngộ, thân thể không nhịn được run rẩy, cỗ lực lượng quái dị trong người lại dâng trào như sóng dữ.

Ở trong chỗ tối, lão đầu lại lần nữa kinh ngạc, đồng thời hai bàn tay vẫn không ngừng chuyển động, lại nặn thành một cái tượng đất, mà cái tượng đất này lại kỳ lạ vô cùng, tay trái có một cái, còn tay phải lại có đến ba mươi sáu cái, vừa vặn hiển lộ phong phạm Sở Nam trong nháy mắt tung ra hơn ba mươi quyền, trong miệng còn khẽ lẩm bẩm:

- Ta chưa từng nhìn thấy qua tình cảnh này bao giờ!

Mặc kệ lão đầu kinh ngạc như thế nào, Hoa Minh cảm thấy rất là không ổn, thanh quang kiếm run rẩy kịch liệt, cánh tay của hắn cũng run rẩy, cỗ lực lượng trong thân thể hắn lại càng điên cuồng nhốn nháo, quấy phá nguyên lực trong người hắn, căn bản không nghe theo sự điều khiển của hắn, Hoa Minh lâm vào kinh ngạc trước nay chưa từng có, mặc dù Kim khắc Mộc và Kim nguyên lực này đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn, nhưng đáng lý ra không thể tạo thành nguy hại như vậy được mới đúng.

Sở Nam lại lần nữa vung quyền nện xuống.

Hoa Minh đành phải nén kinh ngạc mà vung kiếm chém.

Thế nhưng vừa vung thanh quang kiếm thì tâm can Hoa Minh nhất thời như vỡ vụn.

Chỉ thấy thanh quang kiếm hạ phẩm Pháp Khí bị vỡ thành hai đoạn, nơi bị gãy chính là nơi mà Sở Nam đã nện tổng cộng 37 quyền vào đó.

Kiếm đoạn, tâm kinh….

- Không có khả năng? Hắn làm sao có thể đánh gãy hạ phẩm Pháp Khí? Không có khả năng! Chưa từng trải qua tình thế như vậy! Trong lòng Hoa Minh giống như phát cuồng, nếu như biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam thì khẳng định hắn sẽ phải thổ hết ma chén máu.

Sở Nam sau khi nhìn thấy thanh quang kiếm vỡ thành hai thì trong lòng cũng không chút vui mừng, ngược lại thầm than thở, Sở Nam than thở bản thân tại sao không đổi thành trọng kiếm, nếu như có thể ngay một kích đầu tiên biến thanh quang kiếm thành phế kiếm, chém nó vỡ nát, lúc đó hắn cần gì phải tốn nhiều công phu như vậy?

- Không biết thân thể này của ta còn phải luyện đến khi nào mới có thể làm được giống như trọng kiếm!

Trong lòng Sở Nam nghĩ vậy, nhưng thân hình vẫn không hề dừng lại.

Kinh nghiệm chiến đấu của Hoa Minh cũng phong phú, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, mặc dù thanh quang kiếm bị gãy đã vượt ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn vẫn quyết đoán lùi về sau, không chỉ lui mà còn là điên cuồng thối lui.

Quyền của Sở Nam rốt cuộc đã đến….