Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2022: Gã Ăn Mày

Sau khi tu luyện Thôi Toán Thuật, hiểu biết về quỹ tích mệnh lực, Sở Nam lại càng thêm tin tưởng vào trực giác của chính mình.

Còn về phần ở nơi này có cái gì liên quan đến chính mình, bản thân Sở Nam cũng không biết rõ ràng cho lắm. Bí mật trên người hắn thật sự là nhiều lắm, rất có thể là Hiên Viên, rất có thể là Thái Cực, cũng rất có thể là không gian nội thể này nọ… Cũng chỉ khi nào tiến vào bên trong rồi mới có khả năng biết được.

Không mất bao nhiêu thời gian, Sở Nam đã liền men theo một thông đạo tương đối hẻo lánh, đi vào trong phiến đại lục cực kỳ bình thường kia. Vừa mới đi vào, Sở Nam liền cảm giác được một cỗ khí tức suy tàn, hoảng bại ở nơi này, coi như là so với Bạch Gia Thôn trước kia cũng còn tệ hại hơn rất nhiều.

- Xem ra đây là một phiến đại lục so với Đại lục Thiên Vũ còn hạ cấp hơn rất nhiều! Không đúng! Đại lục Thiên Vũ chỉ sợ là một đại lục thần bí nhất cũng là cao cấp nhất trong vô số đại lục trên thế gian này.

Trong lòng Sở Nam nghĩ như vậy, chợt sinh ra một tia ý nghĩ kỳ quái:

- Thôi Toán Thuật có thể suy tính ra vận mệnh của người khác, đoán trước được họa phúc của mỗi người, như vậy có thể nào đủ khả năng thôi toán vận mệnh cả một đại lục hay không? Cũng giống như lúc trước Trưởng lão có thể thôi toán ra kiếp nạn của Đại Đạo Tông vậy?

Vừa nghĩ đến đây, suy nghĩ của hắn liền mở rộng ra thêm:

- Nếu như có thể thôi toán được cả một đại lục, như vậy liền có đủ khả năng tính toán cả thiên cả địa! Đợi đến khi công lực đầy đủ, ta liền tính toán thử Đại lục Thiên Vũ xem sao!

Cặp mắt Sở Nam khẽ nheo lại, nhìn về phía cái thôn xóm lẻ loi một vài căn nhà lợp lá lụp xụp, cặp mày nhíu chặt. Hắn thật sự là nghĩ mãi không ra, ở trong một cái đại lục như thế này, có thể ẩn chứa thứ gì có quan hệ với hắn cơ chứ?

Trong lòng không chút rõ ràng, Sở Nam cũng chỉ đành có thể đi lung tung một phen. Đương nhiên, Sở Nam cũng không có lãng phí thời gian. Tuy rằng đang ở trong một phiến đại lục cấp thấp, nhưng mà hắn vẫn đang tiến hành thôn phệ những năng lượng bên trong phiến đại lục này. Mặc dù năng lượng rất ít, nhưng mà có thể gia tăng thêm chút nào, có thể phong phú thêm được chút ấy.

Không gian nội thể chính là một công trình lâu dài mà vĩ đại hạng nhất, từng chút từng chút một cũng đều phải được tích lũy lâu dài.

Dọc theo đường đi, những người mà Sở Nam bắt gặp, tu vi cũng cực kỳ thấp, đại bộ phận đều là Võ Sư, kẻ có tu vi Võ Quân mặc dù cũng có nhưng lại cực kỳ hiếm hoi. Những kẻ có tu vi như vậy đối mặt với Sở Nam hiện tại, chẳng khác nào là những con kiến hôi mà thôi.

Nhưng mà Sở Nam lại cũng hoàn toàn không hề có ý tưởng ấy trong đầu. Bản thân hắn cũng đều là từ giai đoạn đó mà tu luyện dần lên, trải qua những năm tháng yếu ớt như thế. Huống hồ, tu vi của những người này mặc dù là thấp, thế nhưng mà từ trong ánh mắt của bọn họ, có thể nhìn ra một cỗ tinh thần tích cực vô cùng kiên cường dẻo dai, không cam lòng chịu đựng vận mệnh thấp kém, đặc biệt còn lộ ra một cỗ ngoan kình cùng với hung kình nữa.

- Những người như vậy, nếu như có thể cấp cho bọn hắn đầy đủ tài nguyên, hoàn cảnh tu luyện thích hợp, như vậy thành tựu mà bọn họ đạt được, khẳng định là sẽ không tầm thường!

Sở Nam tùy tiện suy nghĩ như vậy, cứ như vậy lang thang khắp nơi suốt ba bốn ngày, thế nhưng cũng chẳng tìm ra được chút tung tích khả quan nào cả. Chẳng qua, lúc này đã có người một phen đánh chủ ý lên người của hắn rồi. Thoạt nhìn biểu hiện bên ngoài của Sở Nam, thì hắn cũng chỉ là một người hoàn toàn bình thường mà thôi, thậm chí ngay cả một chút khí tức tu vi cũng đều không có.

Kỳ thật, sau khi trải qua Diệt Chi Kiếp lần thứ hai, Sở Nam đã có cảm giác được bản thân mình cũng có tản mát ra khí tức tu vi. Chẳng qua cỗ khí tức tu vi này vẫn còn phi thường yếu ớt, chỉ cần gặp phải một gã cường giả Hoang Chi Cảnh tản mát ra khí tức của hắn, gặp phải khí tức yếu ớt kia của Sở Nam, liền trực tiếp bị nghiền áp mất tăm hơi.


Bởi vậy, Sở Nam mới đem cỗ khí tức này giấu thật sâu bên trong thân thể. Thậm chí ngay cả uy thế của hắn, hơn nữa còn những thứ tồn tại khiến cho người khác có thể cảm giác được sự nguy hiểm tản mát ra trên người của hắn, toàn bộ cũng đều bị hắn thu liễm lại thật sâu. Với thực lực hiện tại của hắn, hắn không muốn để người khác nhìn ra, thì người khác căn bản là không thể nào nhìn ra được. Trừ phi đối phương là người so với Sở Nam còn lợi hại hơn rất nhiều.

Nhưng mà hiện tại những người đang đánh chủ ý đối với Sở Nam, tu vi cao nhất cũng chỉ bất quá là một gã Võ Quân mà thôi.

Khoảng ba canh giờ sau đó, đám người này đã một phen đem Sở Nam dồn lại ở trước một cái đầu đường vắng, bảo Sở Nam đứng lại. Sở Nam thật sự là không có ý định sẽ cùng đám người này quấn bện, trực tiếp bước thẳng về phía trước. Gã Võ Quân kia nhìn thấy thế liền giận dữ, lạnh lùng nói:

- Xem ra không để cho ngươi mở rộng tầm mắt một chút, tiểu tử ngươi cũng không biết đại gia ta lợi hại thế nào! Đại Nhật Kiếm Quang!

Vừa nói xong câu này, gã Võ Quân kia liền chém ra một kiếm. Nhưng mà thanh kiếm của hắn chỉ có thể lơ lửng giữa không trung, nhưng thế nào cũng không chém xuống được, ngay cả một chút uy thế cũng không cách nào phát ra nổi. Khi hắn còn đang phi thường kinh ngạc, lại còn không tin vào chuyện có quỷ, thời điểm muốn mạnh mẽ trảm xuống, thì thanh kiếm, đối với hắn chính là phi thường lợi hại kia, đã trực tiếp nứt ra vô số những mảnh nhỏ. Đồng thời, bản thân hắn thì lại hộc máu bắn ngược về phía sau.

Những người bên cạnh nhìn thấy một màn này, liền trợn mắt há miệng, cả người nhất thời lạnh lẽo phát run, tự động phân ra thành một con đường.

Sở Nam vốn định muốn đi qua luôn, không thèm để ý đến những người này nữa, đột nhiên hắn chợt lắc mình đi đến trước mặt gã Võ Quân kia, nói:

- Trên đại lục này có địa phương nào phi thường nguy hiểm, vạn phần hung hiểm hay không?

- Ngươi nghĩ muốn làm cái gì?

Sở Nam cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn, lập tức thi triển Sưu Hồn Quyết. Bởi vì tu vi của người này rất thấp, căn bản nửa điểm phản kháng cũng không có. Hơn nữa lúc này Sở Nam đối với Sưu Hồn Quyết cũng đã lý giải rất sâu sắc, sử dụng ra cũng vô cùng lô hỏa thuần thanh, cho nên vẻn vẹn nửa giây đồng hồ sau đó, Sở Nam đã liền đem toàn bộ ký ức của gã Võ Quân này sưu tra một cách trọn vẹn rồi.

- Đại lục Đông Linh, có tổng cộng ba chỗ hung địa, Vô Để Uyên, Tử Hồn Cốc, Vạn Thú Lâm!

Sở Nam suy nghĩ qua một lần, đem phương vị của ba chỗ hung địa kia ghi nhớ cẩn thận lại, sau đó thả gã Võ Quân kia ra, nói:

- Cùng với ông trời tranh giành mạng sống đúng là chuyện tốt! Chẳng qua cần phải biết phương hướng mà tranh giành! Ví dụ như là giờ phút này, nếu như ta nghĩ muốn giết các ngươi, các ngươi có ngàn vạn tính mạng cũng không đủ cho ta giết! Cho nên, chặn đường cướp bóc chính là sự nghiệm không có tiền đồ hạng nhất! Nếu như muốn chiếm được càng nhiều thứ, còn không bằng dùng phương pháp hắc ám ăn hắc ám càng sảng khoái hơn nhiều!

Vừa nói xong, thân hình Sở Nam liền dung hợp vào hư không, vô thanh vô tức biến mất. Những người kia nhìn thấy một màn như thế, nhất thời cả kinh, luôn miệng gọi Thiên nhân. Còn gã Võ Quân bị sưu hồn mà không chịu bất cứ thương tổn nào kia, thì lại ngơ ngác lặp đi lặp lại lời nói của Sở Nam, sau đó trong mắt hắn bạo phát ra tinh quang, nói:

- Thiên nhân nói đúng, chúng ta phải dùng hắc ám ăn hắc ám! Chuyên môn dùng hắc ám ăn hắc ám!


Đồng thời trong lúc này, trong lòng gã Võ Quân còn thầm nghĩ:

- Nếu như có một ngày ta có được bổn sự như là Thiên nhân vậy, ta đây liền có thể xưng bá cả đại lục a!

Nghĩ như thế, gã Võ quân đã không tự giác đem Sở Nam trở thành mục tiêu của mình, trở thành đối tượng mà mình tín ngưỡng.

Đối với mấy gã cường đạo này mà nói, đây chính là một bước ngoặc lớn trong vận mệnh nhân sinh của bọn hắn. Nhưng mà đối với Sở Nam mà nói, thì đây chỉ là một nốt nhạc đệm rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi. Sở Nam đang ẩn nấp trong hư không một bên, tâm tình chợt lóe, tiến hành thôi toán cho đám người bọn họ một chút, sau đó mỉm cười nói:

- Thật là có ý tứ! Quỹ tích Mệnh lực của bọn họ không ngờ đã xảy ra biến hóa, hơn nữa sau này đối với ta còn tạo thành một chút ít lợi khá lớn như vậy nữa!

Đây là chuyên mà Sở Nam chưa từng bao giờ nghĩ đến. Sau khi đem chuyện này đặt sang một bên, Sở Nam thoáng cân nhắc lại chuyện tình quỹ tích Mệnh lực:

- Muốn thay đổi quỹ tích Mệnh lực của người khác, nói khó cũng không phải là khó, chỉ cần nói mấy câu liền đủ để phát sinh sự biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi. Còn như nói là dễ dàng, cũng không nhất định dễ dàng, cho dù có liều mạng cũng không nghịch chuyển nổi được!

- Thiên, mệnh, nghịch thiên, nghịch mệnh… phương diện này đúng là còn có không ít huyền cơ a!

Trong lúc Sở Nam đang cảm khái những cái này, thì hắn đã đi tới Tử Hồn Cốc. Bên trong Tử Hồn Cốc quả thật ngập tràn tử khí nồng đậm. Nhưng mà đám tử khí trước mặt này so sánh với Tử Khí Căn Nguyên mà Sở Nam đã từng tiếp cận kia, căn bản chẳng đáng nhắc đến. Sở Nam trực tiếp ra tay đem toàn bộ Tử Hồn Cốc thôn phệ luôn vào trong không gian nội thể.

Kế tiếp sau đó, Sở Nam lại bằng vào tốc độ nhanh nhất thôn phệ luôn Vô Để Uyên cùng với Vạn Thú Lâm.

Sau khi ba đại hung địa của Đại lục Đông Linh tất cả đều bị giải quyết xong, cặp mày của Sở Nam lại càng nhăn tít lại. Hắn là dựa theo lẽ thường mà suy tính, nếu như có thể có quan hệ gì đó với hắn, như vậy chẳng thể nào thoát qua khỏi ba cái hung địa này, hoặc là trong này cũng phải có manh mối gì đó, để cho hắn thuận lợi tìm ra được.

Nhưng mà, lúc này Sở Nam đã phát hiện mình suy nghĩ sai lầm rồi. Ba đại hung địa này ngay cả một chút tình huống dị thường gì cũng đều không có.

- Đi thêm một ngày nữa, nếu như vẫn là không có phát hiện gì, vậy thì chỉ có thể tạm gác lại, đợi ngày sau quay lại tìm thôi.

Sở Nam suy nghĩ. Hắn còn phải quay về Kiếm Các nữa.

Rất nhanh một ngày đã trôi qua. Lúc này Sở Nam đã đi vào trong một cái đại thành trấn thứ hai mươi của Đại lục Đông Linh. Theo dòng người náo nhiệt ra vào liên miên, tòa đại thành này cũng tính là tương đối phồn hoa. Chẳng qua, sau lưng sự phồn hoa này, vẫn còn có rất nhiều chuyện tình dơ bẩn đang phát sinh.

Bất luận ở địa phương nào đi chăng nữa, chuyện tình cậy thế hiếp người cũng luôn luôn không ít. Chỉ ngắn ngủi đi một đoạn đường, Sở Nam đã đụng phải bảy tám chuyện như vậy. Mấy phút sau đó, Sở Nam đi đến trước mặt một tòa tửu lâu xa hoa nhất ở tòa đại thành này, liền gặp phải một màn khi dễ người khác.

Một đám bảo vệ của tòa tửu lâu này, hiện tại đang khi dễ một gã ăn mày đang ngồi bệch trên mặt đất, đầu tóc cả người bẩn thỉu hỗn loạn, hơn nữa toàn thân còn vô lực, giống như cả người không có xương cốt vậy. Trên miệng đám bảo vệ của tửu lâu càng không ngừng mắng mắng chửi chửi:

- Gã ăn mày hôi thối, có bao xa thì mau cút đi bao xa cho đại gia! Cũng không nhìn xem nơi này là địa phương nào, bằng vào ngươi cũng xứng đi đến đây hay sao? Mau mau cách xa tửu lâu ba trăm thước liền ngay cho đại gia, bằng không đại gia ta liền chấm dứt cái mạng chó của ngươi đó!

Sở Nam khẽ lắc lắc đầu, đang chuẩn bị làm ra chút động tác gì đó, thì gã ăn mày kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

- Van xin các người, xin hãy thương xót, cấp cho ta một chén rượu, chỉ cần cấp cho ta một chén rượu thôi cũng đủ rồi, chỉ cần một chén thôi…

Nghe được cỗ thanh âm vô cùng tang thương kia, nhìn thấy gương mặt buồn thiu dơ bẩn tràn ngập vết thương kia, Sở Nam nhất thời giật mình một cái, đồng thời hắn cũng hiểu được, vì cái gì hắn lại cảm giác được Đại lục Đông Linh có quan hệ với hắn!