Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 202: Không đủ tư cách

Binh! Binh! Binh

Âm hưởng không ngừng vang lên, Sở Nam chỉ trong chớp mắt đã tung ra ba mươi sáu quyền, mỗi quyền đều sát uy lẫm liệt.

Sau khi âm hưởng qua đi, khắp nơi đều vang lên tiếng hét thảm, mùi máu tươi bốc lên, người bị Sở Nam đánh trung đều bị trọng thường ngã trên mặt đất, không thể bò dậy nổi.

Những người khác nhìn thấy tình cảnh này không chỉ không do dự mà ngược lại càng thêm hung mãnh, xông tới Sở Nam chém giết.

Sở Nam rất rõ ràng, những người này chỉ vì người nhà bọn họ cho nên mới phải ra tay, vì thế hắn không hạ sát thủ, hắn chỉ giết người đáng giết, giống như tao ngộ Hắc y nhân vào cái đêm mưa đó, giống như đám cường đạo bên trong khe núi Tử Kinh, Sở Nam ra tay không hề có chút lưu tình.

Thế nhưng những kẻ trước mặt chẳng qua chỉ là nghe lệnh Nam Cung gia, không còn con đường lựa chọn nào khác, bởi vậy có thể lưu lại một mạng.

Những kẻ trước mắt chẳng qua chỉ là Đại Võ Sư, Sở Nam ra tay không hề tốn chút sức lực, thế nhưng hắn cũng không hề bình thản, sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực, càng không nói đến việc Sở Nam vẫn luôn rèn luyện từ trong chiến đấu.

Sở Nam lúc này đem những kẻ trước mắt ra để thử nghiệm, xem có thể đem kiếm pháp Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai chuyển thành quyền pháp hay không, Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai trong nháy mắt có thể chém ra 108 kiếm, mà nếu chuyển thành quyền pháp thì Sở Nam chỉ có thể đánh ra ba mươi sáu quyền.

Trong đó, thứ nhất là bởi vì trọng kiếm và nắm quyền vẫn có sự khác biệt, thứ hai, lực lượng mỗi một quyền cực lớn, thế nhưng lại phải phân tâm lực không chế, không để sai lệch.

Quyền ảnh tung bay, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, tiếng gào thét bi thương, tên đội trưởng ở bên cạnh sắc mặt đã tái nhợt, chúng nhân đứng quan sát cũng không ngừng kinh hô, thế nhưng người lưu lại xem càng lúc càng ít, hiển nhiên bọn hắn cũng sợ, cũng biết rõ không thể bị cuốn vào đó, bằng không nhất định sẽ bị liên lụy, có một kết cục rất bi thảm.

Vài giây sau, đám binh sĩ vây quanh Sở Nam đã không còn kẻ nào đứng được, Sở Nam thu quyền lại, nhắm mắt suy tư một lát, đem những tâm đắc vừa rồi đánh quyền tổng kết lại một phen, sau đó kéo Tử Mộng Nhân rời đi.

Đúng lúc này, một tiếng hét từ phía xa truyền đến:

- Phạm vào uy nghiêm Nam Cung gia, chết!

Tiếng hét vừa dứt, hai đạo nhân ảnh liền vạch lên không trung hai đường vòng cung, sau đó rơi xuống trước mặt Sở Nam.

Sở Nam quét mắt nhìn một lượt, hai người này đều là lão giả bảy tám chục tuổi, thế nhưng tinh thần càng mạnh mẽ, không chút vẻ già nua, thêm nữa hai người vừa rồi tung mình trên không đáp xuống, Sở Nam thầm đoán định:

- Hai người trước mặt đều là võ giả cảnh giới Võ Quân.

- Cút qua một bên, tha các ngươi không chết!

Hai tên Võ Quân còn chưa kịp nói gì, chợt nghe Sở Nam hét lên như vậy, lập tức khiến hai lão già sững sờ, sau đó, lão già mặc Huyền y ở bên cạnh lạnh lùng nói:


- Tiểu tử, ngươi biết cảnh giới của bọn ta là gì không?

- Ta chỉ biết là các ngươi còn chưa đủ tử cách cản đường ta!

- Tiểu bối, ngươi rất điên cuồng, ngươi là một kẻ trẻ tuổi điên cuồng.

Lão già Thanh y ở bên phái tức giận nói.

Không sai, Sở Nam quả thật điên cuồng bá đạo, thế nhưng không phải là hắn già vờ, mà là có thực lực thật sự, hắn bây giờ không còn cần dựa vào cương phong mới có thể giết được trung cấp Võ Quân nữa, Võ Quân mà hắn chém giết không biết bao nhiêu rồi, kinh nghiệm đối phó Võ Quân lại càng nhiều hơn.

Hơn nữa, ân oán của Sở Nam và Nam Cung gia bây giờ đã không phải là chuyện Sở Nam nhịn một chút thì việc lớn sẽ hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không được. Nếu như Sở Nam thật sự nhịn thì hắn sẽ trở thành cá thịt trên thớt tùy ý cho Nam Cung gia cắt thái, tùy ý để bọn hắn xử lý, đây không phải ý muốn của Sở Nam.

Nếu như không thể nhẫn nhịn thì chỉ có thể xuất thủ.

Lão giả Thanh y thoáng ngừng một chút, quát:

- Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thực lực như lời của mình hay không mà dám điên cuồng như vậy!

Theo lời nói, lão già Thanh y đột nhiên xuất thủ, đánh thẳng về phía Sở Nam.

Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười lạnh tanh, nói:

- Ta cũng muốn xem xem ngươi có tư cách cản đường ta hay không!

Hai bên đối chọi đều không nhường chút nào, toàn lực tranh đấu.

Sở Nam đối kháng không phải là nói nhảm, mà là khí thế như thác nước từ trên cao đổ xuống, không gì cản được!

- Một tên tiểu bối, làm sao có thể để ngươi ở trên địa bàn của Nam Cung gia càn rỡ được….

Toàn thân lão già Thanh y phát ra ánh sáng vàng đất rực rỡ, không hề dùng vũ khí, mặc dù hắn từ Giang Thủy nhận được tin tức tiểu tử này là một Võ Quân, thế nhưng lão già Thanh Y không hề để hắn vào mắt, lão tiến vào cảnh giới Võ Quân đã hơn hai mươi năm, chuẩn bị trùng kích Võ Quân cao cấp, đương nhiên sẽ không để một tiểu tử Võ Quân hai mươi tuổi vào mắt.

Mặc dù không dùng vũ khí, thế nhưng nắm tay của lão già Thanh y lại huyễn hóa thành trọng chùy, phảng phất như một cái trọng chùy thực sự nện về phía Sở Nam, muốn nện Sở Nam thành thịt vụn.


Lão già Huyền y nhìn thấy vậy, lập tức nói:

- Nhâm Trùng tu luyện Thổ hệ võ quyết Huyền cấp thượng phẩm, phẩm chất nguyên lực quả nhiên bất đồng, trung cấp Võ Quân có thể huyễn hóa thành thật thể, chiếu theo đó, tiến vào cao cấp Võ Quân thì đã nằm trong tầm tay.

Còn Sở Nam, vẫn là nhục quyền phát ra kim quang, một đòn nghênh chiến.

Lão già Thanh y nhìn thấy nắm quyền phát ra kim sắc thì nói:

- Tiểu bối, lấy vũ khí của ngươi ra đi….

- Ngươi bất quá chỉ là trung cấp Võ Quân mà thôi, chỉ một quyền cũng đủ rồi!

Âm thanh Sở Nam vừa dứt, nắm quyền màu vàng cùng tiếp xúc với nắm quyền màu vàng đất.

Ngay tức khắc, âm thanh nổ tung vang lên, bụi mù cuồn cuộn.

Trong tiếng tạc hưởng, tên đội trưởng ở phía xa thấy Sở Nam liều mạng với Nhâm lão, thầm nghĩ Sở Nam chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, liền hung hăng quát:

- Không biết sống chết, ngươi nhất định phải chết!

Thế nhưng, hoàn toàn không phải như những gì hắn nghĩ.

Trong sát na trọng chùy tiếp xúc với kim quyền, lão già Thanh y liền cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể lão, cương mãnh bạo liệt, hơn nữa còn không ngừng tràn vào, mặc cho hắn dùng tu vi trung cấp Võ Quân để áp chế, nhưng vẫn không được.

Trọng chuy huyễn hóa thành cũng tan biến giống như chưa từng xuất hiện.

- Ngươi, không đủ tư cách!

Sở Nam hét lên một tiếng, kim quyền liền nện thẳng về phía trước.

Ngay lập tức, cánh tay lão già Thanh y liền gãy quặt xuống, kim quyền thuận thế nện lên ngực hắn, thân thể lão già Thanh y bắn lên không trung, trong lúc bay, có chút máu tươi vung vãi trên trời.

Một màn này lập tức chấn kinh toàn trường.

- Nhâm Trùng….

Lão già Huyền y kinh hô, mà sau khi lão già Thanh y rơi xuống đất, không hề đứng dậy, trái lại nguồi xuống đất vận khởi võ quyết, áp chế lực lượng kỳ dị trong cơ thể, trong miệng khẽ quát:

- Hoa Minh, cẩn thận….

Cỗ lực lượng kỳ dị bên trong cơ thể Nhâm Trùng tất nhiên là do Sở Nam sử dụng chiêu “Dĩ kim ngự lực” mà có.

Sở Nam không hề ngó ngàng gì đến lão già Thanh y, chỉ khẽ dùng chân hất lấy một thanh đại đao bình thường, đại đao vừa bay lên thì Sở Nam lại tung cước đá….

Đại đao lập tức bắn thẳng về phía tên đội trưởng.