Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2017: Tiểu Hắc tỉnh lại

- Tiểu Hắc không phải vẫn luôn hôn mê hay sao? Trước khi nó sinh ra,
nhiều lần xuất hiện ở bên trong dòng thời gian đảo lưu, thế nhưng vì cái gì lại sinh ra một khoảnh khắc phát ra một tiếng Long ngâm thần kỳ như
vậy? Còn có khối lệnh bài vô danh kia nữa. Lệnh bài vô danh đã có ước
chừng mười ba khối, vì cái gình thời điểm những khối lệnh bài vô danh
khác xuất hiện trong dòng thời gian cũng không có phản ứng dị thường gì, mà thời điểm khi khối lệnh bài vô danh đầu tiên xuất hiện, lại sinh ra
sự biến hóa trước giờ chưa từng có như vậy?

Thanh âm nghi hoặc lại vang lên trong đầu của Sở Nam. Sự nghi vấn xuất hiện trong lòng hắn, thật sự là nhiều lắm!

- Bọn họ chỉ là tồn tại trong quá khứ, như thế nào lại có thể cảm giác
được sự công kích đến từ thời gian trong tương lai cơ chứ? Hơn nữa làm
sao bọn họ lại có thể đánh bại được thời gian? Một tiếng Long ngâm kia,
một tiếng ông vang kia, chẳng lẽ bên trong đó cũng có ẩn chứa thời gian
hay sao? Nếu như là không phải, như vậy thì vì cái gì lại có thể đánh
bại được thời gian?

Sau khi xâu chuỗi lại một loạt những nghi vấn tạm thời khó có thể giải thích, Sở Nam chậm rãi ổn định lại tâm thần,
trong lòng dâng lên một cỗ tiếc nuối nhè nhẹ:

- Vốn dĩ ta đang
muốn nhìn lại một chút xem chuyện kinh mạch ta trời sinh bị đứt đoạn có
phải là có nguyên nhân gì khác hay không, chỉ tiếc là thời gian vẻn vẹn
cũng chỉ đảo lui đến thời điểm phát hiện ra khối lệnh bài vô danh đầu
tiên mà thôi…

Sở Nam cũng không phải là loại người luôn luôn đám
chìm trong sự tiếc nuối mà không thể tự kềm chế được bản thân. Lúc này
hắn chuyển sang suy nghĩ về những hoa văn xuất hiện trong nháy mắt khi
hai dòng thời gian hoàn toàn tương phản kia dung hợp lại thành một thể.
Cặp mày kiếm của hắn nhất thời dựng thẳng:

- Sự đình chỉ này là vô tình, hay là cố ý đây? Nếu như là cố ý…

Trong lòng nghĩ như vậy, Sở Nam nhất thời có một loại cảm giác không dám tiếp tục quan sát đi xuống nữa. Hắn rất muốn cho rằng trong hết thảy chuyện
này cũng đều không có âm mưu, mà chỉ là bình thường. Thế nhưng cái ý
niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu của hắn, rốt cuộc cũng không thể
nào duy trì được quá lâu, bởi vì hắn mơ hồ có một loại cảm giác, trên
phương diện này thật sự là có vấn đề.

Trong lòng xoay chuyển một
lúc lâu sau, Sở Nam mới có thể áp chế được tâm hải đang ba đào mãnh liệt của chính mình. Hắn vừa một bên nghĩ tới đám hoa văn xuất hiện trong
khoảnh khắc đó, lại vừa một bên quan sát một chút biến hóa của chính
mình sau khi trải qua thời gian đảo lưu kia. Sự biến hóa rõ rệt nhất, tự nhiên chính là không gian nội thể kia.

Diện tích mặt đất cùng
với độ cao của bầu trời trong không gian nội thể quả thật cũng không có
sự biến hóa gì quá nhiều, nhưng mà khí tức của đám vật chất cường đại
kia, lại nồng đậm đến mức khiến cho người ta có loại cảm giác hít thở
không thông. Sở Nam dám nói rằng, nếu như thời điểm khi hắn đối mặt với
vật chất hắc ám, bên trong không gian nội thể của hắn có được năng lượng cường đại như vậy, thì hắn tuyệt đối một chút cũng không sợ hãi. Tuy
rằng hắn vẫn như cũ sẽ không phải là đối thủ của thứ quái dị kia, thế
nhưng mà một kích toàn lực mà hắn đánh ra, khẳng định có thể chém tan sự công kích tiếp theo của vật chất hắc ám.

Hơn nữa, vào thời khắc
này, năng lượng lại cũng không phải là thứ quan trọng nhất nữa. Sở Nam
cảm giác được bên trong không gian nội thể của chính mình đã xuất hiện
thêm một thứ huyền diệu gì đó, mặc dù nó phi thường yếu ớt, hơn nữa lại
phân tán vô cùng thưa thớt, thế nhưng mà Sở Nam đoán được, cái thứ huyền diệu này cho dù không phải là thời gian, thế nhưng lại cùng với thời
gian có mối quan hệ gì đó.

Trong lúc đang nghĩ đến đây, đột nhiên bên trong không gian nội thể lại vang lên một thanh âm Long ngâm chấn
minh vang dội. Đây đúng là thanh âm Long ngâm mà hắn vô cùng quen thuộc, đó chính là đến từ Tiểu Hắc, chứ không phải là của Thiên Long Hồn. Trên mặt Sở Nam trong khoảnh khắc liền hiện ra vẻ kinh hỉ vô cùng, thì thầm
nói:


- Tiểu Hắc tỉnh rồi!

Thanh âm vừa hạ xuống, từ bên
trong đầm nước đã có một con thỏ nhỏ phá không bắn ra. Thoạt nhìn bề
ngoài chỉ là một con thỏ, nhưng mà trong ánh mắt lóe ra quang mang thập
sắc rực rỡ của Sở Nam, thì đó chính là một đầu Thập Sắc Thập Trảo Thần
Long. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, Sở Nam liền phát hiện ra, trong
mười đầu trảo của Tiểu Hắc, toàn bộ cũng đều đã biến thành sáu móng!

- Phụ thân…

Tiểu Hắc mạnh mẽ lao ra, cực kỳ thuần thục nhào vào trong ngực của Sở Nam.
Sở Nam đưa tay vuốt ve đầu của Tiểu Hắc, mỉm cười nói:

- Thật sự là quá tốt rồi!

- Phụ thân, Tiểu Hắc nghĩ rằng ngươi đã chết rồi!

- Ta cũng vậy!

- Phụ thân, ta đói bụng!

Sở Nam nhất thời không biết nói gì. Như thế nào vừa mới tỉnh lại đã liền
đói bụng vậy? Nhưng chỉ khẽ ngây người chốc lát, Sở Nam đã nói:

- Được! Ngươi nghĩ muốn đi ăn cái lại năng lượng như thế nào, phụ thân nhất định sẽ tìm cho ngươi!

- Là loại năng lượng so với cái này còn nồng đậm hơn!

Tiểu Hắc giơ móng chỉ về phía không gian nội thể, nói.

Sở Nam vừa nhìn thấy, ngay lập tức hiểu được. Trước kia Tiểu Hắc chỉ là
cần vào số lượng cực lớn năng lượng liền đã có thể tiến giai, thế nhưng
hiện tại hắn cần phải có năng lượng phẩm chất cao để mà tiến giai.

Ý thức được cái vấn đề này, trong lòng Sở Nam lại một lần nữa cảm thấy
kinh ngạc. Hắn biết rõ Tiểu Hắc rất mạnh, cũng đã tưởng tượng đầy đủ sự
cường đại của Tiểu Hắc. Thế nhưng mà hiện tại xem ra, hắn vẫn là đã xem
nhẹ Tiểu Hắc rồi.

Trong lúc hắn vẫn còn rất rung động với sự
cường đại của đám năng lượng trong không gian nội thể, thì Tiểu Hắc đã
xem đám năng lượng này trở thành bình thường không đáng để mắt đến, bởi
vì một chút năng lượng này cũng đã không đủ để hỗ trợ nó tiến hóa.

Đám năng lượng trong không gian nội thể đã nồng đậm đến như vậy rồi, nếu
như muốn kiếm thứ năng lượng có phẩm chất còn cao hơn nữa, sẽ là một
chuyện tình phi thường khó khăn. Mỗi một bước tiến hóa cũng cần phải trả giá cực kỳ lớn, đều là chuyện tình khó có thể tưởng tượng đến. Mà quan
trọng hơn nữa chính là, có lẽ là cần phải dựa vào sự thôn phệ luyện hóa
những loại năng lượng khác mới có khả năng. Thậm chí còn cần phải thôn
phệ những loại năng lượng đồng dạng như là Thái Cực, Đạo gì đó. Nhưng mà những thứ này, cũng đều là có thể ngộ chứ không thể cầu.

Càng
không thể thiếu nhất, vẫn chính là Diệt Chi Kiếp. Diệt Chi Kiếp này hết
sức dễ dàng lấy mạng người ta, nhưng mà thứ Sở Nam không thiếu nhất lại
chính là Diệt Chi Kiếp này.

Tuy rằng sự khó khăn trong đó là vô cùng lớn, nhưng mà Sở Nam lại cũng không chút nào chần chừ nói với Tiểu Hắc một tiếng:

- Được!

Không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, Sở Nam quay sang nghiên cứu về Thời gian.

Sở Nam nghĩ nếu như đem cái thứ Thời gian này nghiên cứu lại cẩn thận, hẳn là sẽ có thể khiến cho không gian nội thể biến hóa không ít. Đương

nhiên, nếu đã có thời gian, tự nhiên là sẽ có không gian.

Đúng
lúc này, một tiếng Long ngâm của Tiểu Hắc lại vang lên ngay bên tai của
hắn, khiến cho Sở Nam lập tức nghĩ đến tiếng Long ngâm trong dòng thời
gian đảo lưu kia. Ý niệm trong đầu hắn chợt lóe lên:

- Tiểu Hắc có khi nào ở bên trong dòng thời gian đảo lưu kia mà đạt được kỳ ngộ hay không?

Sở Nam vừa nghĩ đến tiếng Long ngâm kia, liền nảy sinh sự nghi vấn như vậy. Sau đó hắn trực tiếp mở miệng hỏi:

- Tiểu Hắc, ngươi còn nhớ rõ những chuyện tình phát sinh trong dòng thời gian đảo lưu kia hay không?

- Thời gian đảo lưu? Là chuyện tình gì?

Vẻ mặt Tiểu Hắc mờ mịt hỏi ngược lại. Sở Nam thấy thế, liền lập tức hiểu
được Tiểu Hắc cũng không biết đến chuyện tình thời gian đảo lưu lúc
trước.

Cặp mày Sở Nam nhăn tít lại, nghĩ đến những huyền cơ trong đó. Đúng lúc này, thì đám người Tiểu Trận, trọng kiếm, Thiên Long Hồn…
cũng từ trong đầm nước lục tục lao ra.

Tiểu Trận hô lớn một tiếng tỷ tỷ, hướng về phía Tiểu Hắc đánh tới. Tiểu Hắc tạm thời rời khỏi vòng tay của Sở Nam, lao đến bên người của Tiểu Trận, cùng với Tiểu Trận
trao đổi một phen. Sau đó móng vuốt của nó ấn mạnh lên trên trán của
Tiểu Trận. Chỉ trong nháy mắt, một giọt tinh huyết đỏ thẫm dung nhập vào bên trong hồn thể của Tiểu Trận.

Ngay sau đó, đầu mãnh thú kia
cũng bay ra. Thân mình của nó vẫn còn đang bay lên trên không trung, lại nhìn thấy được Tiểu Hắc, ngay lập tức thân mình liền trầm xuống, liền
thẳng tắp quỳ hai gối ngay trên mặt đất, cúi rạp người không dám ngẩng
đầu lên.

Tiểu Hắc vốn dĩ cũng không thèm để ý gì đến nó, đã quay
người nhìn về phía trọng kiếm. Vốn dĩ hắn cũng dự định cấp cho trọng
kiếm một giọt tinh huyết, thế nhưng khi tưởng tượng đến mục đích khi phụ thân luyện chế ra trọng kiếm liền nhất thời đình chỉ lại, ngược lại cấp cho trọng kiếm một lượng lớn những hình ảnh vũ kỹ.

Những cái vũ kỹ này, tự nhiên chính là do hắn nhận được truyền thừa mà có.

Những thứ vũ kỹ mà Tiểu Hắc cấp cho kia, quả thật chính là thứ mà trọng kiếm
đang cần nhất. Giờ phút này, trọng kiếm cũng có thể nói là đạt được một
lần tiến hóa, cách thời điểm thức tỉnh lại hoàn toàn cũng không còn xa
nữa.

Thiên Long Hồn tự nhiên cũng bị thúc giục đến. Tiểu Hắc vươn ra móng vuốt nho nhỏ phi thường đáng yêu của mình, nhẹ nhàng chạm khẽ
một chút. Thiên Long Hồn nhất thời liền bị vây trong tình trạng bán sống bán chết. Hắn trong nháy mắt lâm vào hôn mê, sau đó lại trong nháy mắt
thanh tỉnh lại, lại chỉ trong nháy mắt sau đó liền lâm vào hôn mê…

Sở dĩ là gặp phải những đãi ngộ như vậy, tự nhiên chính là bởi vì Thiên
Long Hồn đã từng sinh ra tâm tư muốn phản bội lại Sở Nam.

Hai cái linh hồn của cô bé con cùng với người kia cũng từ trong đầm nước mà bay lên. Cô bé con lúc này cũng không có thức tỉnh, nhưng mà Sở Nam lại cảm giác được giữa hắn cùng với cô bé con kia tựa hồ có được một tia liên
hệ khi có khi không. Còn về phần cái linh hồn đến từ Tang Hồn Chung kia, thì cũng trở nên mềm mại hơn không ít, không còn cứng rắn giống như
trước nữa.

Thế nhưng khi mà ánh mắt của Tiểu Hắc dừng lại trên
cái linh hồn kia, trong mắt nó chợt sinh ra một tia nghi hoặc nhàn nhạt, giống như là nghĩ đến cái gì đó, nhưng lại không thể hoàn toàn nắm bắt
được.

Sở Nam tạm thời đối với cái đạo linh hồn kia cũng không có
quá nhiều ý tưởng gì. Dù sao cái mà linh hồn này thôn phệ cũng thuộc về
năng lượng của không gian nội thể của hắn, cho dù lại xuất hiện tình
huống bị Diệt Chi Kiếp khống chế, hắn cũng có biện pháp xử lý.

Giờ phút này, Sở Nam đang ngẩng đầu lên nhìn trời.

Bên trong thiên địa, cũng không còn thanh âm vang vọng nổ tung giống như cổ chung nữa, cũng không có tiếng Diệt giáng xuống như trước đây. Sở Nam
khẽ thở dài một hơi, thì thào:

- Diệt Chi Kiếp lần thứ hai, xem như vượt qua rồi.

Theo một câu nói này của hắn vừa dứt, bên trong không gian nội thể nhất thời điên cuồng phô bày ra bộ dáng sinh cơ bừng bừng. Sở Nam đảo mắt quan
sát một phen, xem qua nhật nguyệt tinh tú, xem qua rừng núi sông hồ, đến khi nhìn qua ngọn núi lớn kia, ánh mắt liền trở nên sáng ngời.

Những cây cối trên ngọn núi kia, lúc này đang rất nhanh biến hóa. Trong
khoảnh khắc liền héo rũ, lại có trong khoảnh khắc đột nhiên sinh sôi nảy nở. Những cây cối héo rũ liền chìm vào trong đất đai của núi rừng, rồi
từ bên dưới mặt đất lại đâm chồi nảy lộc tươi tốt vô cùng, toàn bộ đều
là một mảnh sinh cơ bừng bừng.

Trong nháy mắt, những cây cối này đồng thời hiện ra bộ dáng mọc rể, đâm chồi, nở hoa, kết quả… đủ các loại hình ảnh.

Nếu như là những loại hoa cỏ bất đồng, những lại cây cối cổ thụ bất đồng,
như vậy còn có thể dễ dàng lý giải. Thế nhưng mà Sở Nam lại có thể rõ
ràng nhìn thấy, những thứ đang hiện ra trạng thái bốn mùa tươi tốt này,
lại là trong cùng những loại hoa cỏ giống nhau…

- Quả nhiên là có quan hệ với thời gian!