Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1983: Kích nổ đại trận hộ tông

Bên ngoài, mỗi một phiến hư không đại đạo cũng đều đã dồn chật cứng
người. Bên cạnh khu vực Truyền Tống Trận kia, bắt đầu từ sau khi một
khắc vận chuyển lên, sẽ liền không hề dừng lại. Cụ thể đã có tổng cộng
bao nhiêu người bị truyền tống đi, cũng không thể nào đếm hết được.
Nhưng mà, lượng năng lượng tiêu hao cho đám Truyền Tống Trận lúc này, đã đủ để mà duy trì cho loại thế lực như Diễn Thiên Động lúc chưa bị hủy
diệt kia tiêu hao suốt thời gian mười năm. Nhưng mà giờ phút này, chẳng
qua cũng chỉ duy trì được vài ngày mà thôi.

Cũng không có ai nhàn rỗi cả, tất cả mọi người cũng đều vội vội vàng vàng. Bọn họ vội vàng
chém giết, vội vàng cướp bóc, vội vàng chiếm đóng địa bàn, vội vàng xây
dựng thế lực, đương nhiên, cũng rất có thể là vội vàng vị giết, vội vàng bị cướp.

Thật sự là một tấn tuồng hỗn loạn, thật sự là có xu thế muốn lấy thiên địa làm bàn cờ, lấy chúng sinh làm quân cờ!

Thiên Tử vốn dĩ là người đang chơi cờ, thế nhưng thời khắc này cũng dung nhập vào ván cờ, cam nguyện làm một quân cờ trong đó, muốn đẩy những quân cờ khác vào góc chết, đạt đến được mục đích cuối cùng của hắn. Một màn này Thiên Tử muốn bố trí thành thế cục như thế nào, hiện tại bản thân Thiên Tử đang ở chỗ nào, ngoại trừ chính bản thân Thiên Tử ra, cũng không có
ai biết được.

Chính là sau khi Sở Nam rời ra khỏi Thiên Vũ Đại
Lục, trên con đường hư không mà hắn đã đi qua, lúc này đã có thêm một
cái thân ảnh thoạt nhìn vô cùng bình thường!

Rất nhiều các thế
lực khác nhau đồng loạt bùng nổ, giống như là kinh đào hải lãng, trong
khoảnh khắc đã bao phủ toàn bộ mặt đê, đem toàn bộ các thế lực bên ngoài của Đại Đạo Tông hoàn toàn diệt trừ sạch sẽ. Ngay sau đó, bọn họ lại
bằng vào tốc độ nhanh nhất, tấn công thẳng tới địa điểm tông phái chính
của Đại Đạo Tông.

Đối với đại bộ phận các võ giả tham gia công
kích lần này mà nói, trọng địa tông phái của Đại Đạo Tông chính là sự
tồn tại mà bọn họ cho dù có nhìn hết tầm mắt cũng không nhất định có thể nhìn thấy được, thế nhưng mà hiện tại lại bị bọn họ tùy tiện xâm nhập,
tùy tiện giẫm đạp lên…

Trong đám thế lực tiến công đến sớm nhất,
có đám người Lực Tông, có Phù Môn, có Ngũ Hành Tông do Hoắc Bằng Cử cùng với Thổ Phách dẫn đầu, cũng có đám người Quan Viễn còn có cả người đã
lĩnh mệnh phải chém giết Sở Nam nữa. Ngoài ra, trong bóng tối cũng có
thêm không ít người nữa…

Bọn họ tấn công vào trong Đại Đạo Tông,
liền đem tất cả ngôn ngữ, toàn bộ đều hóa thành hành động. Gặp phải trận pháp, bọn họ liền lấy trận phá trận, nếu như không có trận pháp, liền
lấy lực mà phá trận. Đủ các loại chiêu thức, Pháp bảo, năng lượng gì gì
đó, toàn bộ cũng đều công kích thẳng vào đại trận hộ tông của Đại Đạo
Tông.

Đặc biệt người của Lực Tông, mỗi một quyền đánh thẳng
xuống, thì trận pháp trong phạm vi nhỏ nhất thời chớp động lên một trận. Đám đệ tử Phù Môn, mỗi một tấm phù nhẹ nhàng phiêu nhiên bay ra, dừng
lại trên đại trận hộ tông, cũng đều bộc phát ra uy năng mãnh liệt, thậm
chí còn có thể trực tiếp đem đại trận hộ tông chọc thủng ra một cái lỗ
nhỏ…

Đại trận hộ tông của Đại Đạo Tông mặc dù rất cường đại,
nhưng mà cho dù có cường đại đến đâu cũng không thể chịu nổi quá nhiều
sự oanh tạc như vậy. Chỉ trong khoảng thời gian thật ngắn, đại trận hộ
tông liền lung lay muốn sụp đổ, phảng phất như là chỉ trong nháy mắt sẽ
bị hủy diệt mất.

Mà đến thời điểm này, đám đệ tử Đại Đạo Tông vẫn còn chưa có hoàn toàn tiến nhập hết vào bên trong bí đạo. Mà Tiễn Lỗi
chính là thuộc đám người rút đi cuối cùng. Nhìn thấy những người đó điên cuồng công kích như thế, phản ứng đầu tiên của Tiễn Lỗi chính là muốn
lao ra, cùng với bọn chúng chém giết thống khoái một trận, cho dù chính
mình có ngã xuống đi chăng nữa, cũng không chút tiếc nuối.

Nhưng
mà, nghĩ đến sự nhắc nhở của Chưởng môn, nghĩ đến chuyện xảy ra trong
Huyết Ngục Bí Cảnh, Tiễn Lỗi nhất thời nhịn xuống. Hắn lại liếc mắt nhìn về phía sau. Đại trận hộ tông quả thật sắp sửa không thể chống đỡ được
nữa rồi. Ánh mắt Tiễn Lỗi lạnh lùng, khẽ lẩm bẩm:

- Cho dù là bị phá hủy, cũng sẽ không để cho các ngươi nhận được nửa phần ưu đãi nào cả!

Lập tức, Tiễn Lỗi liền tiến hành chuẩn bị. Đợi cho đến khi gã đệ tử Đại Đạo Tông cuối cùng cũng triệt thoái vào trong bí đạo, Tiễn Lỗi liền mạnh mẽ đem đại trận hộ tông kíp nổ luôn.


Lúc này, một đám võ giả đang
liều mạng tấn công lên đại trận hộ tông, muốn nhanh chóng tiến vào trong cướp đoạt bảo bối, nhất thời bị nổ tung khiến cho huyết nhục tung bay
tán loạn, chết cả một đám thật nhiều.

Tiễn Lỗi tiến hành kíp nổ,
cũng không chỉ là có đại trận hộ tông, còn có tất cả các đại viện phòng
ốc của Đại Đạo Tông nữa. Thậm chí ngay cả đám sơn mạch núi non kéo dài
kia, trong lúc nhất thời cũng toàn bộ bị phá hủy!

Tiễn Lỗi nắm chặt hai nắm tay lại, lui nhập vào bên trong bí đạo. Hắn biết, cái bí đạo này mới chính là chiến trường cuối cùng.

- Chúng ta đợi các người ở trong này!

Một đám võ giả ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh vô số núi non nguy nga cao ngất, cung đài điện vũ đại khí bàng bạc, chỉ trong khoảnh khắc liền hóa thành hư vô, biến thành một mảnh đất bằng phẳng, nhất thời liền toàn bộ
choáng vang.

Bọn họ cũng không rõ ràng lắm Đại Đạo Tông là muốn làm cái gì, trong lòng không khỏi thầm oán hận, nói:

- Toàn bộ người của Đại Đạo Tông cũng đều tự sát rồi à? Ngay cả một chút dũng khí tiến ra chém giết cũng không có?

- Lần này thiệt thòi lớn rồi! Cái gì cũng không còn nữa, ta đi đến nơi
nào để cướp bảo bối đây? Vốn còn muốn đến trọng địa Đại Đạo Tông cướp
đoạt một trận nữa a!

- …

Trong thanh âm nghị luận ồn ào
náo nhiệt, có người chợt mang theo nụ cười quỷ dị, hướng về phía đống
phế tích kia mà đi đến, trong lòng thầm chế giễu:

- Một đám ngu ngốc! Bảo bối chân chính, như thế nào có thể bởi vì một tràng nổ mạnh như vậy liền bị hủy diệt chứ?

Mà ngay trong khoảnh khắc khi đại trận hộ tông bị nổ tung, cũng có không
ít thân ảnh phóng thẳng vào trong Đại Đạo Tông. Mục tiêu của những người này chính là Đạo Lâu!

- Bên trong Đạo Lâu của Đại Đạo Tông còn có bí mật đi thông đến địa phương khác!

- Đạo Lâu của Đại Đạo Tông chính là một kiện Pháp bảo, nếu như có thể kích hoạt cái Pháp bảo này, như vậy…

- Nhất định phải đoạt được Đạo Lâu của Đại Đạo Tông kia!

- …

Trong lòng của những người này ai nấy cũng đều có tính toán của riêng mình.
Tin tức của bọn họ cực kỳ chính xác, cũng không biết là bọn họ từ chỗ
nào nhận được tin này. Trong tình hình hỗn loạn này, bọn họ cũng không
hẹn mà cùng phóng chạy đến vị trí mà trước giờ Đạo Lâu vẫn luôn đứng
sừng sững. Thế nhưng lúc này tại vị trí đó, ngay cả cái bóng của Đạo Lâu cũng đều không hề có, đập vào mắt bọn họ chỉ là một mảnh trống rỗng mà
thôi!

- Đạo Lâu tuyệt đối không có khả năng bị nổ tung được! Khả
năng duy nhất chính là Đạo Lâu đã được kích hoạt, sau đó có người nào đó lấy đi rồi!

Trong lòng bọn họ nhất thời hiện lên ý niệm này, lửa giận bốc lên không thôi. Bọn họ cùng liếc mắt nhìn nhau, một người
trong số đó nói:

- Đại Đạo Tông còn có một cái bí đạo nữa! Ta biết nó ở nơi nào! Không bằng chúng ta cùng nhau đến đó một chuyến?

- Được!

Những người này cũng đều là hạng người không thấy thỏ thì không thả ưng ra,
tự nhiên cũng sẽ không ngay lập tức phát sinh nội chiến. Huống hồ, trước đó bọn họ đã sớm nhận được mệnh lệnh, cũng không dám vào lúc này phát
sinh nội chiến, làm ảnh hưởng đến đại sự. Sau khi bọn họ đồng ý nhất
trí, liền hướng về phía địa phương của bí đạo mà phóng tới.

o0o


Bên trong bí đạo, Tiễn Lỗi dùng tốc độ nhanh nhất của chính mình, dưới sự
chỉ dẫn của Tiểu Trận, chạy vội đến bên ngoài địa phương của Huyết Ngục
Bí Cảnh. Hắn nghĩ muốn tạ lỗi một chút chuyện hắn tự tiện làm chủ dẫn
bạo tất cả các thứ của Đại Đạo Tông bên ngoài. Nhưng mà khi Tiễn Lỗi gặp lại mọi người, thì ánh mắt của mọi người, bao gồm cả đám đệ tử của Đại
Đạo Tông vào trước hắn không lâu, cũng đều không hề có ngoại lệ đều
giương mắt nhìn chằm chằm vào Huyết Ngục Bí Cảnh, căn bản không hề có
chút cảm giác khẩn trương nào cả. Phảng phất như là tình thế ác liệt bên ngoài kia cũng chưa từng phát sinh bao giờ vậy.

Trong lòng Tiễn
Lỗi nghi hoặc, nương theo ánh mắt mọi người mà nhìn lại, ngay lập tức
cũng bị Huyết Ngục Bí Cảnh hấp dẫn, ánh mắt trừng lớn nhìn lại, không
dám chớp lấy một cái.

Bộ dáng của tất cả người Đại Đạo Tông đến
đây cùng biến thành như vậy, chính là bởi vì trước đây bên ngoài bề mặt
của Huyết Ngục Bí Cảnh vốn dĩ có tồn tại một cái khe, vào lúc này cũng
sớm đã biến mất không thấy đâu nữa. Không chỉ có như thế, trước kia bọn
họ căn bản là không thể nào cảm giác được sự tồn tại của Huyết Ngục Bí
Cảnh, thì hiện tại, bọn họ có thể dùng mắt thường mà tinh tường nhìn
thấy hình dạng của Huyết Ngục Bí Cảnh. Hơn nữa lúc này Huyết Ngục Bí
Cảnh lại còn đang không ngừng thu nhỏ lại, tốc độ càng ngày càng nhanh
hơn.

Thời gian trong khoảnh khắc này tựa hồ như là đã đình chỉ
lại, lại phảng phất như là đã trải qua hàng ngàn vạn năm vậy. Thật lâu
sau đó, đám người Cửu Vũ, Thường Danh Ca cũng đã lấy lại tinh thần, đi
đến trước mặt Trưởng lão, hỏi:

- Trưởng lão, Đại ca của ta có thể nào gặp nguy hiểm gì không?

Trong đôi mắt vốn ảm đạm vô thần, tròng trắng nhiều hơn tròng đen của Trưởng lão, lúc này lại mạnh mẽ lóe ra tinh quang, nói:

- Chuyển cơ đã hiện! Chuyển cơ đã hiện!

Sự vui sướng trong ngữ khí của Trưởng lão nhất thời khiến cho trong lòng
mọi người như được hạ xuống một tảng đá lớn vậy. Trong lòng Đạo Vô Nhai
thì lại suy nghĩ:

- Lúc trước Trưởng lão nói rằng kiếp nạn của
Huyết Ngục Bí Cảnh đã đến rồi, thế nhưng lại không nghĩ đến, cái phương
thức kiếp nạn của nó lại là như thế này!

Trong lòng hắn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên có một tiếng hét lớn truyền vào trong lỗ tai của tất cả mọi người:

- Đám rùa rút đầu Đại Đạo Tông kia, mau mau ra đây đón nhận cái chết!

- Đến rồi!

Đạo Cảnh Long thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị ứng chiến. Còn Đạo Vô Nhai thì cười nói:

- Đến đúng lúc lắm! Lão phu thật lâu rồi cũng chưa từng cùng với người khác chém giết a!

Đạo Vô Nhai nói lời này thật ra cũng không sai, mấy ngàn năm qua, hắn cũng
đều là cùng đám quái vật của Huyết Ngục chém giết mà thôi.

Trưởng lão thì lại ngưng trọng nói:

- Trước khi Huyết Ngục Bí Cảnh còn chưa có hoàn toàn biến mất, tuyệt đối không thể để cho bọn họ kinh động đến Sở công tử!

- Vâng!

Đám đệ tử Đại Đạo Tông hét lớn một tiếng, đao tuốt khỏi vỏ, kiếm giơ lên
cao, đủ các loại Pháp bảo tế ra trong tay. Trong mắt Cửu Vũ lóe ra kiếm
quang, Chiến Thần múa tít trường côn, Thường Danh Ca thì nhắm mắt lại,
thế nhưng loại tình tự bi thương thì lại thẩm thấu cả ra ngoài trận
pháp, truyền đi cực xa.

Mà người đầu tiên cùng đối thủ chém giết, lại chính là Tiểu Trận.

- Cái trận pháp này, quả thật cũng có chút ý tứ!

- Không thể tưởng tượng được, Trận hồn của Đại Đạo Tông lại lợi hại như vậy!

- Mặc kệ lợi hại đến đâu, đối diện với chúng ta, cũng chỉ có kết cuộc tan thành tro bụi mà thôi!

- …

Thanh âm của bọn họ vừa vang lên, thì trong lòng của bọn họ đã vang lên một
tiếng hừ lạnh. Đồng thời, Hư hỏa do Sở Nam lưu lại, lúc này cũng bị Tiểu Trận dung nhập vào trong trận pháp.

Gặp phải Hư hỏa, đám người này không ngờ lại không chút sợ hãi, cũng không có biểu hiện tránh né, mà trái lại chủ động chém tới.

- Tin tức quả nhiên cũng không sai, bọn họ còn có Hư hỏa! Hư hỏa quả thật rất lợi hại, thế nhưng đáng tiếc cũng không phải là vạn năng, đối với
chúng ta lại vô dụng!

Một người tế ra một khỏa hạt châu, đem Hư
hỏa hút vào. Thế nhưng Hư hỏa vừa mới chạm đến hạt châu, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến…

Mà Sở Nam đang ở bên trong Huyết Ngục Bí Cảnh, giờ phút này đã có thể nhìn thấy toàn cảnh của Huyết Ngục Bí Cảnh.