Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1932: Ngụy tiên thiên, lẫn vào

Không có tiếng hét lớn, âm thanh xé trời, không có uy năng bạo động,
kiếm quang thâm hàn, thậm chí ngay cả khí tức cũng đều yếu ớt tới cực
hạn, một đòn vô thanh vô tức thật hay, một chiêu này của Triệu Hữu,
giống như là một kích tất sát của thích khách, không thành công liền xả
thân.

Triệu Hữu đã xuất thủ, Sở Nam cũng không có nửa phần phản ứng.

Công kích, thoáng qua liền tới sát, mắt thấy sẽ chém ở phía sau lưng của Sở
Nam, muốn xuyên tim mà qua, ở phía sau lưng Sở Nam đột nhiên xoáy ra một cái hắc động, hắc động vừa hiện, Triệu Hữu liền cảm thấy trước mắt tối
sầm, uy năng khổng lồ ẩn chứa trong kiếm trong nháy mắt biên mất vào hư
không, còn có một cổ hấp lực khổng lồ, hút hắn hướng vào bên trong hắc
động.

Mặc cho Triệu Hữu điên cuồng ngưng tụ năng lượng, ở trong
thân thể vẫn là rỗng tuếch, vô luận Triệu Hữu liều mạng ra sao, cũng
không ngăn được dòng xoáy bên trong hắc động, trong lòng Triệu Hữu nổi
lên khủng hoảng mãnh liệt, lúc xuất thủ, hắn đã nghĩ đến Sở Nam rất có
thể là sẽ ngăn chặn hắn, đạt được thắng lợi sau cùng tối hậu.

Thế nhưng, cũng không phải ngăn chặn như thế, Triệu Hữu nghĩ chính là trải
qua một hồi chém giết kịch liệt, nói không chính xác hắn còn có thể
thỉnh thoảng chiếm chút thượng phong, thế nhưng ở dưới một loạt thủ đoạn của Sở Nam, cuối cùng hắn sẽ bại trận.

Nhưng mà tình huống trước mắt lại không như vậy, ngay từ đầu, hắn đã bị ngăn chặn gắt gao, một
chút cũng không phản kháng được, trong lòng Triệu Hữu tràn đầy cay đắng, thật vất vả mới đột phá được Cổ Chi Cảnh, cho rằng mình dù thế nào cũng coi như là có chút vốn, thế nhưng, ở trước mặt của Sở Nam, hắn phát
hiện mình càng thêm nhỏ bé.

Trong đầu hiện lên tràng cảnh bọn họ
gặp mặt, lần đầu tiên trên cơ bản đều là hắn chiếm thượng phong, cho dù
là sau cùng hậu hắn rời đi, đó cũng là Sở Nam dùng thủ đoạn áp chế; còn
có lần thứ hai, lần thứ ba...

Triệu Hữu cho ra một cái kết
luận, mỗi một lần gặp mặt, hắn đều mạnh hơn, nhưng khoảng cách của hắn
so với Sở Nam, chính là càng kéo xa hơn, bởi vì thực lực của Sở Nam tăng trưởng quá nhanh, hắn cho dù là dùng tới "Thiên Thì Trận" cũng không
đuổi kịp.

- Hắn đến tột cùng có kỳ ngộ lớn như thế nào? Thực lực
hiện tại tới bước nào rồi? Không trách được dám chủ định đi đánh Diễn
Thiên Động, hoa ra vẫn là có vài phần bản lĩnh...

Triệu Hữu đang nghĩ ngợi, thân thể đột nhiên bị đẩy lùi ra, "ba"một tiếng bị đập ngã xuống đất.

Trong nháy mắt đập người xuống đất, Triệu Hữu cũng cảm giác được năng lượng
quen thuộc liền về tới trong cơ thể của hắn, mà Sở Nam lại xoay người,
trong tay cầm kiếm của hắn vừa đánh ra, xem xét rồi nói: - Thanh kiếm
này có cổ mùi vị Tiên Thiên, so với mấy thứ ngươi vừa giao ra tốt hơn
nhiều lắm, ngươi đã từ phía sau đưa tới, vậy ta đây từ chối thì quá bất
kính rồi.

Nói xong, Sở Nam đem kiếm đưa vào không gian trong cơ
thể, không để ý đến nó có đúng là Tiên Thiên hay không, trực tiếp vận
chuyển "Ích Mạch Quyết", đem nó luyện hóa, đồng thời cẩn thận cảm nahanj cái "Tiên Thiên" kia.


Tiên Thiên có ý nghĩa gì, Sở Nam cũng là hiểu rõ, theo lời Canh lão nói, đó
là những thứ sinh ra lúc thiên địa mới sơ khai, tất cả đều gọi là tiên
thiên, mà đem loại đồ có chứa khí tức Tiên Thiên cùng với tài liệu của
hắn hỗn hợp cùng một chỗ rồi luyện chế, sẽ thành Tiên Thiên Pháp Bảo,
Tiên Thiên Pháp Bảo cấp thấp nhất chính là Tiên Thiên Cổ Bảo, bởi vì từ
Cổ Bảo trở lên, mới có thể dung hợp được loại tài liệu Tiên Thiên này.

Lúc Sở Nam nghe được tin tức này, liền ngây người mấy phút, không vì cái
khác, chỉ vì mấy chứ "thiên địa sơ khai" này, sau khi Sở Nam nghiền ngẫm mấy lần, hỏi lại Canh lão:

- Thiên địa sơ khai là xảy ra chuyện
gì, trước khi thiên địa sơ khai thì là cái gì, các thứ về sau có thể
biến thành Tiên Thiên hay không?

Canh lão cười mà bỏ qua, lại nói một câu mà Sở Nam ghét nhất:

- Thời cơ chưa tới, không thể tiết lộ.

Chỉ là cho hắn một vật, bảo hắn cảm giác một chút, rồi thu trở lại, chẳng
qua, dựa vào một lần cảm giác đó, Sở Nam đã nhìn ra khí tức Tiên Thiên,
nhớ kỹ thật sâu, cũng nhân lần ấy, Sở Nam mới có thể nhận ra mùi vị của
khí tức Tiên Thiên trong kiếm của Triệu Hữu.

Tuy nói Canh lão
không có đưa ra đáp án, thế nhưng, những nghi vấn này đã cắm rễ thật sâu ở trong lòng của Sở Nam, không ai nói cho hắn, hắn liền chuẩn bị tự
mình đi đào móc, từ lúc không có tiếng tăm gì một đường tu luyện đến
nay, hắn không phải đều là như sao chứ?

Sau khi luyện dung kiếm
của Triệu Hữu, Sở Nam quả thực cảm thấy được cảm giác đỉnh điểm khác
nhau, loại cảm giác này rất kỳ diệu, cũng là thoáng qua liền mất, Sở Nam rõ ràng đây là vì phẩm giai của kiếm Triệu Hữu quá thấp, kiếm của Triệu Hữu phỏng chừng là một loại Tiên Thiên phẩm giai thấp nhất.

- Đáng tiếc, chỉ là một cái Ngụy Tiên Thiên.

Sở Nam thở dài nói, nhưng hắn cũng phát hiện biến hóa của không gian trong cơ thể cũng không nhỏ, cho dù là trời là đất là nước là núi hay là cây
đều có biến hóa, mà loại biến hóa này, tất cả đều là do năng lượng đỉnh
điểm Ngụy Tiên Thiên kia mang đến:

- Sau này ta phải thu thập pháp bảo đựng năng lượng Tiên Thiên nhiều hơn nữa, nuốt được càng nhiều, biến hóa lại càng nhiều.

Mặt khác Triệu Hữu ở một bên, đã cảm giác được mình cùng Tiên Thiên kiếm
kia hoàn toàn mất đi liên hệ, không khỏi lần thứ hai nổi lên hoảng hốt,
đột nhiên, Triệu Hữu run sợ, hỏi:

- Làm sao ngươi không giết ta?

- Nếu như ngươi thật sự muốn giết ta, ngươi cảm thấy bây giờ người còn có thể sống sao?

- Làm sao ngươi biết?

- Cảm giác, thế nào, vừa thử một lần rồi, cho ngươi hoàn toàn chết tâm, triệt để hết hy vọng chưa?

- Đã chết.


Sau khi có được đáp án như vậy, Triệu Hữu phun ra một hơi thở, cả người
giống như nhẹ nhàng không ít, cái hắn muốn xác định đều đã được xác
định, Sở Nam cười nói:

- Không có lần tiếp theo, nếu có lần nữa,
năng lượng của ngươi sẽ không trở lại trong cơ thể của ngươi nữa, đương
nhiên, sinh mệnh của ngươi cũng tuyệt đối giữ được nữa.

- Ta hiểu rõ nhân quả của mình.

Triệu Hữu đứng lên, trước đi phía trước đi đến, Sở Nam cười, theo ở phía sau, còn thì thầm:

- Nếu như có nhiều thêm mấy người giống như Triệu Hữu vậy thì tốt rồi,
hay nhất là mang theo Tiên Thiên Pháp Bảo, không biết Ngũ Hành tộc có
hay không, đáng tiếc thời gian chuyến đi này có chút gấp, nếu không phải đi tới Ngũ Hành tộc mượn chút đồ, hy vọng Diễn Thiên Động có thứ tốt,
sẽ không làm cho ta quá thất vọng.

Có Triệu Hữu ở phía trước dẫn
đường, chỉ mất ba bốn ngày bọn Sở Nam xuyên qua Thánh Thiên Đại Lục, đã
bước vào phạm vi thế lực của Diễn Thiên Động, Sở Nam thấy thế, cười nói:

- May là gặp được Triệu Hữu, nếu không sẽ phải phí rất nhiều công phu mới có thể đến được Diễn Thiên Động, nói không tốt còn có thể làm lỡ đại
sự.

Trên tay Sở Nam có địa đồ, là thông về hướng Đại Đạo Tông còn Diễn Thiên Động thì đúng là không rõ, nhưng Triệu Hữu lại bất đồng, hắn giống như là một cái bản đồ sống, đi chính là đường ngắn nhất, nhưng
lại an toàn hơn không ít.

Bỗng nhiên, Triệu Hữu dừng bước, nói:

- Nếu đi về phía trước, không tới vạn dặm, chúng ta liền có khả năng sẽ
gặp người của Diễn Thiên Động, chúng ta làm sao bây giờ? Là một đường
giết đi vào, hay là lén đi vào?

- Không động thủ thì thôi, đã động thủ, phải làm cho căn cơ Diễn Thiên Động chấn động mạnh.

Sở Nam nghiêm túc nói, hướng về phía trước đi tới, quả nhiên, mới được hơn hai vạn dặm, liền gặp một đội nhân mã của Diễn Thiên Động, nhân số
không nhiều lắm, mới chỉ có hai mươi người, tuy rằng đối với Sở Nam lúc
này mà nói, thực lực thế không là gì, thế nhưng, Sở Nam không có hành
động thiếu suy nghĩ, đánh rắn động cỏ, mà là kiên trì chờ đợi, chờ một
cái thời cơ tốt.

Một cái cơ hội này, chính là bốn canh giờ.

Sở Nam rốt cục đợi được một cơ hội tốt, trong đội nhân mã này, có người bị phái ra đi điều tra, chờ người này thoát ly khỏi phạm vi đồng bọn của
hắn, Sở Nam căn bản không để cho hắn có cơ hội nói, trực tiếp xuất thủ
bắt hắn lại, sau đó thi triển "Sưu Hồn Quyết", sau khi thu hoạch một bộ
phận ký ức, liền cải trang thành dáng vẻ của hắn.

Tiếp đó, nói với Triệu Hữu:

- Phải khổ cực, ủy khuất cho ngươi rồi.

Triệu Hữu cũng không phải kẻ ngu si, hiểu ý của Sở Nam, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Sở Nam liền xuất thủ đem Triệu Hữu bắt giữ, còn làm cho Triệu
Hữu hoàn toàn chật vật, trên mặt, trên người lộ ra vết máu loang lổ, dù
sao thoạt nhìn là muốn thê thảm bao nhiêu, thì có thê thảm bấy nhiêu,
còn nói:

- Yên tâm, nếu như lần này chúng ta thu hoạch không tồi mà nói, ta chia ngươi ba thành, thế nào?

- Ta còn có lựa chọn sao?

- Không có.

Sở Nam cứ như vậy kéo Triệu Hữu đi trở lại, đồng bọn của hắn thấy vậy, đều hỏi:

- Kế Độ, hắn là ai vậy?

- À, tiểu tử này gọi la Tông Bảo, ta thấy hắn đi lén lút liền bắt lấy
hắn, hỏi hắn là làm gì, hắn nói hắn biết hạ lạc của Sở Nam, nhưng ta hỏi hắn, hắn lại không nói, hắn nói muốn nói cho người có địa vị cao, thực
lực mạnh, ví dụ như trưởng lão...