Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1912: Không tên

- Đáng tiếc là những đám mây này rồi sẽ tan đi..

Điệp Y có phần tiếc nuối nói. Nàng muồn giữ những đám mây này làm kỷ niệm. Lúc ấy, Sở Nam nói:

- Điệp Y, ta có cách?

- Hửm?

Điệp Y nhất thời chưa phản ứng kịp, Sở Nam chỉ vào đám mây:

- Ta có thể cất những đám mây này lại.

- Thật không?

Sở Nam gật đầu, năng lượng không gian trong cơ thể xoay chuyển tạo ra hắc
động. Hắn hút từng đám mây vào không gian trong cơ thể Sau khi xử lý qua một chút, Sở Nam cởi áo ngoài ra, ấn từng đám mây lên trên.

Khi
mây trên cái áo nhiều dần, Điệp Y phát hiện số lượng và hình dạng của
những đám mây trắng ấy giống hệt như vừa rồi. Nàng vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.

Sở Nam như dùng mây vẽ lại cảnh tượng vừa rồi, chỉ khác nguyên liệu làm
từ mây. Những đám mây chân thực ấy khi chạm vào áo hắn như mọc rễ vậy.

Sau khi vẽ xong, Sở Nam còn bổ sung thêm một chút năng lượng không gian của hắn lên những đám mây nhiều hình dạng kia rồi đưa cho Điệp Y.

Điệp Y nhận lấy chiếc áo của Sở Nam, hai mắt ươn ướt nhìn những đám mây ấy, rồi ào vào lòng Sở Nam:

- Mọi việc rồi sẽ tốt cả thôi, huynh phải mang chiếc áo này để phòng thân lúc cần.

Sở Nam quệt nước mắt cho nàng, nói:

- Được rồi, đừng khóc nữa. Ta làm vài thứ cho nàng.

Rồi hắn khống chế năng lượng, vào trong cơ thể Điệp Y, trước tiên cường hoá kinh mạch và nhục thân, rồi khiến xương cốt trở nên cứng chắc hơn. Cuối cùng năng lượng vào trong đan điền, bố trí phù trận, giữ năng lượng
trên đó…

Tuy đã có kinh nghiệm nhưng Sở Nam vẫn rất cẩn thận. Chỉ vì năng lượng hiện tại của hắn uy năng thực sự quá lớn. Nhìn vẻ nghiêm
túc của Sở Nam, Điệp Y nghĩ trong lòng:

- Muội sẽ ở bên huynh trải qua khó khăn.

Nghĩ đến sự lựa chọn của Mộng Nhi, Điệp Y quyết định.

Mất rất nhiều thời gian Sở Nam mới xong việc, với thực lực hiện nay, những
gì Sở Nam làm rất có ích cho Điệp Y, hơn nữa người thường không thể gây
tổn thương gì đến nàng cả. Đương nhiên nếu thực lực kẻ hạ thủ với Điệp Y lại mạnh hơn Sở Nam thì là chuyện khác.


Làm vậy vẫn chưa xong,
đây chỉ là sự cải tạo về thân thể, Sở Nam còn phải dung hợp hàng nghìn
vạn công pháp võ kỹ để tạ ra môn công pháp chỉ thích hợp cho Điệp Y tu
luyện.

Sau khi làm hết những việc này thì hoàng hôn đã buông xuống.

Sở Nam vẫn chưa được rảnh, hắn điên cuồng hấp thụ những đám mây bị ánh
tịch dương nhuộm đỏ. Mây rất thường thấy, cũng chính vì thế mà Sở Nam
mới bỏ qua nó, vẫn là Điệp Y nhắc nhở hắn.

- Theo một ý nghĩa nào đó thì không phải mây được tập hợp từ năng lượng sao? Nếu đã là năng
lượng thì không phải sẽ hấp thụ được sao?

Vừa nghĩ hắn vừa hấp
thụ những đám mây đỏ vào cơ thể. Hắn cũng cảm nhận được sự khác biệt
không nhỏ giữa những đám mây đỏ này với mây trắng hấp thụ mấy tiếng
trước.

- Là do vầng tịch dương sao?

Sở Nam nhìn vầng mặt trời
đang lặn một cách chăm chú, trong đầu lại hiện ra ý nghĩa trước đây rất
lâu hắn đã có. Đó là ý nghĩ sau khi biết tin về Thuỷ Nguyên Bản Thạch
vội vàng đến Băng Viêm Đảo rồi ngồi mũi thuyền ngắm tịch dương phổ
chiếu, chính là dùng ánh mặt trời để tôi luyện. Lúc đó hắn không có thần hồn, chỉ có một số thần niệm, thần niệm của hắn vừa men theo ánh sáng
đã bị huỷ diệt không ít.

- Bình minh, hoàng hôn không phải đều là ánh mặt trời sao? Chỉ có điều trạng thái biểu hiện thì khác, nhưng bản
chất thì không thay đổi. Tuy không gian hiện tại trong cơ thể ta không
thể nuốt được nhật nguyệt tinh thần, nhưng nuốt một chút ánh mặt trời
chắc vẫn được.

Suy nghĩ loé qua, Sở Nam tế ra thần hồn, lúc này
mục đích của hứn không chỉ là tôi luyện thần hồn mà còn phải hấp nạp ánh mặt trời vào không gian trong cơ thể. Với người bình thường mà nói, vật vô hình như ánh sáng là tuyệt đối không nuốt được.

Nhưng với Sở
Nam, ánh mặt trời chính là năng lượng, nếu bên trong không có năng lượng thì sao có thể phổ chiếu vạn vật, cho con người sự ấm áp, nóng bỏng?

Thần hồn xoay chuyển thành hắc động, hô ứng với hắc động trong không gian
bên trong cơ thể. Điệp Y có thể cảm thấy rõ ràng nơi họ đứng nhiệt độ
tăng lên không ít. Đó là vì Sở Nam đã hấp thụ không ít ánh mặt trời.
Cũng giống như trong biển lớn bỗng nhiên có một khoảnh nước biến mất,
như vậy nước tứ các phí sẽ đổ về lấp đầy nó.

Khi thần hồn càng
mạnh hơn thì Sở Nam càng hấp thụ được nhiều năng lượng mặt trời hơn,

phẩm chất cũng ngày một tinh thuần. Đồng thời hắn cũng cảm nhận rõ ràng, vầng thái dương trong không gian trong cơ thể hắn bắt đầu toả sáng, chỉ là ánh sáng còn yếu.

Nhưng phát hiện này cũng khiến Sở Nam vô
cùng kích động, vốn tưởng rằng hấp thụ ánh sáng mặt trời và mặt trăng
xong còn phải đến Thái Dương Cung và Hàn Nguyệt Cung, giờ thì không cần
rồi. Với kinh nghiệm hấp thụ uy năng của tinh thần, nếu tìm phương pháp
đúng thì hiệu quả sẽ rất lớn.

- Thì ra ta bị một chiếc lá che
mắt. Vỗn dĩ nhưng thứ này gần ngay trước mắt nhưng lại không hề nghĩ
tới. Nếu không nhờ Điệp Y thì không biết bao giờ ta mới gạt bỏ được đám
sương mù này.

Sở Nam rất muốn quay lại hôn Điệp Y mấy cái để cảm
ơn, nhưng khi thần niệm tan đi thì thấy Điệp Y đã cách hắn một đoạn, hơn nữa còn mặc chiếc áo từ mây của hắn lên người.

Thấy thế Sở Nam liền hiểu, chắc chắn đó là ảnh hưởng từ việc hắn hấp thụ ánh mặt trời, hắn nói:

- Điệp Y, nàng về trước đi, nói với cha mẹ một tiếng.

Điệp Y hơi miễn cưỡng rời đi.

Sở Nam đã chuẩn bị cho cuộc chiến trường kỳ rồi, vì sau khi mặt trời lặn
hắn còn phải đợi hấp thụ ánh mặt trăng. Giả dụ không có trăng thì hắn sẽ hấp thụ bầu trời đêm vào cơ thể.

- Trên Đồ Đằng Đại Lục không phải có bộ tộc chuyên thờ phụng bóng đêm sao? Bóng đêm cũng là một loại năng lượng!

Ban đầu chỉ là mây trắng, đến giớ Sở Nam đã liên tưởng đến rất nhiều thứ mà bình thường hắn bỏ qua.

- Năng lượng ở khắp mọi nơi, nơi nào cũng có thể hấp thụ.

- Không biết khi nào ta mới hấp thụ được vầng thái dương kia vào cơ thể.

Sở Nam nhìn vầng mặt trời nghĩ. Đột nhiên hắn lẩm bẩm:

- Có bộ tộc thờ phụng bóng đêm, có bộ tộc thờ phùng nhật nguyệt tinh
thần, không biết liệu có bộ tộc thờ phụng không gian không? Đúng rồi,
còn thời gian nữa.

Đang nghĩ thì Sở Nam thấy Điệp Y quay lại đứng cách hắn bảy trăm mét. Hắn nói:

- Sao nàng lại quay lại?

- Muội muốn ở bên huynh.

Không đợi Sở Nam nói gì, Điệp Y đã nói tiếp:

- Muội đã nói với bá phụ bá mẫu rồi.

Sở Nam cũng hiểu suy nghĩ của Điệp Y nên không bắt nàng đi nữa. Có Điệp Y ở bên cạnh hắn thấy vô cùng ấm áp. Ngay cả viên Hư Hoả Phù Chủng cũng
đang kích động, cảm nhận sự dị thường đó, Sở Nam nghĩ:

- Hư Hoả Phù Chủng cảm tri về cảm xúc mạnh hơn rồi.

Nghĩ đến sự hình thành của Hư Hoả Phù Chủng, Sở Nam nghĩ:

- Hư Hoả có ý thức, Hư Hoả Phù Chủng càng ngày càng mạnh, lẽ nào nó cũng có thể sinh linh hồn?

Ý nghĩ ngày khiến Sở Nam sững người, nhưng càng nghĩ hắn cảng cảm thấy
khả năng này là rất lớn. Đương nhiên với Sở Nam đây là việc tốt, hắn
mong Hư Hoả Phù Chủng càng sớm có linh hồn càng tốt.

Vì có Điệp Tiên ở phía sau nên khi hấp thụ ánh mặt trời, hắn cũng thu hẹp phạm vi lại vì không muốn xảy ra bất trắc.