- Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Sở Nam rất
nhanh đã nghĩ thoát ra khỏi diệu dụng của không gian năng lượng trong cơ thể, hắn vốn muốn tiếp tục đi về phía trước, suy nghĩ "Phù" cùng
"Trận", nhưng thấy Bội Tư Ngọc nữ tử, từ bên người Chí Khen hướng Tiểu
Tinh bọn họ chạy đi, thần sắc trên mặt vội vàng vô cùng, Lôi Nhụy đứng
bên cạnh ở Sở Nam không khỏi nói:
- Tư Ngọc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt làm bối rối như vậy, lần trước nàng bởi vì trộm người khác dược
thảo nên bị người đuổi giết, cũng không có bối rối như vậy.
Người nói vô tình, người nghe có lòng.
- Hiện tại không có cái đại sự gì phát sinh, quả thật không cần thiết bối rối như vậy, trừ phi...
Sở Nam trong đầu ánh sáng chợt lóe, nghĩ đến lời Tiểu Trận khi Bội Tư Ngọc ở trận tông di tích tầng thứ nhất, chính là luyện dược trận pháp, mà
mới vừa rồi hắn nói với Tiểu Tinh, Như Nhan các nàng, cũng không có cố ý truyền âm, Sở Nam cũng không có đi che đậy, mặc dù thanh âm Như Nhan
các nàng rất thấp, nhưng là Bội Tư Ngọc cách đó không xa, chỉ cần có
tâm, muốn nghe thấy cũng không phải là cái việc gì khó.
Như vậy, trong lòng Sở Nam có suy đoán thật lớn.
- Bội Tư Ngọc, cái tên này... Ngọc tử bội, Bội Tư Ngọc, Ngọc Thố tộc...
Sở Nam trong đầu ý niệm thật nhanh hiện lên, Bội Tư Ngọc đã vọt tới trước mặt Tiểu Tinh, sau đó gắt gao nói:
- Các ngươi là người của Ngọc Thố tộc?
Tiểu Tinh gặp nữ tử này ở tầng thứ nhất trong trận pháp, hiện lên nghi ngờ
nhè nhẹ, mặc dù nàng đối với Bội Tư Ngọc có cảm giác thân cận, nhưng
nàng vẫn nghĩ mãi mà không rõ Bội Tư Ngọc sao lại như thế, lúc này Tiểu
Tinh gật đầu, nói:
- Chúng ta đúng là người của Ngọc Thố tộc, ngươi có chuyện gì không?
Nghe được Tiểu Tinh trả lời khẳng định, Bội Tư Ngọc khẩn trương, toàn bộ
chuyển hóa thành vui sướng, sau đó, trong đôi mắt kia cũng là rơi xuống
nước mắt, cũng là vô cùng vui mừng, đám người Tiểu Tinh có chút không
biết rõ, nhưng Sở Nam lại biết suy đoán của mình đúng rồi, bất quá,
trong tim của hắn đồng thời vừa sinh ra một cái nghi vấn.
- Vậy
thì tuổi thọ Bội Tư Ngọc, nàng ta tìm được Ngọc tử bội tiền bối lưu lại
những thứ đó, đã là ước chừng một vạn năm rồi, Bội Tư Ngọc này tu vi
mặc dù không tệ, nhưng tu vi kia không đủ để chống đở nàng sống trên một vạn năm mới đúng.
- Trong đó còn có cái tình huống gì khác sao?
Sở Nam nhíu mày, Bội Tư Ngọc cực độ hưng phấn cùng kích động, sau đó bình tĩnh lại, trong mắt cũng là lộ ra nghi ngờ, lại nói:
- Các ngươi thật sự là người của Ngọc Thố tộc?
- Là giả sao.
- Các ngươi xác định?
Giọng nói Bội Tư Ngọc có chút sẳng giọng, đợi Tiểu Tinh lần nữa gật đầu, Bội Tư Ngọc quát lên:
- Các ngươi không phải Ngọc Thố tộc nhân, theo lời sư phụ Ngọc Thố tộc
không phải như thế, hơn nữa ta cũng căn bản không có phản ứng.
- Vậy hẳn là đúng như thế nào?
Như Nhan xen mồm hỏi tới, Bội Tư Ngọc nói ra, sau khi nói xong, Như Nhan nói:
- Đây là đại nhân cho chúng ta đan dược sửa lại thể chất, cho chúng ta
thoát thai hoán cốt, xương cốt, huyết dịch cùng thân thể Ngọc Thố tộc
nhân, cũng không hề giống nhau.
- Ân?
Bội Tư Ngọc nghi vấn, Tiểu Tinh cũng là ở lạnh giọng quát hỏi:
- Ngươi vậy là cái người gì? Cùng Ngọc Thố tộc chúng ta có quan hệ gì? Vì sao thăm dò tin tức Ngọc Thố tộc?
Đối mặt Tiểu Tinh chất vấn, Bội Tư Ngọc nói:
- Ta là Bội Tư Ngọc triều đại thứ mười lăm.
- Triều đại thứ mười lăm Bội Tư Ngọc?
Đối với cái câu này, không chỉ có Tiểu Tinh có chút phản ứng không kịp,
chính là Sở Nam cũng chậm chạp hai ba hơi thời gian, sau đó nghĩ đến
chưởng môn đời thứ nhất, Sở Nam chợt suy nghĩ hiểu, thì thầm:
- Phía trước có Bội Tư Ngọc, mười lăm, một vạn năm, như vậy là vô cùng phù hợp.
Quả nhiên, Bội Tư Ngọc lại nói:
- Sư phụ đời thứ nhất Bội Tư Ngọc, gọi Ngọc Tử Bội.
Lần này, đám người Tiểu Tinh kinh hãi, tên tuổi Bội Tư Ngọc, có lẽ trước
kia bọn họ vẫn không thể biết, nhưng Sở Nam từ trong sa mạc lấy được bảo tàng thuộc về Ngọc Thố tộc, sau đó, tên tuổi Bội Tư Ngọc như sét đánh
bên tai.
- Sư phụ trước khi lâm chung nói cho ta biết, nhất định
phải trở lại Đồ Đằng đại lục, giải cứu Ngọc Thố tộc nguy hiểm sớm tối,
đáng tiếc thực lực ta không đủ, vào không vào được Đồ Đằng đại lục,
ta...
Bội tư ngọc khóc lên, sau đó từ trữ vật vòng tai lấy ra một chút vật, trong đó có thư của Ngọc Tử Bội đời thứ nhất, nhìn thấy chữ
viết kia, đám người Tiểu tinh không tiếp tục hoài nghi nữa, nước mắt
chảy xuống.
Rốt cục tương phùng rồi.
Tiếng khóc truyền vào trong lổ tai Sở Nam, Sở Nam cũng có chút buồn bực, cũng là có chút rung động.
- Bội Tư Ngọc vừa là tên tuổi, cũng là danh hiệu, hơn là một loại tình
cảm, mười lăm Bội Tư Ngọc tương truyền, nhưng thấy được tâm ý của các
nàng.
Xúc cảnh sinh tình, Sở Nam không khỏi nghĩ đến bản thân mình.
- Không biết đối với Càn Khôn tông mà nói, ta là đời thứ mấy? Sư phụ, ta nhất định sẽ trở lại Càn Khôn tông.
Cảm khái bên trong, Sở Nam nắm chặc thời gian, tăng cường thực lực của mình.
Sở Nam lấy ra một khối da thú, ở phía trên bức tranh nổi lên trận pháp,
lần này Họa trận pháp cùng ngày thường có chút không giống nhau, Sở Nam
dựa theo vẽ bùa văn để vẽ trận pháp, hắn muốn nhìn một chút có thể tìm
được trong đó có điểm chung hay không.
Cho đến Tiểu Tinh cùng Bội Tư Ngọc ở cùng một chỗ, Bội Tư Ngọc cũng được biết là Sở Nam cứu Ngọc
Thố tộc, nàng liền đi tới trước mặt Sở Nam, đại biểu cho Ngọc Thố tộc
hướng Sở Nam nói lời cám ơn.
- Trong tay Như Nhan có phương pháp
Luyện đan, hẳn là đối với ngươi có tác dụng, cố gắng tu luyện, hoàn
thành tâm ngyện của Ngọc Tử Bội tiền bối, còn có nguyện vọng của Bội Tư
Ngọc.
- Vâng, đại nhân!
Bội Tư Ngọc lại thâm sâu sâu bái một cái, sau đó đi về phía Chí Khen, nói:
- Ngươi từng nói qua phải chịu trách nhiệm, những lời này, coi như tính ra sao?
- Dĩ nhiên định đoạt!
Chí Khen nhìn thân thể Bội Tư Ngọc mạn diệu kia, ánh mắt mặc dù rất có chút tà mị, nhưng cẩn thận xem ra, cũng là cùng dĩ vãng có chút không giống
nhau, Chí Khen còn đang nói:
- Chuyện của ngươi, chính là sự tình của ta.
- Cảm ơn.
Nói xong, Bội Tư Ngọc cùng Như Nhan đụng đầu ở chung một chỗ, sau khi thăm
dò nghiên cứu, Bội Tư Ngọc trở về, nhìn người của Ngọc Thố tộc mà nói,
đúng một chuyện đại sự, nội tâm Ngọc Thố tộc, chưa từng có cường đại
lên, nhưng bọn họ đều tin tưởng Sở Nam.
Bất quá, đối với đại
trưởng lão, Tử Y lão nhân bọn họ mà nói, những việc kia hoàn toàn chính
là chuyện bé nhỏ không đáng kể, ngay cả nửa điểm bọt sóng cũng thúc dục
không dậy nổi, nhưng đại trưởng lão đã từ chuyện bên trong phân tích
tính cách Sở Nam.
Trong chuyện này, Đở Hi đem tình huống của Ngọc Thố tộc ghi tạc ở trong lòng.
Xử lý xong việc nhỏ, đoàn người lần nữa lên đường, bọn họ cách Tỏa Hải bí
cảnh đã không xa, Sở Nam còn tại trên khối da thú trên viết viết, bọn họ ở lên đường. Nhật động chủ gương mặt đang bình tĩnh, nói ra.
- Một đám đồ vô dụng, hoàn hảo có Nguyệt động chủ, bằng không chính là toàn quân bị diệt rồi.
Chính là Nguyệt động chủ.
Nhật động chủ căn bản không biết Nguyệt động chủ mơ hồ rồi, trong lòng hắn
còn có kỳ vọng nào đó, kỳ vọng Nguyệt động chủ có thể hoàn thành nhiệm
vụ, làm hư hảo sự Đại Đạo Tông, Nhật động chủ hỏi:
- Đại Đạo Tông hiện tại có phản ứng gì?
- Cùng bình thường giống nhau, không có phản ứng dị thường gì.
- Vào lúc này, không có dị thường, vậy thì đại biểu Đại Đạo Tông vừa đang làm trò quỷ.
Nhật động chủ lạnh lùng nói một câu.
- Phái thêm người ra tay, nhìn Đại Đạo Tông đang làm cái gì vậy, còn có
Tỏa Hải bí cảnh lúc trước, mau sớm tra ra cái kết quả, mặt khác, bất kể
trả giá cái dạng gì, nhất định phải tìm cao thủ bói toán công lực thâm
hậu, như vậy, chúng ta sẽ không là người mù sờ voi rồi, cũng không lạc
hậu hơn Đại Đạo Tông.
- Dạ.
Lão giả lên tiếng đáp tới, Nhật động chủ suy nghĩ một chút, lại nói:
- Thủy động cùng Dương động hai nơi không thể thiếu chủ sự, nói cho người hai động kia, người nào phá hư một chuyện Đại Đạo Tông lập công, sẽ trở thành động chủ, mà có thể vào trăm năm trận ba năm tu luyện nữa.
Nhật động chủ tưởng thưởng cũng thật nặng, lão giả lĩnh mệnh đi ra ngoài, so sánh với Nhật động chủ âm trầm, Đại Đạo Tông tông chủ cũng là trấn
định, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của hắn, trốn không
thoát lòng bàn tay của hắn vậy.
Mấy ngày đi qua, đám người Sở Nam đã tới Tỏa Hải bí cảnh!