Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 182: Mộng Nhân lo lắng

Sở Nam nhìn về phía xa, nhìn thấy bụi mù phô thiên cái địa thì trong lòng đã có một loại dự cảm bất hảo.

Tử Mộng Nhân trong lòng bối rối, vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn thấy bụi mù từng mảng lớn nhưng lại không hề bối rối, bởi vì nàng cảm thấy có tên ngốc ở đây thì không có gì là không giải quyết được, ngay cả loại địa phương như đầm lầy độc vụ mà vẫn có thể bình yên vô sự tiến vào, sau nhiều lần bị đuổi giết đều chuyển bại thành thắng, tên ngốc có pháp bảo phòng ngự lợi hại, còn có thanh trọng kiếm quái dị mà nàng luyện chế ra, còn có lực lượng khổng lồ và vòng xoáy nước nữa….

- Vòng xoáy nước?

Lẩm bẩm ba chữ đó, trên mặt Tử Mộng Nhân đột nhiên hiện ra vẻ kinh ngạc, lúc đêm đó bị đuổi giết, vòng xoáy nước sau lưng tên ngốc đã đem toàn bộ mưa trong thiên địa không ngừng tập trung ở sau lưng. Trước đó vài ngày, bởi vì nhiều việc, mà trong lòng chỉ đều nghĩ đến hắn cho nên thật sự không nghĩ đến chuyện này.

Vì vậy, sau khi nhớ ra, Tử Mộng Nhân liền suy ngẫm về vòng xoáy nước, sau đó cho ra một kết luận, đó chính là tên ngốc không phải là song thuộc tính, cũng không phải ba thuộc tính, mà là bốn thuộc tính, thể chất bốn thuộc tính Kim Thủy Hỏa Thổ.

Vừa có được kết luận này, Tử Mộng Nhân lập tức sửng sốt tại đương trường.

Thể chất bốn thuộc tính? Điều này đại biểu cho cái gì? Tử Mộng Nhân không rõ, thế nhưng Tử Mộng Nhân biết rõ Thiên Kiếm Môn nếu sớm phát hiện ra tên ngốc là thể chất bốn thuộc tính thì tuyệt đối sẽ tập hợp toàn bộ lực lượng của Thần Khí Phái để bồi dưỡng cho tên ngốc, Thái gia gia cũng nhất định sẽ tự mình chỉ dạy.

Nếu như tin tức tên ngốc là thể chất bốn thuộc tính truyền ra toàn bộ đại lục, như vậy thì chắc chắn toàn bộ đại lục sẽ đều điên cuồng. Nàng dám khẳng định, với thân phận và địa vị của Thiên Nhất Tông tại Bắc Tề Quốc, tuyệt đối sẽ không cho phép Thần Khí Phái có một thiên tài như vậy, bởi vì nếu như vậy thì chỉ sau mấy chục năm thì tên ngốc rất có thể sẽ uy hiếp đến địa vị và sự thống trị của Thiên Nhất Tông.

Bởi vậy, Thiên Nhất Tông một là sẽ ra tay thu tên ngốc vào trận doanh của Thiên Nhất Tông, hai là nếu tên ngốc không đáp ứng liền tiêu diệt, đem toàn bộ những nguy cơ manh nha bóp chết.

Những thế lực khác trên đại lục cũng sẽ ra tay, ví dụ như Thánh Hỏa Môn của Đại Khánh Quốc, ví dụ như Man Việt Bắc Thần Cung,… những thế lực này mặc dù nằm xa trung tâm đại lục Thiên Vũ, thế nhưng thực lực ẩn tàng thì không biết sâu như thế nào.

Nghĩ đến những điều này, Tử Mộng Nhân vốn đã an tâm lại bắt đầu lo sợ, thập phần lo lắng, dưới sự lo lắng này, trong đầu Tử Mộng Nhân lại lóe lên một suy nghĩ:

- Tên ngốc là bốn thuộc tính, liệu có thể có năm thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hay không?

Tử Mộng Nhân bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ hãi, trong lòng không ngừng phản bác:


- Tuyệt đối không có khả năng, làm sao người có đủ năm thuộc tính có thể tồn tại được? Điều này không chỉ riêng Bắc Tề Quốc, ngay cả phóng mắt khắp toàn bộ đại lục Thiên Vũ, lịch sử mấy vạn năm cũng chưa từng xuất hiện chuyện này.

Mặc dù càng không ngừng phản bác, thế nhưng trong đầu Tử Mộng Nhân lại vang vọng một âm thanh:

- Nếu như đã có bốn thuộc tính, tại sao lại không có năm thuộc tính?

Tử Mộng Nhân cao hứng bởi vì tên ngốc là tuyệt thế thiên tài, lại vì những phiền toái mà tên ngốc phải đối mặt mà lo lắng, dưới tình huống lo được lo mất, bụi mù càng lúc càng đến gần cũng không thấy, từ phía mặt đất lại truyền đến âm thành “ầm ầm” điếc tai.

Sở Nam tất nhiên là không biết trong lòng Tử Mộng Nhân đang nghĩ điều gì, Nhị chưởng quỹ vốn đang thẩm vấn cũng đi ra, đứng bên cạnh Sở Nam, đồng dạng chau mày, không biết người tới lần này là thần thánh phương nào.

Bụi mù tràn ngập bên trong khe núi Tử Kinh, sau đó mới chậm rãi tản đi, sau khi sương mù tản đi liền có bóng người xuất hiện, đám người này đều che mặt, có khoảng chừng hơn hai trăm người, mà khí tức phát ra từ hai trăm người này cũng không yếu, so với Hung Thú bang cũng tương đương, chỉ có điều trong nhóm người này không có Võ Quân, mà nơi bọn hắn đứng chính là nơi mà lúc trước Hung Thú bang đứng.

- Các ngươi là ai?

Nhị chưởng quỹ lạnh lùng hỏi, hắn đã cảm thấy người đến bất thiện, mặc dù không có Võ Quân, thế nhưng hắn không dám có chút thả lỏng, hơn hai trăm Võ Tướng nếu xông vào chém giết thì phần thua thiệt tuyệt đối sẽ là Tứ Hải thương đội, Tứ Hải thương đội vừa rồi mới trải qua một hồi đại chiến, tử thương không ít, hơn nữa còn vận chuyển đá tảng chặn đường, tiêu hao một lượng lớn khí lực, bây giờ có thể nói là sức chiến đấu của mọi người đều rất thấp, ngay cả chính hắn cũng không còn xuất ra được một nửa thực lực lúc bình thường. Trong lòng Nhị chưởng quỹ thở dài thầm nghĩ:

- Nếu Đông lão chưa đi thì tốt rồi, cho dù giết sạch hết những người này cũng không phải là nói giỡn.

- Ngươi là kẻ nào?

Thanh âm này khàn khàn, giống như yết hầu bị bóp méo vậy, không biết là cố ý hay vốn sẵn là như vậy, hơn nữa ngữ khí của hắn cũng không hề có chút khách khí.

Giữa hai đầu lông mày của Nhị chưởng quỹ đã xuất hiện một vết đen, cố gắng nhẫn nhịn trả lời:

- Kẻ hèn này chính là Nhị chưởng quỹ của Tứ Hải thương đội.


- À, thì ra ngươi là một tên quản sự, vậy cũng tốt, đừng nói nhảm nhiều nữa, ngươi cũng đừng quan tâm chúng ta là ai, mục đích của chúng ta đến đây chính là cướp đồ, chúng ta chỉ cướp hàng hóa, không làm thương hại mạng người, đương nhiên, nếu như các ngươi không phối hợp, phản kháng hay làm một vài chuyện ngu xuẩn thì cũng đừng trách ta hạ lệnh giết sạch!

Ngữ khí của người này càng nói lại càng âm độc.

Nhị chưởng quỹ không rõ cỗ thế lực này từ đâu đến, trong đầu không ngừng suy nghĩ biện pháp, miệng thì vẫn cố trì hoãn thời gian:

- Các ngươi muốn cướp như thế nào?

- Như thế nào lại còn có ăn cướp như thế nào? Lão già này, sống nhiều quá ngớ ngẩn rồi sao? Thứ nhất, xe thì chúng ta dẫn đi toàn bộ, kể cả Ma thú trong xe, thứ hai, tất cả nhẫn trữ vật của các ngươi đều giao ra đây cho ta!

- Nếu ta không giao thì sao?

- Vậy thì chúng ta phải dùng nắm đấm để nói chuyện rồi!

Trong lòng Nhị chưởng quỹ không nắm chắc lắm, càng lúc càng lo lắng, không thể không nói ra thân phận của mình:

- Ta là một Võ Quân, ngươi chỉ là một cao cấp Võ Tướng, nếu như ta lấy mạng ngươi thì ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được sao?

Nhị chưởng quỹ cho rằng những lời này có thể khiến những người kia tạm thời thối lui.

Thế nhưng, lời của Nhị chưởng quỹ vừa dứt thì người đó đã hét lớn:

- Ta nói lão già ngươi, sắp chết đến nơi còn muốn giả bộ, vừa rồi đại chiến một trận, các ngươi cũng tổn hao không ít khí lực nhỉ? Ngươi bây giờ còn có thể xuất ra bảy thành thực lực sao? Tên cao cấp Võ Quân kia đã đi rồi, chỉ bằng vào một tên Võ Quân như ngươi có thể giết được bao nhiêu Võ Tướng? Có thể giết hai mươi, ba mươi hay 100 sao? Ngươi giết được không? Ngươi tất nhiên là không giết được, vì vậy hãy thức thời một chút, dùng tiền trừ họa, đừng để đến lúc cuối tiền không có mà người cũng không còn.

Ánh mắt Nhị chưởng quỹ lập tức trở nên sắc bén, trầm giọng nói:

- Ngươi làm sao biết được những tin tức này?

- Ta có biện pháp của ta, tên cao cấp Võ Quân kia nếu chưa rời đi thì ta quả thật không dám đến, đáng tiếc là hắn đã đi rồi….

Sở Nam nhìn thấy những người trước mặt thì thần sắc liền bình tĩnh trở lại, mà Nhị chưởng quỹ lại lần nữa uy hiếp:

- Chọc vào Tứ Hải thương đội, về sau các ngươi sẽ không còn yên ổn nữa đâu, Hung Thú bang chính là ví dụ!