Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1772: Rất nguy hiểm

Nghe được lời tên mặt có vết đao hô, đám người Trúc Mã Tử trong lúc nhất thời không hiểu được.

- Đại ca, cái trận bi này...

Đám người Trúc Mã Tử đoạt được trận bi không dễ dàng, hơn nữa sau khi đoạt
được lại bị người khác đuổi giết tới lên trời không đường xuống đất
không cửa, phí đại khí lực mới lấy được trận bi, đây chính là bao nhiêu
tâm huyết cùng mồ hôi của bọn hắn, cứ như vậy vứt cho tiểu tử kia Trúc
Mã Tử thật sự có chút không nỡ.

Đúng lúc này, Thiên Tử nói:

- Thật là đần, đem trận bi vứt cho hắn, các ngươi có thể bình yên thoát
thân rồi, nếu không sẽ bị trùng trùng điệp vây công, đến lúc đó ngay cả
chết cũng không biết chết như thế nào.

- Đúng vậy!

Trúc Mã Tử bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đem trận bi ném cho Sở Nam, ngay cả tên trên mặt có vết đao cũng không ngoại lệ.

Trận bi bay trên không, những tên võ giả kia đều buông tha đoàn người Sở Nam mà nhắm trận bi tiến hành cướp đoạt. Đám người Trác Việt cũng muốn đoạt trận bi nhưng Sở Nam lại ngừng ngay lại, đối với suy tính của tên trẻ
tuổi kia, hắn truyền âm với đám người Trác Việt:

- Trước hết giết người, sau đoạt bi!

- Liên sư huynh nói không sai, người có thể chạy, bi lại chạy không được.

Trác Việt lại đem Long Cốt kiếm chém ra, năm tên đệ tử Đại Đạo tông khác
cũng phi thường ăn ý, hướng những kẻ gần nhất giết tới. Lôi Nhuỵ cũng ra tay tàn nhẫn, Thổ Bá cùng Thường Danh Ca, còn có Sửu Hổ, Thanh Tùng
Khuyển liên thủ giết tới một gã Võ Tổ.

Tiếng kêu thảm thiết vang trời, bốn người Trúc Mã Tử chạy về phía tên có vết đao trên mặt, ân cần mà hỏi thăm:

- Đại ca, ngươi bị thương ở đâu?

- Trúc Mã Tử, các ngươi tin tưởng ta chứ?

- Đương nhiên tin tưởng!

Ba người khác cũng gật đầu phụ hoạ theo, Bát Lục Tử lại hỏi:

- Đại ca, đến cùng là làm sao vậy? Vì cái gì ngươi lại nói lời như vậy?

- Không có gì, chỉ cần các ngươi tin tưởng ta, đại ca liều mạng cũng sẽ
mang các ngươi bình yên ra ngoài, nhưng mà, có một điểm, vô luận ta nói
có bao nhiêu kỳ quái các ngươi đều không nên hỏi vì cái gì, cứ chiếu lời ta làm là được, các ngươi có thể làm được sao?

Bốn người Trúc Mã Tử tự nhiên vô cùng nghi hoặc, nhưng lại gật đầu khẳng định:

- Có thể làm được, đại ca nói cái gì chúng ta liền làm cái đó.

- Ân.

Gã có vết đao trên mặt gật đầu, thần tình nghiêm nghị, nói:


- Hiện tại, chúng ta trước thu lại một điểm lợi tức, những người kia đuổi giết chúng ta cũng đủ lâu, cũng nên đến phiên bị chúng ta truy sát!

- Đúng vậy, giết cho bọn hắn người ngã ngựa đổ!

Năm người liền lập thành trận hình giết tới, năm người như một, khí thế
bàng bạc, sát khí lẫm nhiên, chém liên tục ba người ở phía sau cùng. Sau đó, tên trên mặt có vết đao hạ lệnh lui lại, đã có lời lúc trước, năm
người tự nhiên không nói cái gì, dùng tốc độ nhanh nhất lui khỏi sát lục chi tràng.

Thiên Tử nhìn năm người kia rời đi liền cười nhẹ một
tiếng, bên này chém giết đã không sai biệt lắm, ngoại trừ Sở Nam ra, còn sống đấy bất quá chỉ còn ba người, mà nháy mắt sau đó lại có hai gã bị
đám người Trác Việt liên thủ đánh chết, chỉ còn lại một người.

Tên cuối cùng đắm chìm trong màn huyết vụ trên không trung, thấy bốn phía đều là địch nhân liền quát:

- Lão phu không chiếm được các ngươi đừng hòng nghĩ đến, lão phu huỷ cái trận bi này!

Dứt lời, người này tế ra sát chiêu lớn nhất hướng khối trận bi oanh tới.

Đám người Trác Việt đại sợ, bọn hắn cách tên võ giả này còn một đoạn, căn bản là không ngăn được hắn.

Thần tình Sở Nam nhất lẫm, bất chấp ẩn tàng, Kinh mạch tốc độ cấp tốc tuần
hoành mà bước nhanh tới, ngay lúc Sở Nam sắp bắt được khối trận bi, một
cánh tay trắng noãn như ngọc lại nhanh hơn một bước đoạt đi khối trận bi kia, đúng là Thiên Tử.

Ánh mắt Sở Nam sắc bén, Thiên Tử lại vừa cười vừa nói:

- Vừa rồi ta giúp ngươi chút việc, ngươi liền dùng khối trận bi này coi như hồi báo đi a.

Dứt lời, hắn lại nói tiếp:

- Đúng rồi, ta còn có thể giúp ngươi đem người này giải quyết.

Lời vừa dứt, lão giả vừa muốn huỷ trận bi kia lập tức "oanh" một tiếng, Thiên Tử lại nói:

- Cái này không cần thu thù lao!

Sau đó, thân thể hắn như một đạo cầu vồng hạ xuống một nơi cách đó không xa.

Trong mắt Sở Nam hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn không biết người này từ đâu đến,
lại tới đây làm cái gì, có mục đích gì, nhưng hắn biết rõ người này rất
nguy hiểm. Tuy không nhìn ra tu vi của người này, cũng không biết thực
lực chân chính ra sao nhưng hắn lại thấy rõ tên Thần Tổ cảnh kia chết
như thế nào, rõ ràng là lão già kia bị chính năng lượng chính mình nổ
chết.

Người trẻ tuổi nhẹ nhàng đẩy tay, liền đem năng lượng lão
tế ra sắp bộc phát đưa đến đan điền của lão, kích nổ còn có nguyên hạch
của lão.

Sở Nam đã từng nhìn thấy năng lượng bắn ngược về, chính
hắn cũng có thể làm được nhưng lại chưa từng qua ai lại làm triệt để như vậy, nhẹ nhàng tuỳ tiện như vậy.

"Hắn là Cổ chi cường giả? Hắn cho người khác cảm giác, phảng phất như cái gì cũng không thèm để ý..."

Nghĩ vậy, Sở Nam đè kinh ngạc xuống, đem bốn khối trận bi cầm trong tay.


Trác Việt nhìn về phía Thiên Tử, nói:

- Liên sư huynh, chúng ta đem khối trận bi cướp lại?

Mấy tên đệ tử Đại Đạo tông khác cũng tỏ vẻ đồng ý, trong bọn hắn cũng có
người có thể nhìn rõ một màn kia, nhưng mà từ trước đến nay bọn hắn tự
mãn sự ưu việt của bản thân, cảm thấy nhiều người như vậy cùng lên người nọ lợi hại đến mấy thì có tác dụng gì, nhưng mà Sở Nam lại nói ra:

- Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng đi!

- Vì cái gì?

- Hắn rất nguy hiểm!

- Nguy hiểm thì sao, chúng ta có nhiều người như vậy!

Trác Việt vừa dứt lời thân hình liền nhảy lên, lại rút ra Long Cốt kiếm
trong sống lưng nhắm Thiên Tử chém tới, những người khác cũng vây lấy
xung quanh.

Sở Nam tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào, chỉ
thấy Thiên Tử bắn ngón trỏ ra, Long Cốt kiếm Trác Việt chém xuống lập
tức bắn lên trời, rồi sau đó rơi trở lại sống lưng của hắn. Thiên Tử
nói:

- Trong ba năm, ngươi không thể rút kiếm, rút, xương sống lưng ngươi sẽ đứt ra từng khúc!

Nội tâm Sở Nam lại nổi sóng, một kiếm kia của Trác Việt hắn cũng có thể
tiếp, nhưng tuyệt đối không thể nào dễ dàng như vậy.

"Chỉ sợ một kiếm này nếu ta chém ra, kết quả cũng giống nhau..."

Trác Việt sắc mặt tái nhợt vô cùng, Thiên Tử nhìn chằm chằm vào năm người còn lại, nói:

- Các ngươi nếu xuất thủ, sẽ chết!

Năm người không dám xuất thủ, rốt cục nghĩ đến hai chữ "nguy hiểm" Sở Nam
nói ra liền lui trở về, Trác Việt mặt như chết, hối hận vì chính mình
không nghe lời Sở Nam nói, Sở Nam an ủi:

- Trước tìm được sư tôn, bọn hắn sẽ có biện pháp giải quyết.

- Đúng, tìm kiếm sư tôn...

Trác Việt lập tức ủng hộ, mấy người khác cũng gật gật đầu, cả đám tiến về
phía trước, hoàn toàn không tự chủ được mà phân tán hai bên người Sở
Nam, làm Sở Nam là trung tâm mà tiến về phía trước.

Thiên Tử nghiêng đầu liếc qua, nói:

- Người này cũng có tiềm chất tham gia trò chơi, sớm biết như vậy liền
không có thể hiện mạnh mẽ như vậy rồi, xem xem lại, có người này, xác
thực mà nói, cần phải một lần nữa an bài kịch bản rồi.

Ngay lập
tức, Thiên Tử hướng năm người nam tử mặt có vết đao nhìn thoáng qua, sau liền dạo bước theo hướng đám người Sở Nam vừa rời đi.

Cùng lúc đó, năm người kia sau mấy lần vòng vo liền tiếp tục tiến về phía trước, Trúc Mã Tử nói ra:

- Đại ca, trận bi chúng ta thật sự bỏ được sao?

Gã trên mặt có vết đao cười, dừng bước lại, quay người mở thủ chưởng ra,
chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn bất ngờ lại có một cái góc nhọn, trên đó lại có mấy cái đồ án, gã trên mặt có vết đao nói ra:

- Vô luận là ai, thiếu đi góc trận bi này của chúng ta, đều không được!

- Đại ca, ngươi thật lợi hại, sớm biết như vậy ta cũng lưu lại một góc.

Trúc Mã Tử hưng phấn mà nói, sau lại nghi hoặc hỏi:

- Đại ca, bọn hắn tại sao không có phát hiện?