Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1766: Đắc thủ

Phù Hi khiếp sợ, không thể dùng từ ngữ nào có thể hình dung được, tất cả lời hắn muốn nói, đều quên cả. Nộ hoả hừng hực trong cơ thể hắn, cũng
biết mất không thấy bóng dáng, thậm chí ngay cả chuyện bị mất Càn Khôn
Đại cũng đều ném ra khỏi sau đầu. Còn lại đấy, ngoại trừ kinh ngạc thì
vẫn là kinh ngạc.

- Hỗn~~Nguyên~~Ban~~Chỉ!

Phù Hi gằn từng chữ một, rồi sau đó lại như nổi điên lên:

- Ngươi từ lấy được nó từ nơi nào?

- Sư phụ truyền nó cho ta.

- Không có khả năng!

Ngữ khí của Phù Hi vô cùng khẳng định, bởi vì hắn phi thường tin tường Hỗn
Nguyên Ban Chỉ cũng không phải ai cũng có thể mang được, mà trong Càn
Khôn tông, người có thể mang Hỗn Nguyên Ban Chỉ chính là những trưởng
bối địa vị cao cao tại thượng. Nhưng hôm nay, hắn rõ ràng tại bên ngoài
Càn Khôn tông, tại Thiên Võ đại lục, trên người một tên võ giả tu vi chỉ có Thượng Tổ cảnh lại thấy được Hỗn Nguyên Ban Chỉ!

Vậy làm sao hắn không thể không kinh ngạc đây?

Sở Nam cũng bị vẻ khiếp sợ của Phù Hi làm cho sửng sốt.

"Xem trình độ khiếp sợ của hắn, chỉ sợ lai lịch Hỗn Nguyên Ban Chỉ này không tầm thường!"

Tuy rằng Thanh Phượng sư mẫu đã từng nói qua Hỗn Nguyên Ban Chỉ chỉ là mấu
chốt để tìm ra Càn Khôn tông, nhưng hắn không nghĩ tới Hỗn Nguyên Ban
Chỉ đã thật lâu rồi chưa dùng tới này rõ ràng lại có kỳ hiệu như thế,
hắn nhàn nhạt nói ra:

- Ngươi cũng tin thế, không tin cũng thế, dù sao sự thật chính là thế!

- Sư tôn của ta không có tư cách mang Hỗn Nguyên Ban Chỉ, sư phụ ngươi có tư cách sao? Sư phụ ngươi tính là thứ gì? Cũng xứng có được Hỗn Nguyên
Ban Chỉ? Hỗn Nguyên Ban Chỉ là...

Phù Hi bị Hỗn Nguyên Ban Chỉ đả kích cho mất đi lý trí, cho nên lời nói ra có chút không cân nhắc, nghĩ cái gì liền nói cái đó, hoàn toàn bất kể hậu quả.

Vừa dứt lời, Sở Nam lấn tới trước người hắn, hung hăng đánh lên mặt hắn một quyền, lạnh giọng nói ra:

- Ngươi mắng ta, mỉa mai ta, cười nhạo ta các loại cũng không sao. Nhưng mà, ngươi thể ô nhục sư phụ ta!

Phù Hi giận quá rồi, điên cuồng hét lên:

- Ngươi dám đánh ta? Ngươi dám lại đánh ta một quyền thử xem!

- Đây chính là ngươi nói!

Một cái Diệt Thiên Quyền phóng lớn trong mắt Phù Hi, Phù Hi vội vàng lui lại, quát:

- Ngươi thật sự dám đánh ta?

- Ngươi đã nói, làm sao ta không chiều ngươi đây?


Dút lời, lại một quyền nện xuống, sau mấy chục quyền khuôn mặt Phù Hi lập
tức biến thành một đầu heo, Phù Hi phẫn nộ tới tận cùng ngược lại có
chút thanh tỉnh

"Chẳng lẽ lời hắn là sự thật? Nhưng cái này..."

Phù Hi kinh nghi, đột nhiên nghĩ tới một cái đại hảo sự.

"Mặc kệ người này như thế nào lấy được Hỗn Nguyên Ban Chỉ, nếu ta đem Hỗn
Nguyên Ban Chỉ trở về, nhất định là một cái đại công, đến lúc đó khen
thưởng tuyệt đối là khó tưởng tượng!"

Viễn cảnh thật tốt, chỉ là
thế cục hiện tại, Càn Khôn Đại của hắn bị đoạt, cũng không có khả năng
chém giết được người trước mắt. Mà ánh mắt của hắn lại thấy Mộ Dung
Huyết Ưng kia lại càng thêm bi thảm, Mộ Dung Huyết Ưng bị Thổ Bá cùng
Thường Danh Ca coi như đối tượng thí luyện, Lôi Nhuỵ lại một bên áp
trận.

"Như thế nào có thể đem Hỗn Nguyên Ban Chỉ đoạt vào tay?"

Thời điểm Phù Hi suy nghĩ thì Sở Nam lại hỏi:

- Nói cho ta biết, ta còn thiếu cái gì, thiếu mắt xích gì?

Phù Hi nghe xong lời này liền nảy ra ý định, nhưng hắn lại không chút hoang mang, nói:

- Ngươi nói ngươi là đệ tử Đại Đạo tông, nhưng mới vừa rồi ngươi lại nói
ngươi là Càn Khôn tông đệ tử, nếu ta đem lời ngươi truyền đi, chỉ sợ
trưởng bối Đại Đạo tông sẽ tìm ngươi tính sổ a!

Sở Nam cười nói:

- Ý của ngươi là, muốn uy hiếp ta?

- Không dám, ta chỉ muốn tra rõ thân phận của ngươi, đến cùng có phải là đệ tử Càn Khôn tông hay không.

- Phải hay không phải, cũng không phải là do ngươi định đoạt.

Phù Hi phát hiện ra cùng Sở Nam nói tới nói lui chỉ có thể càng khiến bản thân thêm chóng mặt, cho nên hắn đi thẳng vào vấn đề:

- Ngươi thiếu cái gì, ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng mà, ta có một
cái điều kiện, ngươi đem Hỗn Nguyên Ban Chỉ đưa cho ta, đây chính là Càn Khôn tông chi vật!

- Hỗn Nguyên Ban Chỉ là sư phụ lưu lại cho ta, không có khả năng cho ngươi...

Không đợi Sở Nam nói xong, Phù Hi lắc đầu, nói:

- Nói như vậy, liền không có cách nào rồi!

- Ta có biện pháp!

- Ân?

Phù Hi nghi hoặc một tiếng, vô cùng trấn định nói:


- Không cần biết biện pháp của ngươi là cái gì, đều vô dụng thôi, ta sẽ
không nói cho ngươi biết đâu, mà ngươi lại có thể giết ta, nếu ngươi
giết ta, mặc dù lời ngươi nói là thật thì cũng khó thoát khỏi cái chết.

- Ai nói ta muốn ngươi chết? Ta có một loại bí pháp, gọi là Mộng Chi Nguyên...

Nói đến chỗ này, Sở Nam thoáng dừng một chút, chứng kiến thần sắc Phù Hi
biến đổi, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng Sở Nam vẫn bắt được, cũng biết Phù Hi rõ ràng đã nghe qua bí thuật này, trong nội tâm sinh nghi, không khỏi lên tiếng hỏi:

- Ta còn tu luyện qua một loại bí pháp, có
thể thôn phệ linh hồn! Trước, ta sẽ dùng đủ loại phương pháp tra tấn
ngươi, đem ngươi giày vò tới vô cùng suy yếu, sau lại thôn phệ sáu thành linh hồn của ngươi, tiếp đó lại thi triển Mộng Chi Nguyên, cho đến lúc
đó, vô luận trong đầu ngươi có cái gì, ta đều biết được tất!

- Ngươi...

- Ta nói được là làm được! Ngươi trước hưởng thụ một phen tư vị Chiểu Trạch trận đi a!

Sở Nam cùng Trận chi nghịch hồn dùng tốc độ nhanh nhất bố trí ra Chiểu
Trạch trận, đem Phù Hi bao phủ vào trong, đồng thời hắn có đem tất cả
pháp bảo trong trữ vật yêu đái nhanh chóng thôn phệ rồi quán chú cho Địa Luân Bàn hồn, sớm một chút để cho Địa Luân Bàn hồn tỉnh lại, vậy có thể giúp hắn được không ít sự tình.

- Một chút thống khổ như vậy, muốn ta khuất phục, quả thực là thiên đại trò cười!

Phù Hi lớn tiếng cười, hồn nhiên không coi thống khổ Chiểu Trạch trận mang đến là vấn đề, trên mặt hiện lên nét giễu cợt.

- Vị đệ tử nào của Càn Khôn tông, có người nào chưa từng vượt qua vô tận thống khổ? Tâm tư của ngươi, nhất định sẽ không thành!

- Lúc này mới chỉ là bắt đầu, ngươi đừng gấp.

Theo thời gian trôi qua, Sở Nam gia nhập thêm vào các loại trận như Sát Ngư
trận, Sinh Tử Băng Hoả trận, còn có Thôn Phệ Năng Lượng Hoà Ma Giảo
trận, một phần trong Tinh Thần trận. Không đến mười phút, Sở Nam đã bày
ra trên trăm chủng trận pháp!

Dưới đau đớn gia tăng, Phù Hi sắp
kiên trì không nổi nhưng hắn lại cắn răng, cắn tới bật máu mà dốc sức
liều mạng kiên trì, còn quát lớn:

- Ý chí của ta, là vĩnh viễn không sụp đổ! Vĩnh viễn không sụp đổ...

- Chỉ hi vọng như thế.

Sở Nam bày trận nhanh hơn, tế lực lượng ra bố trí trận pháp.

Lại qua năm phút, ý chí của Phù Hi bị thống khổ làm cho chết lặng, trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, nói:

- Ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi biết!

Nghe nói như thế, Sở Nam buông lỏng một hơi, hắn rõ ràng những trận pháp kia trùng điệp một chỗ là cỡ nào khủng bố, nhưng mà Phù Hi lại rõ ràng có
thể kiên trì lâu như vậy. Bất quá, Sở Nam vẫn còn tiếp tục bố trận, đáp:

- Không cần, thứ ngươi nói cho ta biết, nói không chừng bên trong còn cất dấu sát chiêu gì, ta luyện một chút liền bạo thể bỏ mình, vậy thì có
cũng như không. Vẫn là ta tự mình động thủ, cẩn thận một chút.

- Phốc...

Bị nói trúng tâm kế, Phù Hi phun ra một ngụm máu, suy yếu nói:

- Chỉ cần ngươi dừng lại, ta lập tức sẽ nói cho ngươi biết, tuyệt đối là sự thật!

- Không được, ý chí của ngươi là vô địch, không thể dừng lại. Bất quá,
nếu như ngươi đã muốn nói, ta ngược lại có thể nghe một chút, đến lúc đó ta kiểm tra lại, nhìn xem ngươi có nói láo hay không. Nếu là lời nói
dối, ta nhất định sẽ khiến ngươi so với giờ phút này càng thêm sống
không bằng chết gấp trăm lần! Hơn nữa, ta cam đoan, ngươi tuyệt đối sẽ
không chết! Đương nhiên, ngươi có thể không tin lời nói của ta, cho rằng ta đe doạ ngươi!

Phù Hi nhịn không được mà hét thảm một tiếng, giữa tiếng kêu gào thảm thiết đứt quãng truyền vào tai Sở Nam một đạo thanh âm:

- Ngươi nguyên chỉ tu luyện một loại võ bí quyết Càn Khôn Cửu Chuyển, kỳ
thật, võ kỹ Càn Khôn tông là cần có một bộ hai chủng võ bí quyết thi
triển ra...