Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1758: Còn không bạo?

Ba người Lôi Nhuỵ, còn có Thanh Tùng Khuyển tạm thời ngăn cản được công
kích của bảy tên võ giả, mà bởi vì tao ngộ Tử lôi trong giây lát, nội
tâm đại chấn nên nhất thời bảy người thất thần, tiên cơ hoàn toàn biến
mất, rơi xuống hạ phong.

Vu Xạ rất muốn xông lên, bồi cho Sở Nam một đao nhưng mà lòng có mà lực lại không.

Mà Sở Nam lúc này cũng đang liều mạng, nếu để uy năng Cổ Tiễn ở lại đan
điền, cho dù có Thần hồn đan châu khắc chế, Âm Dương ngư luyện hoá thì
trên cơ bản không xuất hiện cái gì sai lầm. Nhưng mà Sở Nam hết lần này
đến lần khác lại không cam lòng nhàn rỗi, không chút quan tâm mà đem cỗ
uy năng này kéo ra ngoài đan điền. Bởi vì hắn nghĩ tới hai đầu kinh mạch còn lại của Càn Khôn Cửu Chuyển, đệ bát chuyển, đệ cửu chuyển!

Bình thường, năng lượng trong cơ thể hắn không thể tạo ra được kinh mạch,
vốn hắn đợi trải qua xong đệ cửu lôi đài, xem có hay không đạt được pháp bảo có thể mở ra kinh mạch, nhưng Cổ Tiễn cường hãn vô bì kia lại khiến cho hắn trong giây lát cảm giác được, Cổ Tiễn rất có khả năng làm được.

Cơ hội tốt, Sở Nam tự nhiên không thể bỏ qua, đệ bát chuyển chính là Linh
hồn chuyển, nếu như có thể mở ra nói không chừng Thần hồn đan châu sẽ
xuất hiện biến hoá, nếu như có thể sử dụng tới những thứ Thần hồn đan
châu giam cầm, như vậy thực lực của hắn liền gia tăng không ít.

Hành động như vậy, ngoại trừ thống khổ ra còn có độ khó rất lớn!

Cổ Tiễn không phải là thứ dễ dàng kéo ra khỏi đan điền, cho dù Sở Nam có
Sinh mệnh lực ủng hộ cũng không được, các loại năng lượng như Ngũ Hành
Nguyên Dịch cũng đều không được, lại dùng tới vòng xoáy thông đạo, cũng
không được!

Cuối cùng, vẫn là công lao của Trận chi nghịch hồn,
đem tất cả năng lượng có thể sử dụng trong người hắn, kể cả Sinh tử chi
năng toàn bộ đều dùng tới. Lại lợi dụng đám xương cốt đặc thù cùng Tinh
thần khiếu huyệt bố trí ra một cái trận pháp thông đạo, lúc này mới gian nan đem nó kéo ra ngoài được.

Tâm tình Sở Nam có chút kích động, giống như kiến tha mồi, vô cùng gian nan mà đem uy năng Cổ Tiễn từng
chút từng chút một kéo tới vị trí kinh mạch đệ bát chuyển mà bắt đầu súc tích, súc tích thẳng đến Sở Nam cảm giác được chỉ cần thêm một chút uy
năng nữa thì nó sẽ nổ tung lên thì mới thôi. Tiếp đó, hắn để cho trận
pháp thông đạo Trận chi nghịch hồn bố trí ra toàn bộ chuyển thành trận
pháp năng lượng công kích, đồng thời còn đem phần uy năng Cổ Tiễn chưa
tích súc kia ngưng thành một mũi tên.

Hít sâu một hơi, Sở Nam thầm nghĩ:

"Có thành công hay không, phải xem tại lúc này!"

Lập tức, phóng thích uy năng Cổ Tiễn!

Mũi tên phóng đi, năng lượng mênh mông theo sát sau, nửa cái hít thở, kinh mạch hiện!


Năng lượng theo sau Cổ Tiễn xuyên thẳng qua kinh mạch đệ bát chuyển liền tự
động vận hành, Càn Khôn Cửu Chuyển đệ bát chuyển vừa vận chuyển Sở Nam
lập tức cảm giác được Thần hồn đan châu xuất hiện biến hoá, cả hai vẫn
là nhất thể nhưng Sở Nam cảm giác được Thần hồn như muốn trấn áp Đan
châu xuống.

Thần hồn cùng Đan châu va chạm, chủ nhân là hắn lập
tức gặp tai ương, một cỗ thống khổ còn muốn lớn hơn so với Cổ Tiễn tập
kích lập tức bao trùm lấy hắn. Đúng lúc này, Sở Nam đột nhiên cảm giác
được bản thân đã quên mất một thứ.

"Linh hồn cùng Thần hồn có gì
khác nhau đâu, đặc biệt là Thần hồn của ta còn có tinh thần lực, vừa
chuyển thì hậu quả sẽ là cái gì?"

Trước kia, lúc Tinh thần lực
chuyển hắn không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, thế nên hắn cũng cho rằng
Linh hồn chuyển cũng vậy, nhưng thế cục bây giờ lại phi thường không lạc quan, ngay cả uy năng Cổ Tiễn bị Thần hồn đan châu đánh tan cũng phản
phệ trở lại.

Phát giác được điều này, Sở Nam có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Ngay tại lúc uy năng Cổ Tiễn đang tranh đoạt quyền khống chế Thần hồn đan
châu thì Thần hồn cùng Đan châu đột nhiên đình chỉ tranh đấu, nhất trí
đối ngoại. Uy năng Cổ Tiễn còn lại kia lập tức bị đánh cho nát nhừ, uy
lực xác thực so với lúc đầu hung mãnh không ít.

Mà uy năng Cổ
Tiễn bị đánh tan kia lập tức bị Âm Dương ngư luyện hoá, sợi vật chất
cường đại kia lại lớn hơn không ít. Bất quá, Thần hồn cùng Đan châu lại
tiếp tục chém giết, Sở Nam tiếp tục thừa thụ thống khổ!

"Cả hai
tại sao phải chém giết? Vừa rồi như thế lúc này lại thế, vừa rồi Đan
châu cường lúc này lại chuyển sang linh hồn, Thần hồn..."

Sở Nam suy luận, nghĩ đến điểm mấu chốt.

"Chẳng lẽ Thần hồn cùng Đan châu cả hai không muốn ngang hàng?"

Tìm được điểm mấu chốt nhưng trên mặt hắn vẫn hiện lên vẻ cười khổ.

"Muốn cho Đan châu mạnh mẽ vậy thì tăng lên tu vi là được, nhưng tình huống
lúc này như thế nào lại tăng lên được đây? Càn Khôn Cửu Chuyển đệ cửu
chuyển, chuyển chính là "càn khôn", tựa hồ cũng không thể tăng cường Đan châu. Biện pháp gì mới có thể để cả hai cân đối đây?"

Bên trong
hai thứ chém giết, Sở Nam cảm giác được tinh thần lực của mình kịch liệt tiêu hao, thần niệm có thể tràn ra mười mét lại lần nữa biến mất, Sở

Nam nguyên bản nghĩ là, nếu đem toàn bộ kinh mạch Càn Khôn Cửu Chuyển mở ra, sau đó lại nhân cơ hội mở ra mấy cái kinh mạch Không Gian Tuần
Hình, nhưng thế cục trước mắt đừng nói mở ra thêm một đầu nữa, có thể
sống yên ổn cũng đã là khó rồi.

Biểu lộ thống khổ của Sở Nam đều lọt vào mắt Vu Xạ, hắn đương nhiên cho rằng đây chính là công năng của Cổ Tiễn, mà khiến cho hắn nghi hoặc chính là Sở Nam vậy mà có thể kiên trì được lâu như vậy!

"Mau mau bạo thể đi a!"

Vu Xạ thầm nhủ trong lòng.

Bảy tên võ giả khác đã phân thành năm người đối phó Lôi Nhuỵ, Lôi Nhuỵ chống cự khó khăn, trừ phi dùng tới đại át chủ bài.

Thanh Tùng Khuyển cũng không để ý tới lời khuyên của Lôi Nhuỵ mà xông tới
giúp đỡ nàng. Kỳ thật, Thanh Tùng Khuyển ly khai Sở Nam chính là nó đứng bên cạnh Sở Nam lại cảm giác được có khả năng nó tuỳ thời bị tiêu diệt.

Hai người còn lại phóng tới Thổ Bá cùng Thường Danh Ca, Thường Danh Ca còn
chưa có tiến vào Tổ chi cảnh, toàn bộ là đều nhờ khảy đàn tăng phúc lực
lượng, hơn nữa còn có kỳ ngộ thì mới khó khăn mới chống đỡ được tới bước này.

Về phần Thổ Bá thì không cần phải nói rồi, thực lực cùng tu vi không tương xứng, đối mặt hai người đánh tới hắn chỉ có thể tự bảo
vệ mình, không còn sức mà phản công lại.

Trong hai gã võ giả, một người trên mặt có bảy khoả nốt ruồi nói ra:

- Tốc chiến tốc thắng, giải quyết hai người này chúng ta lại đi thu thập
nữ tử Lôi tộc kia, phải làm sạch sẽ một chút, bằng không thì chúng ta sẽ gặp phiền toái.

Dứt lời, người này lại nhìn sang Sở Nam, thấy Sở Nam vẫn chưa chết liền cảm thấy nghi hoặc, nói:

- Ngươi trước ngăn trở hai người bọn hắn, ta đi đem hắn giải quyết trước rồi nói sau, miễn cho xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Kỳ thật, người này còn nghĩ tới một chuyện, Vu Xạ mạnh như vậy thì địch
nhân của hắn rõ ràng thực lực cũng không tệ, lại nhìn đám người Thường
Danh Ca đều tôn người này làm chủ, cho nên hắn càng thêm tin tưởng, mà
người có thực lực không bình thường thì trên người hẳn là đều có thứ
tốt, nếu hắn chém giết thành công, dĩ nhiên thu được bảo bối rồi.

Thân ảnh loé lên, hắn chạy tới trước mặt Sở Nam, Vu Xạ thấy thế liền đại hỉ, võ giả bảy nốt ruồi nói:

- Tiểu tử, trúng một tên cả buổi mà còn chưa chết, ta đây liền tiễn ngươi một đoạn đường.

- Bằng ngươi sao?

- Nói nhảm, một đầu ngón tay của lão tử cũng có thể giết ngươi!

- Ngươi thấy ta bị thương nặng muốn chiếm tiện nghi? Tiện nghi của ta, cũng không phải lấy dễ dàng như vậy đâu!

Sở Nam vung tay, tế ra Hư hoả, không phải một đoàn mà là liên miên không
dứt, một hơi công phu sau Hư hoả liền đem tên võ giả này hoàn toàn bao
vây vào trong, Sở Nam không dừng tay, sáu tên võ giả còn lại đều dính
tới ba bốn đoàn Hư hoả, thế cục lại chuyển biến.

Thần hồn cùng Đan châu tranh đấu chậm rãi tiếp cận tới chung cuộc, rất rõ ràng, Thần hồn chiếm được thượng phong.

Sở Nam dạo bước, hướng Vu Xạ đi tới. Vu Xạ khiếp sợ trong lòng tự nhiên
không cần phải nói, ngôn ngữ gì hình dung cũng không được, trong miệng
lẩm bẩm:

- Sẽ không đâu, không có khả năng...

Sở Nam đi tới trước mặt Vu Xạ, ngồi xuống mà nhẹ giọng hỏi:

- Mấu chốt tiến vào Cổ chi cảnh, chính là lĩnh ngộ đồ vật cao cấp hơn Quy tắc, đúng không? Nói cho ta biết, trên Quy tắc, là cái gì?