Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1754: Chỗ tốt rất nhiều, lôi đài

Vừa mới bắt đầu suy diễn kinh mạch Càn Khôn Cửu Chuyển đệ cửu, chuyển
trong nội Sở Nam tâm liền xuất hiện cảm giác như nước chảy thành sông,
đồ án kinh mạch loạn như sao tự động dàn trải ra, xếp thành đủ loại trận pháp, chuyển đổi thành trận pháp đặc biệt nhanh, một cái vừa hiện ra
lập tức một cái nữa xuất hiện, so với tốc độ Sở Nam suy diễn không chỉ
nhanh hơn gấp một hai lần.

Mà, không chút loạn!

Chỉ vẻn vẻn ba phút công phu, kinh mạch đệ cửu chuyển Sở Nam trước bỏ ra
thật nhiều công phu không thể tính ra lập tức xuất hiện trước mắt hắn!

Lúc này, hắn còn chưa có tỉnh táo lại, kinh hỉ tới thực sự quá đột nhiên.

Cho tới nay, hạn chế thực lực Sở Nam tăng trưởng, một cái phương diện rất
lớn chính là suy diễn ra kinh mạch, suy diễn kinh mạch đã hao tổn của
hắn rất nhiều tinh lực, lại tốn thời gian, mà có hao tổn thời gian cũng
chưa chắc có thể tính ra. Nhưng bây giờ, sau khi Trận chi nghịch hồn vừa phá kén, sự phức tạp ngăn trở hắn này đều không còn tồn tại!

Sau một lúc lâu, Sở Nam mới thì thầm:

- Trận chi nghịch hồn này trở nên mạnh mẽ mang tới thật nhiều chỗ tốt!

Vì chứng minh mình không phải nằm mơ, Sở Nam lại tiếp tục bắt đầu suy diễn kinh mạch Không Gian Tuần Hình, rất nhanh, trong nửa canh giờ, thế như
chẻ tre, kinh mạch tầng tiếp theo của Không Gian Tuần Hình được suy diễn ra, thẳng đến lúc suy diễn ra kinh mạch tầng cuối cùng, Trận chi nghịch hồn mới gặp phải khó khăn. Lúc này, tâm tình khẩn trương của hắn hạ
xuống được, phảng phất như Trận chi nghịch hồn không có lập tức suy diễn ra mới cho hắn cảm giác chân thật.

- Như vậy, đã đủ rồi!

Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, Trận chi nghịch hồn đang tại tận lực suy
diễn ra đầu kinh mạch cuối cùng, hoàn toàn không chiếm dụng thời gian
của hắn, Sở Nam có thể dành thời gian cho những chuyện khác, ví dụ như
luyện khí, ví dụ như hoạ phù.

"Đã lợi hại như vậy, vậy Tinh thần
khiếu huyệt cùng một chỗ cho Trận chi nghịch hồn bố trí, dù sao nàng đối với thân thể của ta phi thường quen thuộc, nhất cử nhất động của nàng
ta cũng đều có thể biết rõ ràng."

Kết quả là, Sở Nam đem Tinh
Thần đồ trong đầu nhớ lại, còn có hàng trăm ngôi sao xoay tròn tại trung tâm tất cả đều truyền cho Trận chi nghịch hồn, lại để cho Trận chi
nghịch hồn đi suy tính.

"Hiện tại, chính là phải tìm đủ pháp bảo
mở ra kinh mạch, hoàn thành Càn Khôn Cửu Chuyển, lại đem kinh mạch Không Gian Tuần Hình mở ra, đến lúc đó, thực lực của ta có thể tăng lên rất
nhiều."


Lúc Sở Nam thầm nghĩ trong lòng thì Lôi Nhuỵ lại ngừng
bước lại, phía trước xuất hiện đúng là một cái vách núi sâu không thấy
đáy.

- Đã tới chưa?

Mộ Dung Huyết Ưng lên tiếng hỏi, lão vẫn đứng sau Phù Hỉ.

Giờ khắc này, những người theo kịp chỉ vẻn vẹn có mười chín người, những
người bị vứt bỏ kia là những người không am hiểu tốc độ giờ khắc này
phiền muộn không thôi, đều gấp rút chạy như điên, chỉ là phương hướng
của bọn hắn đã chếch đi sang hướng khác.

Lôi Nhuỵ không có trả
lời Mộ Dung Huyết Ưng mà bắt lấy tay Sở Nam, sau thả người nhảy xuống,
Thổ Bá thấy thế lông mày không nháy một cái cũng nhảy theo sau. Phù Hi
cười cười, cũng không có chút lo lắng nào mà nhảy xuống, những võ giả
còn lại cũng thả mình theo sau.

Sở Nam nhảy xuống, căn bản là
không có kinh qua cảm giác rơi xuống, trực tiếp nhảy vào trong một cái
cung điện. Cung điện này không tính là tráng lệ nhưng lại lộ ra một cỗ
khí thế bễ nghễ thiên hạ, chỉ là cái cung điện này không chỉ có một cửa
mà tới chín cái.

Lôi Nhuỵ bước vào trong cung điện, đạo Hắc Ảnh
kia cũng theo sau vào, trực tiếp chạy tới một cánh cửa trong số đó. Vừa
mới chạy vào cửa Hắc Ảnh liền biến mất không thấy bóng dáng, trong lỗ
tai lại xuất hiện một đạo thanh âm:

- Tiểu thư thánh khiết mỹ lệ, hi vọng chúng ta có thể lần nữa gặp lại, chúc may mắn.

"Lần nữa tương kiến? Nói cách khác còn chỗ khác cần phải dùng tới Hắc Ảnh?"

Lôi Nhuỵ thầm nhủ như vậy, còn Sở Nam lại nghĩ:

"Hắc Ảnh nhập môn, nếu một Hắc Ảnh đại biểu cho một cánh cửa vậy thì chín
cánh cửa kia tương đương với chín cái Hắc Ảnh sao? Lại là chín chín..."

Sở Nam suy nghĩ sâu xa, còn những người nhảy xuống kia lại rơi vào trong
kinh hỉ, cũng không đi quản tới đám người Sở Nam mà lập tức xông vào
trong, tìm kiếm lấy bảo tàng Trận tông, trong đầu bọn hắn, bảo tàng
không thể nghi ngờ là nằm trong cái cung điện này, cái này gọi là tiên
hạ thủ vi cường, đi trước một bước luôn là có lợi.


Không có động, chính là ba người Sở Nam, tăng thêm hai người Phù Hi nữa. Sở Nam quay người, hướng Phù Hi nói:

- Không bằng chúng ta tiếp tục liên thủ? Như vậy ngươi có thể thừa cơ điều tra ta rồi.

Phù Hi nhìn vào mắt Sở Nam thật sâu, cười nói:

- Ngươi, ta tự nhiên muốn điều tra, bất quá hiện tại chúng ta vẫn tách ra mới tốt, gặp lại, chém giết, cũng có thể buông tay...

Tiếp đó, Phù Hi liền chỉ vào cách cửa Hắc Ảnh mới chạy vào, nói:

- Ta muốn đi vào cánh cửa kia, ngươi sẽ không theo đấy chứ?

- Vì cái gì sẽ không? Chúng ta cũng muốn đi vào cánh cửa kia, hi vọng ngươi sẽ không tiến vào...

Lời còn chưa hết Sở Nam đã lấy đà, cùng Lôi Nhuỵ như chớp tiến vào trong cánh cửa kia.

Cơ mặt Phù Hi nhúc nhích không giống bình thường, bổn ý hắn nói câu kia
chính là kích Sở Nam không đi vào cánh cửa kia, bởi vì hắn cảm thấy mọi
chuyện không phải đơn giản như vậy. Nhưng mà, câu trả lời của Sở Nam lại vượt qua dự liệu của hắn, hiện giờ hắn vẫn là kẻ theo sau.

- Phù công tử, chúng ta đi cánh cửa nào?

- Chính là cánh cửa kia.

Phù Hi dẫn đầu đi tới, trong bụng lại đang thầm nói:

"Ta liền theo ý ngươi, xem ngươi có thể chơi trò bịp bợm gì!"

Ngay tại lúc một đoàn người Sở Nam biến mất không lâu thì đám người Thiên
Tử, đại trưởng lão, Hỗ trưởng lão, Vu Xạ, Thường Danh Ca, Trịnh Vĩ Tán,
Vạn Trận lão tổ liên tiếp xuất hiện, sau cũng liên tiếp tiến vào trong
cung điện, từng người tìm từng cách cửa mà tiến vào.

Sau khi tiến vào cung điện lại là trận pháp ngăn trở liên tiếp, cần phải phá trận
mới đi tiếp được, mà mỗi người gặp phải trận pháp cũng không giống nhau, có nhiều có ít, thậm chí còn có người một đường thông suốt, trận gì
cũng không có gặp, tựa hồ so với lúc vừa mới bắt đầu tiến vào Trận tông
di tích liền tràn ngập kỳ ngộ.

Sở Nam thuộc về loại không có kỳ
ngộ, gặp phải một đống trận pháp, bất quá đây lại là điều hắn mong muốn. Trận chi nghịch hồn sau khi phá kén mà ra, tự tin đại trướng, hắn gặp
trận tuy rằng phần lớn là lần đầu tiên gặp nhưng dưới sự trợ giúp của
Trận chi nghịch hồn hắn đều phá trận một cách thuận lợi. Sở Nam giống
như hấp thu đủ loại trận pháp, tu luyện Trận Hồn Biến càng làm cho Trận
chi nghịch hồn thêm mạnh mẽ, mà càng mạnh mẽ lại càng mang tới cho hắn
trợ giúp càng lớn.

Lôi Nhuỵ, Thổ Bá sau khi tiến vào cung điện xong cũng không có tách ra khỏi Sở Nam, Lôi Nhuỵ cười nói:

- Nếu là một mình ta phá hết số trận pháp này mà nói, thật là không biết đến năm nào tháng nào mới xong nữa nha!

Sở Nam cười nói:

- Những trận pháp này rất không tồi, ngươi có thể đem chúng gia nhập vào
trong công kích, tin tưởng đối với ngươi tuyệt đối là có trợ giúp.

Cứ như vậy, nửa tháng thoáng cái trôi qua.

Ngày hôm nay, Sở Nam sau khi phá xong một cái trận pháp, ba người liền xuất hiện trên một cái lôi đài.

- Lôi đài?