Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1737: Phong tộc, áo choàng

Áo choàng tuy rằng rách rưới nhưng phi thường thực dụng, Sở Nam chạm tay vào cảm thấy rất quen thuộc, xương cốt dung thân cùng các mảnh vỡ khác
chấn động liên hồi.

- Áo choảng với mảnh vỡ là cùng một thể sao? Đáng tiếc hắc y vũ giả bị giết chết, bằng không đã có thể hỏi hắn chiếm được áo choàng này như thế nào.

Sở Nam nghĩ trong lòng, ngoài miệng
tỏ vẻ cảm tạ Hỗ trưởng lão. Hỗ trưởng lão gật đầu, đưa mắt cảnh cáo Lôi
Nhụy một cái, sau đó rời khỏi. Tuy rằng thân ảnh Hỗ trưởng lão đã biến
mất khỏi tầm mắt ba người nhưng Sở Nam và Lôi Nhụy vẫn rất thận trọng,
ai cũng không đề cập một chữ tới việc chạy trốn, phòng ngừa Hỗ trưởng
lão giết ngược lại, đang âm thầm giám thị.

Hỗ trưởng lão là cường giả Cổ chi cảnh, ai biết sẽ có những thủ đoạn lợi hại gì? Vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn!

Sở Nam và Lôi Nhụy vẫn như thường ngày, bàn chuyện vũ kỹ, nói chuyện tu
vi, nói về bong đen, nói chuyện trên trời dưới biến, làm bộ thân mật.
May mà họ cẩn thận, quả thực là Hỗ trưởng lão âm thầm đi theo bọn họ hơn một ngày, mục đích chủ yếu của hắn là Lôi Nhụy, muốn xác định Lôi Nhụy
còn trong khống chế hay không!Sở Nam và Lôi Nhụy vẫn như thường ngày,
bàn chuyện vũ kỹ, nói chuyện tu vi, nói về bong đen, nói chuyện trên
trời dưới biến, làm bộ thân mật. May mà họ cẩn thận, quả thực là Hỗ
trưởng lão âm thầm đi theo bọn họ hơn một ngày, mục đích chủ yếu của hắn là Lôi Nhụy, muốn xác định Lôi Nhụy còn trong khống chế hay không!

Thế nhưng sau ba ngày Sở Nam vẫn không cảm thấy có tình huống dị thường gì
phát sinh, lúc này với yên lòng, quay đầu, nghiêm túc nhìn Lôi Nhụy,
nói:

- Lôi Nhụy, cảm ơn ngươi.

- Người nên nói cảm ơn phải là
ta, ta đã chiếm được không ít chỗ tốt từ ngươi, hơn nữa hiện giờ mạng
của ta cũng là do ngươi cướp lại!

- Ngươi đã cứu mạng ta nhiều lần, hơn nữa…

- Được rồi, chúng ta cũng đừng như vậy nữa, tiếp theo ngươi định làm gì?

Sở Nam nhíu mày, nói:

- Tiếp tục giả dạng Liên Thành Song, lúc trước ngươi cũng nghe hắn nói
rồi, bọn hắn muốn phong tỏa toàn bộ nơi này, chúng ta muốn chạy cũng
không có chỗ trốn, nếu không phải bất đắc dĩ thì chúng ta chớ nên để lộ
thân phận, cứ mượn lực lượng Đại Đạo tông. Chờ khi chúng ta rời khỏi di
tích thì tìm cách trốn sau.

- Được, ta nghe ngươi.

Lôi Nhụy nói xong, trong lòng không biết nghĩ gì, hai má không khỏi đỏ lên. Sở Nam không chú ý tới, hắn chỉ trầm tư:


- Trên đời có Ngũ Hành kiếp, có Lôi kiếp, vậy hẳn là có Phong kiếp.

- Phong kiếp?

Lôi Nhụy nhíu mày chặt:

- Theo ta được biết thì Phong tộc đã biến mất rất lâu, có người nói Phong tộc đã ẩn cư, có tin đồn Phong tộc đã bị diệt tộc, có người lại bảo
Phong tộc đang sắp xếp một thế cờ, nhưng tất cả đều không có bằng chứng
xác thực, chỉ là suy đoán. Nhưng ta cảm thấy Phong tộc không có khả năng bị diệt tộc, dù sao thì Phong tộc bị diệt cũng sẽ có Phong tộc khác nảy sinh, trong trời đất không thể thiếu gió! Giống như là không thể thiếu
Ngũ Hành, thiếu sấm sét vậy!

Nghe xong những lời của Lôi Nhụy, trong lòng Sở Nam lại nổi sóng, hắn nghĩ tới đầu tiên chính là Thiên Nhiên:

- Phong tộc biến mất, liệu còn phong kiếp hay không?

Vừa nghi vấn, Sở Nam nghĩ có lẽ việc này cũng không đơn giản vậy:

- Không biết Thiên Nhiên hiện giờ đã bước vào cảnh giới Vũ tổ hay chưa?

- Đúng rồi, ta thấy ngươi có thể ngự phong, liệu ngươi có phải người của Phong tộc hay không?

Lôi Nhụy đột nhiên kinh hỉ nói, Sở Nam nhún vai:

- Ngươi coi ta giống người của Phong tộc sao? Ta có thể ngự phong là vì…

Sở Nam lập tức làm mẫu, hắn bắn đầu lý giải gió là gì, cách thức vận dụng
gió. Lôi Nhụy há mồm trợn mắt nhìn chằm chằm Sở Nam hỏi:

- Ngươi biết điều ngươi vừa nói với ta có ý nghĩa thế nào không?

Sở Nam cười cười, đáp như không đáp:

- nếu ngươi có thể kết hợp phong lôi, cùng thi triển, khi đó sẽ có thu hoạch không tưởng!

- Ngươi thực sự không biết?

- Việc này đáng gì, ngươi cho ta là tâm lôi màu tím!

Lôi Nhụy trong lòng có phần cảm động, nàng có địa vị rất cao trong Lôi tộc, trong Lôi tộc cũng không thiếu nam tử rất ưu tú, ví dụ như Lôi Ngoan,
thế nhưng nàng vẫn cảm thấy những người kia thiếu chút gì đó.

Mà thứ bọn họ thiếu Lôi Nhụy lại nhìn thấy trên người Sở Nam, đó chính là chân thành!

- Bọn chúng đều mang theo lợi ích, đều có ý đồ. Nếu Lôi Ngoan biết được
bí mật này nhất định sẽ biến nó thành đòn sát thủ, dùng để cưỡng bức ta!


Lôi Nhụy nghĩ vậy, lấy ra một khối ngọc bài tím đưa cho Sở Nam, nói:

- Ngươi cầm lấy.

- Đây là…

- Bảo ngươi cầm thì ngươi cầm, bằng không ta sẽ tức giận.

- Được rồi.

Tuy rằng Lôi Nhụy không nói khối ngọc bài màu tím này đại biểu cho thứ gì
nhưng Sở Nam khẳng định nó mang ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hắn cẩn thận thu ngọc bài lại, đang muốn hỏi Lôi Nhụy về Ngũ Hành kiếp, nhưng trong
thân thể truyền tới cảm giác kịch liệt.

Sở Nam vội vàng lấy ra áo choàng, Lôi Nhụy thấy vậy, nói:

- Đưa ta xem, cái áo choàng này không ngờ có thể ngăn cản tử lôi của ta.

Sở Nam mạnh mẽ áp chế cảm giác, đưa áo choàng cho Lôi Nhụy, Lôi Nhụy nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra điều gì, chỉ nói:

- Áo choàng này nếu nguyên vẹn nói không chừng có thể ngăn cản một kích
của tên râu dê kia, ít nhất cũng có thể ngăn cản được một kiếm khi
trước!

Nói xong, Lôi Nhụy muốn đưa áo choàng lại cho Sở Nam, Sở Nam liền nói:

- Ngươi cứ lưu lại phòng thân đi.

- Ta đã có thứ phòng thân.

Lôi Nhụy đưa cho Sở Nam, nói:

- Ta vẫn tranh thủ thời gian đi xem xét gió.

Ngay lập tức, Lôi Nhụy trầm tư, án theo lời Sở Nam suy tư. Sở Nam cầm lấy áo choàng, biểu lộ ngày càng ngưng trọng, hắn biết cảm giác mãnh liệt này
là vì muốn truyền ý gì đó cho hắn, là muốn hắn mặc áo choàng.

- Mặc áo choàng lên rất đơn giản, nhưng sau đó?

Sở Nam không phủ nhận áo choàng cường đại, nhưng hắn lo sau đó, ác khách
lấn chủ không phải là chuyện hiếm thấy. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Sở Nam mạnh mẽ áp chế cảm giác, cất áo choàng vào đai trữ vật.

Sau đó,
Sở Nam tìm kiếm bong đen, trong đầu suy nghĩ sau khi bại lộ thì đối phó
với Hỗ trưởng lão như thế nào, đây là đại sự liên quan tới tính mạng,
không thể qua loa. Hắn đặt lực chú ý lên phù thuật.

- Phù thuật có
thể làm kỳ chiêu công kích nhưng lão già đó nhất định sẽ không cho thời
gian vẽ bùa, trừ phi vẽ phù văn vào tranh, chế thành lá bùa, đến lúc đó
chỉ cần rót năng lượng vào là có thể dùng.

Suy nghĩ như vậy, Sở Nam đã tìm được phương hướng, nhưng trong giây lát lại phát sầu:

- Vẽ bùa trên giấy, giấy cũng không thể tùy tiện được, phẩm giai thấp
căn bản không chịu nổi uy năng phù văn, miễn cưỡng thừa nhận sẽ không
bảo tồn được bao lâu, phát huy không đủ uy lực, dùng cái gì vẽ bây giờ?

Khi Lôi Nhụy đang thử hàng tỉ lần, thành công phóng ra luồng gió đầu, tiên, hai mắt Sở Nam cũng sáng lên, nghĩ tới vật liệu vẽ bùa, đó chính là áo
choàng rách rưới!