Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1657: Đốt ra huyệt khiếu, người âm thầm ra tay

So ra mà nói, suy diễn huyệt khiếu, so với kinh mạch dễ dàng hơn nhiều, dù sao huyệt khiếu là căn cứ ngôi sao trận pháp, Sở Nam chỉ cần cân nhắc nơi nào trong thân thể mở ra mới thích hợp nhất.

Rất nhanh, Sở Nam liền quyết định một ngôi sao huyệt khiếu.

- Huyệt khiếu ngôi sao thứ bảy mươi ba, ngay ở chỗ này.

Sở Nam chỉ vào một bộ vị trên lưng nói ra, hắn cảm giác được bốn phía trong thân thể, Hư Hỏa tàn sát bừa bãi, lúc này hắn cũng phải cau mày.

- Làm như mới có thể cho Hư Hỏa kéo đến nơi này?

Vòng xoáy lập tức tiến nhập tầm mắt Sở Nam, lập tức trong đầu linh quang lóe lên, Sở Nam đã có chủ ý, vòng xoáy đem Hư Hỏa kéo ra ngoài, có lẽ cũng có thể cho huyệt khiếu mở ra.

Lúc này, Sở Nam chuyển biến phương vị vòng xoáy, đem Hư Hỏa kéo ra, từ bên ngoài vòng xoáy từ lớn đến nhỏ, mà một cái vòng xoáy nhỏ nhất, là được tiếp xúc tại phía trên Hư Hỏa, hiện tại, Sở Nam đem vòng xoáy nhỏ nhất, đặt ở huyệt khiếu thứ bảy mươi ba.

Vừa mới chống lại, Hư Hỏa đã bị hít vào bên trong vòng xoáy, rồi sau đó dọc theo vòng xoáy đi về phía trước, Hư Hỏa bên trong nhấp nhô, còn không có dừng lại đốt cháy, sau đó đi vào huyệt khiếu thứ bảy mươi ba, Hư Hỏa càng lúc càng phát ra uy phong, thoáng cái đốt ra huyệt khiếu, cùng với ngôi sao huyệt khiếu khác cũng không sai biệt lắm.

Tranh thủ thời gian, Sở Nam đem Hư Hỏa đốt đến huyệt khiếu, cùng lúc đó, Sở Nam suy diễn ra vị trí huyệt khiếu thứ bảy mươi, vòng xoáy lại hình thành.

Một bên suy diễn lấy vị trí huyệt khiếu, một bên đốt cháy ra huyệt khiếu, Sở Nam tập trung, không dám có chút sai lầm nào. Lúc này, thế cục trong Đan Điền, lại trở nên vô cùng ác liệt, Sở Nam muốn tại trong thời gian ngắn nhất, lợi dụng Hư Hỏa, đốt ra càng nhiều huyệt khiếu nữa, để thần hồn đan châu cùng âm dương ngư cung cấp năng lượng.

Cùng lúc đó, thế cục giằng co xuống, chỉ có điều, song phương chém giết tâm tính không giống mà thôi, Chiến Thần, Thiên Long hồn bọn họ là nhẹ nhõm vô cùng, không chút nào e sợ thế cục ác liệt, không có hắn, còn có con thỏ ở trên người Nộ ác nhân ngồi ăn cà rốt. Hành giả lúc này lại có thêm một phần chờ mong, chờ mong Sở Nam có thể luyện hóa Hư Hỏa thành công, giờ phút này hắn rất là kích động, thẳng giết Hỉ ác nhân, bức lui về phía sau.

Mà trong lòng đám ác nhân, lại bao phủ một bóng ma, chém giết đến tận bây giờ, vượt quá sự tình bọn hắn đoán trước, phát sinh được rất nhiều, đám ác nhân có thể nghĩ ra nhiều khổ nhục kế giết người cướp của, dùng ác để trị ác, tự nhiên cũng âm thầm khẳng định có không ít người đang nhìn trộm, đang chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương, cho dù đến cuối cùng, bọn hắn thắng, cũng sẽ bị những võ giả khác đuổi giết mà thôi.

Kỳ thật, đám ác nhân đã sớm muốn lui lại rồi, bọn hắn mang theo Dục ác nhân lui lại, chỉ cần hiểu rõ Hư Hỏa, tu luyện ra Hư Hỏa, vậy cũng so với pháp bảo đều cường thế hơn, nhưng căn bản lúc này bọn hắn rút lui không được, con thỏ kia cho bọn hắn cảm giác phi thường nguy hiểm.


- Chết tiệt, vốn con mồi lần này rất dễ giải quyết, không nghĩ tới, hôm nay thê thảm như vậy.

Đám ác nhân hung hăng nói, ánh mắt ác độc nhìn Sở Nam.

- Tiểu tử này làm sao còn chưa chết? Chẳng lẽ hắn thật sự đem Hư Hỏa luyện hóa được hay sao?

Trong đầu hiện ra ý nghĩ này, đám ác nhân lập tức bác bỏ.

- Tuyệt đối không thể, Hư Hỏa là cảm xúc chi hỏa, chỉ cần hắn có dục niệm, thậm chí chỉ cần có cảm xúc, đều làm cho Hư Hỏa càng ngày càng vượng, đến khi bị đốt thành tro tàn, hắn có yêu, tất có dục, tất có cảm xúc, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Xác thực như chỗ bọn hắn suy đoán, bên này liều giết, sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, cho nên chu vi mấy vạn dặm, tìm cả buổi cũng không có tìm được di tích Trận tông, đương nhiên, cũng không có Trận tông truyền thừa.

Những cường giả kia chạy tới đây, khi bọn hắn nhìn thấy Hư Hỏa trên thân Dục ác nhân, có người quá sợ hãi, có người nghi hoặc, nhưng có một bộ phận rất nhanh muốn đạt được Hư Hỏa.

Về phần những người còn lại, mặc dù không có nghe qua "Hư Hỏa" truyền thuyết, nhưng đều rõ vật kia rất cường đại, rất lợi hại, trong nội tâm đều đại động.

- Tiểu tử kia thực lực không tệ, có thể vượt cấp chém giết võ giả, hắn đều không ngăn cản được Hư Hỏa, nếu đạt được cái Hư Hỏa kia, trong lúc cướp đoạt Trận tông truyền thừa, nhất định là có một cái đại sát chiêu.

Kết quả như vậy, nên rất nhiều người đều muốn được Hư Hỏa.

Lúc này mọi người nhìn thấy con thỏ, cũng không đặt ở trong lòng, họ cảm thấy nguyên nhân Nộ ác nhân bị thương quá nặng là do con thỏ kia tốc độ không phải nhanh, mà do những pháp bảo kia.

Tất cả mọi người đang chờ làm ngư ông đắc lợi, trong những người này đại bộ phận đều là đơn thương độc mã, còn các thế lực lớn đã sớm xâm nhập đến trung tâm Thái Cổ Nguyên, bất quá, cũng có ngoại lệ.


Giờ phút này, âm thầm ở một chỗ, có bốn người âm trầm trò chuyện với nhau.

- Đại ca, chúng ta còn chưa động thủ sao?

- Chờ một chút.

- Còn phải đợi à?

- Cần bảo trì bình thản, chúng ta làm thợ săn.

- Vậy chúng ta muồn chờ tới khi nào? Nếu người kia thật sự đem Hư Hỏa luyện hóa, chúng ta không có cơ hội rồi.

- Hừ.

Tên đại ca hừ lạnh một tiếng, trả lời:

- Hư Hỏa đâu dễ dàng luyện hóa như vậy, chỉ là không biết hắn dùng cái bí pháp gì đem Hư Hỏa cho ngăn chặn, bất kể là bí pháp, hay là Hư Hỏa, đối với chúng ta đều rất trọng yếu, đúng rồi, còn có con thỏ kia, cũng không thể buông tha.

- Yên tâm đi, đại ca, hết thảy tại đây, đều là của chúng ta, ta rất ưa thích cái cây côn kia, còn có hai cái hồn kia, thật không biết tiểu tử kia đi nơi nào lấy được Long Hồn, nếu ta có thể...

- Tốt rồi, giữ vững tinh thần, có ít người sắp thiếu kiên nhẫn rồi!

Giọng nói của người này vừa dứt, trong hư không dần hiện ra một thân ảnh, lập tức, lại năm sáu thân ảnh dần hiện ra, chụp vào một đống pháp bảo trên thân Tiểu Hắc, có chụp vào Tiểu Hắc, có chụp vào Chiến Thần chiến côn, có trực tiếp hướng Thiên Long hồn cùng Thiên Lang hồn chộp tới, có chụp vào Dục ác nhân, trực tiếp hướng Sở Nam công kích đến.

Dị biến nổi lên, công kích lập tức như bão tố đánh úp lại, Sở Nam đang đốt ra huyệt khiếu thứ chín mươi sáu, thấy thế hắn thì thầm:

- Quả nhiên không ngoài sở liệu!

Sau đó nhìn xem hai người hướng hắn công kích đến, cười nói:

- Ta để ngươi khi dễ sao?