Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1637: Ngươi cười quá sớm

- Lúc dùng Thần hồn công kích, thân thể không thể di động được sao?

Sở Nam nghi hoặc hỏi nhưng động tác trên tay không có chậm đi, đã đem Thổ hồn bắt vào tay.

Đối với lời của Thiên Lang hồn hắn thật sự không biết, lại không có ai từng nói điều này với hắn cả, huống hồ Thần hồn của hắn cùng những Thần hồn khác không giống nhau, bên trong còn có thần niệm dung hợp vào. Hành Giả cùng Điện chủ một bên nhìn vào ánh mắt đối phương cũng lộ ra vẻ khiếp sợ cùng phức tạp không gì sánh được!

Thiên Lang hồn nghe được Sở Nam nói vậy phi thường bi thương, một người có thể ngăn cản được linh hồn công kích của hắn, thậm chí còn muốn lợi hại hơn hắn rõ ràng lại không biết cái thường thức này. Thiên Lang hồn có chút nổi giận mà quát:

- Nói nhảm, đương nhiên là không được rồi, cho dù có thì cũng phải bỏ ra một cái giá thật lớn, phi thường lớn, thân thể bạo liệt, Thần hồn câu diệt!

- Không có khoa trương vậy chứ? Không phải ngươi đang hù doạ ta đấy chứ?

Thiên Lang hồn như bị bệnh tâm thần mà cuồng loạn lên, nhưng mà Sở Nam lại từ trong sự thịnh nộ của hắn thấy được một ít giảo hoạt. Có lẽ dưới tình huống bình thường Thần hồn cùng thân thể đồng thời công kích nhất định sẽ có một chút thương tổn nhưng sẽ không quá lớn, nếu rơi vào cảnh Thần hồn cụ diệt kia đoán chừng là một kích không cần mạng!

Thấy Sở Nam nhìn thấu ý đồ, Thiên Lang hồn cảm giác tự mình hí lộng mình, hắn quát hỏi:

- Ngươi đã động, vì cái gì lúc trước ngươi không động?

- Lúc trước?

Sở Nam cười cười hỏi:

- Ngươi cảm thấy tất yếu sao?

Nói xong, Sở Nam một tay kéo lấy Thổ hồn qua, một ngụm nuốt vào, để cho Thần hồn thôn phệ.

- Ngươi...

Thiên Lang hồn tức muốn ói máu nhưng mà hắn làm gì có máu mà ói ra. Vốn, Thiên Lang hồn vốn muốn luyện hoá Thổ hồn để gia tăng uy năng công kích của bản thân, nhưng đáng tiếc thân thể Sở Nam cũng có thể tiến hành công kích, khiến cho ý đồ của hắn bị rối loại, một chút biện pháp ngăn trở cũng không.

Nhưng mà, Thiên Lang hồn vẫn chưa có chịu thua, hắn nhìn đám võ giả trên Thượng Nguyên sơn đang quỳ rạp kia mà khích Sở Nam một câu:

- Bổn đại nhân còn có hậu thủ, ngươi dám để cho bổn đại nhân thi triển sao?

- Hy vọng ngươi sẽ khiến ta thoả mãn, bằng không, hậu quả sẽ rất thê thảm!

Nói xong Sở Nam lui sang một bên.

Thiên Lang hồn thấy Sở Nam một bộ không áp lực, khinh phiêu phiêu di động thân thể như vậy trong nội tâm có chút cảm giác không nỡ, thoáng hung ác trong lòng một cái, hắn nói:

- Các con dân Thiên Lang, kính dâng ra thành kính tính ngưỡng của các ngươi ra, vận chuyển Thiên Lang Quyết cùng theo ta, Thiên Lang xuất nhất, hắc dạ hàng lâm, thôn tinh nguyệt chi năng! (Thiên Lang vừa hiện, bóng tối hàng lâm, nuốt trăng chi năng.)

Mọi người trên Thượng Nguyên sơn lập tức vận chuyển Thiên Lang Quyết, trong đầu nghĩ đến bộ dáng Thiên Lang, theo Thiên Lang hồn mà niệm ra từng câu một:

- Thiên Lang xuất nhất!


- Hắc dạ hàng lâm!

- Thôn tinh nguyệt chi năng!

...

Thanh âm từng đợt nối tiếp từng đợt, rung trời mà truyền đi, bên trong thanh âm trang trọng mà chấn động này, thân thể Thiên Lang hồn lần nữa biến lớn, cùng lúc đó đêm tối hàng lâm, tất cả võ giả trên Thượng Nguyên sơn theo đó mà tái nhợt sắc mặt, khoé miệng rướm máu nhưng mà bọn hắn vẫn dùng hết khí lực hô lên, dốc sức liều mạng vận chuyển....

Thân thể Thiên Lang hồn dần dần cùng đêm tối hoà quyện vào nhau!

Thấy một màn như vậy Sở Nam bắt đầu trở nên chăm chú hơn, thực lực đầu Thiên Lang hồn này biểu hiện ra ngoài so với lúc trước mạnh hơn nhiều lắm, mà nhìn đám võ giả trên Thượng Nguyên sơn thổ máu kia, Thiên Lang Quyết kia đoán chừng chính là dạng công pháp khống chế nhân tâm thần nội.

Đồng thời, trong nội tâm hắn xuất hiện một cái nghi vấn:

"Thiên Lang hồn thật sự có khả năng thôn tinh nuốt nguyệt?"

Rốt cục, màn đem hoàn toàn hàng lâm, tất cả mọi người trên Thượng Nguyên sơn theo đó mà thất khiếu chảy máu té xỉu trên mặt đất, sinh tử không rõ. Còn Thiên Lang hồn rốt cuộc đã biến mất, phảng phất như đêm tối bao trùm Sơn Hải châu này chính là Thiên Lang hồn vậy, Thiên Lang hồn chính là đêm tối!

Trong hư không một màu mực cũng chỉ có lưu lại một cái vòng xoáy, vòng xoáy quấn lấy đêm đen, muốn thôn thiên thổ địa, trước vòng xoáy này, vòng xoáy Thần hồn Sở Nam tế ra lộ ra chút dáng vẻ đáng thương.

Tiếng cười Thiên Lang hồn từ bốn phương tám hướng trong đêm đen truyền đến:

- Ha ha ha, tiểu tử thật sự phải đa tạ ngươi rồi! Nếu không phải ngươi cho bổn đại nhân thời gian bổn đại nhân căn bản là không thể thi triển được một chiêu này, vì biểu thị sự cảm tạ, bổn đại nhân nhất định sẽ đem Thần hồn của ngươi toàn bộ luyện hoá, một tí tẹo cũng không lãng phí.

- Nghe lời ngươi nói, giống như thắng chắc rồi?

- Ngươi nói xem?

- Ta cảm thấy ngươi cười quá sớm.

- Ha ha ha...

Thiên Lang hồn lại cuồng tiếu một hồi:

- Bổn đại nhân cười thì thế nào? Dưới tình huống này ngưoi còn có thể lật bàn sao?

- Thiên Lang hồn mà thôi, Thiên Long hồn ta còn nằm trong tay, huống chi là Thiên Lang hồn!

- Ngươi nói cái gì?

Thiên Lang hồn có chút kinh ngạc mà lên tiếng hỏi.

Sở Nam lại cười nói:

- Nói nhảm nhiều như vậy, trì hoãn nhiều thời gian như vậy ngươi súc tích năng lượng đủ chưa?


- Ngươi biết rõ bổn đại nhân thi triển kễ hoãn binh?

Sở Nam cười mà không nói.

Kế hoãn binh Sở Nam cũng không phải không dùng, hắn khiến cho Thiên Lang hồn nổi điên với hắn, để Thiên Lang hồn giống như chiếm được thượng phong tuyệt đối, ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy, sớm đã bắt trước rồi nói sau.

Bất quá, Sở Nam hỏi ngược lại:

- Ngươi thật sự có khả năng thôn tinh nuốt nguyệt?

- Đó là đương nhiên, tinh nguyệt chi năng đang mãnh liệt tiến vào thân thể bổn đại nhân!

- Nha.

Sở Nam vừa mới nói ra một chứ thì cái vòng xoáy trong đêm đen kia đã nhắm Tu La Ngục đánh tới.

Sở Nam không hề lưu thủ nữa mà tế ra Thần hồn chi lực hướng về phía vòng xoáy ngạnh kháng. Vừa va chạm, Thần hồn Sở Nam đã lui về phía sau, thân thể cũng có một chút cảm giác khó chịu.

Vòng xoáy màu đen ngay sau đó lại đánh tới, muốn thôn phệ đi Thần hồn của Sở Nam thì Sở Nam lại nói ra:

- Đây là một kinh nghiệm khó có được, không thể lãng phí a!

Nói xong, hắn liền đem Thần hồn Tu La Ngục lần nữa tiến hành va chạm.

Không ngừng va chạm, thoáng cái đã đạt tới mười lần!

Sở Nam phát hiện ra đêm tối bốn phía so với lúc trước có chút nhạt đi, một bên để cho Thần hồn tiếp tục công kích một bên nhàn nhạt nói ra:

- Xem ra, chiêu này của ngươi cũng không có gì đặc biệt.

- Đủ nuốt Thần hồn của ngươi là đủ rồi, Thần hồn của ngươi, đã rất hư nhược a!

- Kỳ thật, ta cũng có khả năng thôn tinh nuốt nguyệt.

- Thật sự là thiên đại chuyện cười, ngươi nếu có thể bổn đại nhân sẽ đi theo ngươi lăn lộn!

- Đi theo ta lăn lộn? Ta còn phải suy nghĩ a!

Nói xong, Sở Nam đem năng lượng tập trung vào bảy mươi hai khiếu huyệt, vận chuyển Tinh Thần trận.

Thiên Lang hồn thật sự không có nói giỡn, tinh thần uy năng nồng đậm mãnh liệt tiến vào thân thể Sở Nam, vừa tiến vào Thần hồn Sở Nam có chút suy yếu lập tức mạnh mẽ trở lại.

- Không có khả năng!

Thanh âm kinh hãi của Thiên Lang hồn vang lên, đêm tối theo đó bắt đầu rung chuyển, càng lúc càng mờ nhạt đi.

Sở Nam hỏi:

- Ngươi còn chiêu gì khác sao?

- Ngươi như thế nào có khả năng thôn phệ tinh thần uy năng? Chẳng lẽ ngươi cũng là người Thiên Lang nhất tộc?

- Ta là nhân loại cao quý!

- Nhưng mà....

- Ngươi đã không còn chiêu gì khác, trò chơi chấm dứt đi a!

Thần hồn trở lại, Sở Nam ngưng tụ tất cả năng lượng trong cơ thể mà tế ra hắc động, cùng Tu La Ngục dung hợp lại. Vừa cùng hắc động dung hợp, đêm tối đầy trời lập tức hướng hắc động chui vào, kể cả vòng xoáy của Thiên Lang hồn!