Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1612: Diệt trừ phiền toái, trở lực vẫn còn

"Đem Định Thần Phù Văn phân thành một chữ "米" (mễ), hơn nữa phần chính giữa phải nối liền với tám bộ phận còn lại..."

Sở Nam lập tức xác định được giới hạn, bắt đầu hoạ, thần sắc chuyên chú.

Thần niệm Sở Nam khẽ động thất trưởng lão bên ngoài lập tức cảm giác được, trong nháy mắt sát cơ cuồng hiện.

"Hắn lại đang chơi trò định trụ ta nữa sao? Không được, nhất định không thể để hắn thi triển thành công."

Nghĩ như vậy thất trưởng lão liền ngưng tụ thần niệm đánh tới.

Mày kiếm Sở Nam giương lên, hắn không để ý đến, mặc kệ lão đánh tới.

Thần niệm của thất trưởng lão coi như cường hãn, nhưng đối với thần niệm của Sở Nam mà nói lại là kém mất vài phần. Thần niệm của thất trưởng lão
trực tiếp bị chấn ngược trở về.

- Ân?

Thất trưởng lão kinh dị một tiếng, hận ý lại càng thêm đậm.

Sở Nam tuy rằng chấn thần niệm của thất trưởng lão ngược trở về nhưng ba
đạo thần niệm hoạ Định Thần Phù Văn lại gặp phải chấn động, chấn động
làm cho ba bộ phận này bị hư mất.

Sở Nam dứt khoát đem thần niệm thu trở về, mắt nhìn chằm chằm thất trưởng lão.

Thất trưởng lão thấy thế liền cười lạnh nói:

- Lão phu còn tưởng ngươi có bao nhiêu lợi hại, chỉ tế ra một chút thần
niệm như vậy ngươi liền không đối phó được? Ngươi không phải muốn định
trụ lão phu sao? Lão phu nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn không có
khả năng lại thi triển!

- Phiền toái!

- Đúng vậy, lão phu chính là thiên đại phiền toái của ngươi, cái phiền toái này của lão phu còn thể lấy đi tính mạng của ngươi!

- Ta đối đãi với phiền toái từ trước tới giờ đều là, diệt trừ!

Nói xong Sở Nam liền tế Tu La Ngục ra, trực tiếp hướng thần niệm thất
trưởng lão giết tới. Thất trưởng lão vừa rồi dùng thần niệm va chạm đã
biết thần niệm Sở Nam cường đại thế nào nhưng lão không thể nhượng bộ,
nhất cổ tác khí (rướn cổ rống lớn), đem toàn bộ thần niệm tụ tập lại,
toàn lực đánh trả.

Tu La Ngục mở miệng trực tiếp đem thần niệm
thất trưởng lão nuốt vào, "răng rắc" hai tiếng liền đem toàn bộ thần
niệm thất trưởng lão cắn nuốt sạch sẽ. Thất trưởng lão trợn mắt hà mồm,
lão đã đem độ cường hãn của thần niệm Sở Nam đánh giá rất cao nhưng
không ngờ đánh giá của lão vẫn còn rất thấp.

"Chỉ có tu vi Thiên

Võ Thần làm sao có thể có thần niệm cường hãn như vậy? Hơn nữa bên trong thần niệm còn có khí tức linh hồn..."

Thất trưởng lão trợn mắt mà nhìn.

"Chẳng lẽ thần niệm của hắn đã dung hợp linh hồn? Ngưng kết thần hồn?"

"Chuyện này, hẳn là không có ruồi nhặng vo ve a."

Sở Nam mặc kệ thất trưởng lão nghĩ cái gì trong đầu, hắn lại bắt đầu tiếp tục thí nghiệm.

Thất trưởng lão đè nén khiếp sợ xuống, lão cắn răng nói:

- Ngươi cho rằng chỉ có thần niệm mới có thể ảnh hưởng tới ngươi sao? Thật sự là buồn cười! Lãng Hung!

Hét lớn một tiếng, ngọn núi bị nhấm chìm hơn phân nửa kia đột nhiên vọt lên một ngọn sóng tới ngàn trượng, sóng tụ thành hình rồng.

Sở Nam chú tâm, không chút để ý mà nói ra:

- Ngưng tụ cái gì không muốn lại ngưng tụ thành rồng, rồng cũng không phải thứ chó mèo gì muốn là có thể ngưng tụ ra a.

- Sở Nam tiểu nhi, ngươi sợ?

- Ân, ta sợ rồi.

Sở Nam nói.

Thất trưởng lão thấy ngữ khí của Sở Nam có chút không đúng, lão thấy Tiểu
Hắc một móng duỗi ra, dao động xuất hiện, nhất thời long hình tán, ngàn
sóng diệt!

Nếp nhăn trên mặt lão lập tức dồn lại thành núi non
trùng điệp, đầu long hắn ngưng tụ ra kia thực không đơn giản, bên trong
còn ẩn chứa Quy tắc chi ý mà lão lĩnh ngộ. Vậy mà, con thỏ kia chỉ rung
cái móng vuốt vài cái thì mọi thứ đều không còn.

"Con thỏ kia thật lợi hại, tìm cơ hội không có mặt con thỏ, bằng không sát chiêu kia..."

Thất trưởng lão thầm nghĩ, lão bắt đầu nghĩ biện pháp thu hút sự chú ý của
Sở Nam, không cho Sở Nam tiếp tục thi triển ra cái bí thuật kia, nhưng
nghĩ thật lâu lão tìm không được cách nào, muốn dùng năng lượng công
kích nhưng đoá cúc hoa trước mặt lại không dễ dàng đối phó chút nào.
Đúng lúc này, thất trưởng lão thấy Sở Nam cau chân mày lại, thần niệm
chấn động kia như mây khói vỡ vụn đi, thất trưởng lão lập tức yên tâm.

"Nguyên lai cái bí thuật kia không phải muốn thi triển là thi triển rồi."

Sở Nam lại tế ra thần niệm, lại thử nghiệm!

Một bên khác, Tứ Quý dùng sát chiêu dung hợp Xuân Hạ Thu Đông kia càng lúc
càng thuần thục, bất quá hắn vẫn rơi xuống hạ phong, dù sao đối thủ của
hắn cũng đã bước vào cánh cửa Quy tắc đệ nhị trọng Thượng Tổ cảnh cường

giả!

Bát Phiến Môn, Tam Điều Tác, Tú Hoa Nương tuy là ba người
vây công một người nhưng vừa khai chiến ba người đã đại thổ máu huyết,
Tú Hoa Nương lại mặc kệ tất cả, dốc sức liều mạng muốn đem thần niệm
dung hợp vào trong năng lượng.

Đối thủ của Cửu Võ là kẻ mạnh
nhất, tu vi đã bước vào Chân Tổ cảnh, tuy nói chỉ là mới bước vào không
lâu nhưng uy năng phát huy ra lại cách biệt một trời một vực, trên người Cửu Võ theo đó xuất hiện vài vết máu khủng bố nhưng Cửu Võ lại tựa
không phát hiện ra, trong miệng lại còn thì thầm:

- Thân thể của ta làm kiếm, hoá thân kiếm!

- Tâm ta làm kiếm, hoá kiếm tâm!

- Hồn ta làm kiếm, hoá kiếm hồn!

- Tâm thần ý hồn, ngã chi đạo, tức vi kiếm chi đạo! (Tâm thần, thân xác, linh hồn cống hiến vì đạo, tức gọi là kiếm đạo.)

- Kiếm Trảm!

Cửu Võ vẫn là Cửu Võ nhưng trong ánh mắt của người khác Cửu Võ đã trở thành một thanh kiếm, kiếm lướt vô thanh, tại bên trong Quy tắc Chân Tổ cảnh
cường giả xuyên thẳng qua, cuối cùng trảm lên tay Chân Tổ cảnh cường
giả. Lập tức, một cỗ máu tươi trùng thiên.

Mà thân thể Cửu Võ
cũng bị chấn ngược về sau, kiếm tán, chỉ thấy trên người Cửu Võ lộ ra
ngổn ngan vết rạn, giống như một mảnh thuỷ tinh bị chém vỡ vậy. Chân Tổ
cảnh cường giả thấy mình bị một kẻ tu vi kém xa gây ra thương tích thì
oán hận phun trào, hắn quát:

- Quy tắc chi thế, giảo sát!

Lập tức, một cái vòng xoáy hướng Cửu Võ cuốn tới, Cửu Võ không thể né mà còn thì thầm:

- Thân thể của ta mặc dù phá nhưng tâm vẫn còn, ý vẫn còn, hồn vẫn còn. Tâm kiếm, ý kiếm, hồn kiếm, tam kiếm tề trảm!

- Rầm rầm rầm...

Thanh âm bạo tạc vang lên, vòng xoáy vỡ tan, Cửu Võ thổ huyết, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Tuy rằng lần đốn ngộ kia đã cho hắn thật nhiều lợi ích nhưng mà năng lượng, cảnh giới lại trói buộc thực lực của hắn. Cửu Võ không cầu cứu, lại lần nữa phản công xuyên qua cái vòng xoáy bị đánh tan kia xông tới.

Sở Nam bên này đã thử nghiệm tới nghìn lần, hắn đã thuần thục nắm giữ một
lúc hoạ ra chín đạo phù văn bất đồng, mà thời gian hoạ ra phù văn cũng
giảm xuống một cách rõ rệt, lấy Định Thần Phù Văn làm ví dụ, hiện tại cơ hồ là hắn tâm vừa động liền có thể đem nó vẽ tốt!

Chỉ là, hoạ ra từng phần phù văn liên tiếp này cũng không phải sự tình gì nhẹ nhàng, trong đó có tầng tầng trở lực!

"Như thế nào có thể tiêu trừ cỗ trở lực này? Lại để cho bọn chúng tổ hợp lại thành một cái phù văn nguyên vẹn, phát huy ra thực lực đích thực của
chúng?"

Sở Nam nhíu mày nhưng lại không có quên khống chế lấy đoá cúc hoa, cúc hoa đã đạt tới đỉnh điểm, chân đạp đất nở ra một đoá cúc
hoa thật lớn. Thất trưởng lão cũng đã bị đoá cúc hoa bao lấy, năng lượng trên cánh hoa đã đạt tới mức khổng lồ, ngày càng khổng lồ.

Thất trưởng lão mặc dù không lo lắng về thần niệm của Sở Nam nhưng mà cúc hoa đã ép hắn tới mức thở không nổi rồi.

"Cứ tiếp tục như vậy thế cục sẽ vô cùng bất lợi, sẽ hạn chế sát chiêu cuối
cùng phát huy, sát chiêu phải nhanh chóng tế ra mới được, chỉ là, con
thỏ kia..."

Tiểu Hắc đem đến cho thất trưởng lão áp lực lớn lao,
ánh mắt thất trưởng lão nghiêng nghiêng nhìn tới đám người Cửu Võ bên
kia, hoảng loạn trong lòng hơi ổn định, lão thì thầm:

- Hắn tuyệt đối không thể để cho người của hắn tuỳ bị bị chém giết, có lẽ cơ hội cũng sắp tới rồi.