Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1591: Điện chủ hung ác, kiếm là cái gì?

Lời lẽ hung hăng càn quấy của kim y nhân tiến vào trong nội tâm Điện
chủ. Lôi tộc xác thực không dễ đối phó, mặc dù là có Chư Thiên điện phía trước, bởi vậy Điện chủ có chút trì trệ.

Trong nháy mắt, hai cái quyền đầu của kim y nhân chợt lóe Kim sắc lôi đình ầm ầm phá không, Lôi đình xuyên qua hư không hạp cốc đụng vào búa, một cỗ Lôi đình cực lớn
thông qua búa rơi lên tay, đánh vào trong thân thể Điện chủ, còn có linh hồn.

Thân thể toát ra khói đen, huyết máu thành than cốc, linh hồn run rẩy...

Điện chủ nhanh chóng thối lui, trong nội tâm hận chính mình, hận mấy ngàn
năm kinh nghiệm bản thân, rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn lại để
người ta phát hiện ra chỗ sơ hở. Xem thái độ cùng thực lực của kim y
nhân, bất luận bản thân có hay không sợ thế lực Lôi tộc thì đều không có bấy kỳ ý nghĩa gì, kim y nhân chắc chắn sẽ không buông tha Thiên Võ
điện.

Kim y nhân một kích đắc thủ cũng không dừng lại, Kim sắc
lôi đình thẳng hướng Điện chủ phủ xuống, đồng thời còn có Lôi đình bổ về phía Hộ Võ Uy Quang. Dù là Điện chủ công lực thâm hậu, đối với loại Lôi đình công kích liên tục không ngừng cùng là được cái này mất cái khác.

Hộ Võ Uy Quang càng ngày càng yếu, kim y nhân thực lực ngày càng mạnh, Điện Chủ bị thương cũng ngày càng nhiều.

Kỳ thật, nếu như không phải Điện chủ vì Sở Nam mà ngăn cản Đan kiếp, xuất
toàn bộ năng lượng mà nói, tình cảnh còn không đến mức xấu như thế.

Đáng tiếc, không có nếu như, chỉ có sự thật!

Kim y nhân cười nói:

- Như vậy đi, ta cho ngươi một con đường sống, tiểu tử kia cùng Thiên Võ
điện ngươi quan hệ cũng không sâu, nếu ngươi tự tay giết tiểu tử kia, ta bỏ qua, tha cho Thiên Võ các ngươi, nếu không ta liền tiêu diệt Thiên
Võ điện ngươi!

- Ngươi nói cái gì, lão phu không hiểu!

- Không hiểu? ta đánh cho ngươi hiểu!

Kim y nhân đắc thế không buông tha người, tấn công như bão vũ, Lôi đình liên miên, quyền đầu không ngớt, miệng còn đang nói:

- Đừng tưởng rằng Chư Thiên điện sẽ vì ngươi, một cái Thiên Võ điện nho
nhỏ mà cùng Lôi tộc trở mặt. Cho dù Chư Thiên điện phát phát điên, ngươi cho rằng Lôi tộc ta sợ sao? Cho nên, ngươi đừng hi vọng a, hi sinh một
người đổi lấy sự bình an Thiên Võ điện, cớ sao mà không làm đây?

Điện chủ xoáy búa, đem đại đại bộ phận Lôi đình hất ra bên ngoài, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, trong miệng trả lời:

- Ngươi cho rằng có thể đại diện Lôi tộc sao? Lôi tộc còn không phải là của ngươi!

Những lời này chọc trúng chỗ đau của kim y nhân.

Kim y nhân sắc mặt trì trệ, sau đó cuồng tiếu nói:

- Ngươi nói không sai, Lôi tộc còn chưa phải là của ta, chờ ta lấy được
đám Tử sắc tâm lôi, Lôi tộc cách thuộc về ta liền không còn bao xa, cho
nên, ngươi...

Oanh!


Không đợi kim y nhân tiếp tục hung
hăng càn quấy thì Điện chủ ngang nhiên đem phần còn lại cuối cùng của Hộ Võ Uy Quang cùng một chỗ kích nổ, dù sao thế cục cứ kéo dài xuống dưới
như vậy, Hộ Võ Uy Quang sớm muộn cũng sẽ bị kim y nhân phá vỡ, đã vậy
thì sao không cho nó phát huy tác dụng lớn nhất đây?

Có thể làm
bầu trời Thiên Võ đại Lục biến hoá, có thể nghĩ Hộ Võ Uy Quang là cỡ nào mà cường hãn, cho nên, coi như bộ phận còn lại chưa bị phá thì uy năng
cũng rất là khủng bố.

Uy năng ẩn hàm thiên địa chi uy vọt tới kim y nhân bất ngờ không đề phòng bị đánh trúng, điên cuồng thổ huyết mà lui về sau.

Kim y nhân ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt không thể tin được, hét lớn:

- Ngươi cũng dám làm tổn thương ta? Ngươi sẽ phải hối hận, tuyệt không
chỉ là Thiên Võ điện bị hủy diệt đơn giản như vậy, các ngươi đều phải
tiếp nhận lửa giận của Lôi Ngoan ta!

Điện chủ mới không có đi
quản phản ứng của Lôi Ngoan, ngay lúc dẫn bạo Hộ Vũ Uy Quang xong hắn
lấy tốc độ nhanh nhất hướng đỉnh núi phóng đi...

Lúc Điện chủ lao xuống núi thì trong sân bên ngoài tĩnh thất Triệu Hữu trực tiếp ném ra
ba kiện Tổ bảo phá Xuân Hạ Thu Đông của Tứ Quý, hủy đám cánh cửa ở bốn
phương tám hướng, huỷ ba đầu dây thừng, nổ tan vô cùng cúc hoa, mà dư uy của vụ bạo tạc lại còn tác động tới đám người Điệp Y tiên Tử, tỷ muội
Hề Hề!

Mặc dù thế nhưng Tứ Quý không có lui lại, tất cả mọi người không có lui, còn ngăn cản trước người Sở Nam.

Triệu Hữu nhìn thoáng qua, nói:

- Thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào, vì một người quan hệ không
sâu mà các ngươi đem mệnh bỏ vào sao? Hơn nữa, chính các ngươi đem mệnh
bỏ vào thì như thế nào? Chẳng lẽ có thể ngăn cản ta hay sao? Bất quá, là châu chấu đá xe mà thôi!

Trong tiếng cười nhạt, Triệu Hữu lại
lần nữa ra tay, một đạo Kim quy tắc phóng tới Tứ Quý, Tứ Quý vừa giơ
kiếm lên đã bị đánh ngã sang một bên, Triệu Hữu lại đánh tới Bát Phiến
Môn, còn nói:

- Các ngươi cũng đừng làm có hy sinh vô vị, nói
không chừng ta sẽ không giết hắn đấy, ta chỉ là muốn nhìn hắn một chút,
nhìn xem cái nhân quả này!

- Điện chủ nói, người tới gần, giết không tha!

Bát Phiến Môn mặt đỏ au, lạnh lùng đến cực điểm nhưng lại hét lớn một tiếng:

- Bát Tương Kim Môn, khóa!

Tám cánh cửa chợt loé kim quang, đem Triệu Hữu vây lấy, nhanh chóng nhỏ đi, mà thân ảnh của hắn trong tám cánh cửa xuyên thẳng qua.

Rầm rầm rầm...

Trong cánh cửa truyền đến tiếng nổ mạnh, trên Bát Tương Kim Môn đã có huyết

quang, sau đó Bát Phiến Kim Môn bạo liệt, thân anh của Bát Phiến Môn
văng ra ngoài, nện trên mặt đất.

Tam Đầu Tác cùng Tú Hoa Nương
cũng xông tới, người Thiên Võ Điện cũng là tre già măng mọc, ở đây chỉ
cần còn có một hơi đều không có từ bỏ.

Còn Cửu Võ, vẫn một mực đứng sừng sững trước người Sở Nam!

Sở Thiên Phong thấy thế, hán tử thiết huyết, thần sắc bất biến, ánh mắt
tập trung tại trên người Sở Nam, trong lòng dâng lên một quyết định gian nan!

Rầm rầm rầm bịch...

Nguyên một đám người bị đá bay ra ngoài, Triệu Hữu hướng Sở Nam bước tới.

Đám người Tứ Quý, Điệp Y còn muốn xông tới ngăn cản nhưng lòng có dư mà lực lại không còn, Điệp Y gian nan hướng Sở Nam đi đến, Triệu Hữu nhìn Cửu
Võ, nói ra:

- Bọn hắn nhiều người như vậy cũng không cản nỗi, một mình ngươi có thể cản nổi sao?

Cửu Võ toàn thân từ trong ra ngoài đều sợ hãi tột cùng, hắn hiểu rõ hắn
ngăn không cản được Triệu Hữu nhưng hắn càng rõ ràng hơn, hắn quyết sẽ
không tránh đường. Cho nên, hắn nghiền ép lấy tiềm năng của mình, dốc
sức liều mạng mà cảm ngộ kiếm, muốn đột phá gông cùm xiềng xích, muốn
sáng tạo kiếm thuộc về của hắn, dưới loại tâm tình này, Cửu Võ không
khỏi lên tiếng hỏi:

- Cái gì là kiếm?

Triệu Hữu sững sờ, lấy ra một thanh kiếm, nói:

- Cái này là kiếm!

Cửu Võ lắc đầu.

- Đây không phải kiếm!

- Vậy sao?

Triệu Hữu dáng tươi cười không thay đổi, cứ như vậy cười đem kiếm hướng Cửu Võ đâm tới, nói ra:

- Hiện tại còn không phải kiếm sao?

- Không phải!

- Cái gì sẽ là kiếm?

- Cái gì là kiếm?

Cửu Võ thần sắc có chút mê mang rồi.

Sở Thiên Phong cùng Lâm Tuyết thấy thế, không để ý thực lực chênh lệch
xông tới. Triệu Hữu vốn là muốn đem hai người đá bay, nhưng con mắt hơi
hấp háy liếc nhìn Sở Nam một cái, nội tâm khẽ động, không có ra tay hung ác nhưng lại đem vợ chồng Sở Thiên Phong cách ly ở bên ngoài, lại để
cho hai người vào không được.

Phốc!

Kiếm đâm vào cổ Cửu
Võ, đồng tử Cửu Võ co rụt lại, ngay lập tức sau lại sáng ngời lên, hắn
thấy được kiếm, hắn theo kiếm kia nhìn thấy kiếm trong mắt của chính
mình, còn có kiếm trong máu tươi, trong nội tâm...

Một loại khí tức quỷ dị tràn ngập, Triệu Hữu kinh dị, ngược lại cười nói:

- Không thể tượng được tại sinh tử quan đầu ngươi còn đốn ngộ được, chỉ tiếc, ngươi đốn ngộ, không tiếp tục được nữa rồi.

Triệu Hữu đang muốn đem kiếm kéo từ xuống xuống dưới thì bên tai chợt vang một tiếng hét lớn:

- Nhất Phủ Thiên Vũ!