Sát chiêu trí mạng, cuồng oanh loạn tạc mà hàng lâm!
Những võ giả bên ngoài tại Thiên Võ đại lục thực lực bị hạn chế, nhưng mà hạn chế
lại cực kỳ có hạn, thực lực càng cao hạn chế càng nhỏ. Mười ba đại sát
chiêu hướng Sở Nam khiến cho thiên địa cũng phải biến sắc.
Sở Nam điều động huyết sắc tinh thể, tế ra Âm Dương long quyển phong hướng tới địa phương có năm người liên thủ hợp kích, mặc kệ để Tử Vong Ma Trảo
đánh lên người, tay phải tế ra một cái Diệt Thiên Quyền đấu với ba kiện
pháp bảo bay tới, tay trái giơ lên cao, Tử sắc lôi đình ầm ầm hàng lâm!
Lập tức, toàn diện phát động, mà chú ý lực của Sở Nam lại tập trung trên đạo bóng ảnh kia.
Tu La Ngục vận chuyển, hướng đạo bóng ảnh kia cuốn tới, ba mươi đạo thần niệm đồng thời hoạ Bạo Phù Văn.
Ngay lúc đạo bóng ảnh kia sắp đánh tới thân thể Sở Nam thì bất chợt lại hoá
thành thực thể, biến thành một người, năm ngón như kiếm tuôn ra Kim quy
tắc đánh thẳng vào hai mắt Sở Nam!
- Ti~~!
Sở Nam trong lòng kinh hãi, bóng ảnh biến thành người, thủ đoạn ám sát này quả thật quỷ dị.
Ngay lúc năm ngón như kiếm muốn đâm vào thì ba mươi đạo Bạo Phù Văn đã thành hình, nhất thời năm ngón tay của người này bị nổ tới máu tươi tung toé. Người này kinh hãi, hiển nhiên không ngờ Sở Nam lại có thể phá được Ảnh Tử Thứ Sát của hắn, một chiêu này của hắn chính là bách phát bách trúng a!
Thích khách, một kích không trúng, lập tức triệt thối, viễn tuần! (Chạy xa xa.)
Chỉ thấy người vốn bị Tu La Ngục quấn lấy thân thể huyết nhục kia lại hoá
thành một đạo bóng ảnh từ trong Tu La Ngục thoát ra ngoài. Tu La Ngục
xác thực cường hãn, có thể cắn nuốt thực thể nhưng lại không đủ cường
hãn đến mức nuốt được đạo bóng ảnh kia.
Kỳ thật, tên thích khách
kia trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, so với Sở Nam còn muốn lớn hơn
gấp vạn lần. Hắn chỉ cảm giác được có thần niệm chấn động, sau đó có khí tức huỷ diệt phi thường đột ngột nổ tung lên, thời điểm hắn lui lại
thân thể huyết nhục lại bị cái gì đó chặn lại.
Cùng lúc đó, Diệt
Thiên Quyền đem ba kiện bảo vật đánh văng đi, Sở Nam lui lại trăm bước,
Âm Dương long quyển phong quả thực cường hãn, đem hợp công của năm người kia toàn bộ ngăn trở. Bất quá, áp lực của Sở Nam đại tăng, duy trì Âm
Dương long quyển phong có phần quá sức.
Tử sắc thiểm điện kia
đánh xuống ba người còn lại, ba người này tóc tai liền dựng đứng lên, Tử sắc lôi đình sau trận đại chiến với kim y nhân lại một lần nữa phát
triển trắng trợn, giờ phút này uy năng tăng mạnh, đã có thể bổ nát Quy
tắc của ba người.
Thoải mái nhất vẫn chính là Phương Thiên Bằng
với Tử Vong Ma Trảo kia, Phương Thiên Bằng thấy người khác bị đánh lui
mà Tử Vong Ma Trảo của chính mình lại bắt được bả vai Sở Nam, trong nội
tâm không khỏi đắc ý một trận.
- Dính Tử khí của ta cho dù cường
giả cao hơn ta một cái cấp bậc thì cũng phải trọng thương, ngươi thì
miễn rồi, chỉ sợ cái mạng của ngươi đã mất đi hơn phân nửa rồi, chiến
đấu trong áp chế Tử khí, xem ra ngươi còn có vài phần bổn sự, trong chốc lát phân phối bảo bối ta nhất định là chiếm được một phần lớn, thuỷ
tinh cầu kia nhất định là của ta rồi.
Đang suy nghĩ đắc ý Phương
Thiên Bằng chợt cảm thấy không đúng, hắn nhìn thấy Tử Vong Ma Trảo đang
tiêu tán đi, càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng mơ hồ. Dưới năng
lượng bên trong Tử Vong Ma Trảo kịch liệt biến mất thì máu tươi trong cơ thể hắn lại xuất hiện dị động, Phương Thiên Bằng hoảng sợ thốt lên:
- Đây là sao? Chuyện gì xảy ra?
Không phải không thừa nhận, Tử Vong Ma Trảo đích thực uy năng to lớn, Sở Nam
đoán chứng Quy tắc ẩn chứa bên trong Tử Vong Ma Trảo này tuyệt đối là đã bước vào cánh cửa đệ nhất trọng, hơn nữa với sự bá đạo đặc thù của Tử
khí, hoàn toàn là vô địch trong cùng giai. Đáng tiếc, bi ai của Phương
Thiên Bằng chính là đụng phải Sở Nam.
Sở Nam tuy rằng không có Tử khí quy tắc thuộc về mình, không thể dùng Quy tắc cùng Tử Vong Ma Trảo
chống đỡ. Nhưng mà, Âm Dương ngư cường hãn không phải là thứ để không,
thôn phệ điên cuồng, cơ hồ là ma trảo vừa đánh lên người Âm Dương ngư đã cắn nuốt đi hơn phân nửa Tử khí bên trong nó, cho dù nó có cường thịnh
trở lại, dưới không có năng lượng chèo chống thì có thể phát huy được
bao nhiêu hiệu quả đây?
Phương Thiên Bằng biết rõ điểm này cho
nên hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem Tử khí trong cơ thể dũng mãnh tiến
vào Tử Vong Ma Trảo, dùng để duy trì uy năng của ma trảo, nhưng mà mặc
kệ hắn xuất ra bao nhiêu Tử khí thì chả khác gì trâu đất nhập biển,
không chút phản ứng nào.
"Tử khí chạy đi đâu rồi? Bị hắn thôn phệ sao?"
Phương Thiên Bằng trăm mối nghi hoặc mà không có lời giải, trong lòng đã bối rối vô cùng rồi.
"Nếu hắn cắn nuốt Tử khí, vậy như thế nào hắn lại không có chuyện gì đây?"
Lúc này, Sở Nam quát:
- Bạo!
Âm Dương long quyển phong lập tức nổ tung, năm người đối mặt với nó lập
tức bị đánh bay, mà trên mặt Sở Nam cũng xuất hiện một tia tái nhợt. Âm
Dương long quyển phong tiêu hao năng lượng quá lớn.
Lần công kích đầu tiên của mười ba tên võ giả đã bị Sở Nam đánh lui!
Ngoại trừ Phương Thiên Bằng ra, những người khác đều tán lạc khắp nơi cho nên không có lập tức tiến công. Cũng bởi vì biểu hiện vừa rồi của Sở Nam
quá mức mạnh mẽ, đặc biệt là cái Tử sắc lôi đình kia lại khiến cho bọn
hắn nhớ lại một hồi đại chiến kia. Ngoài ra, máu tươi trong cơ thể xuất
hiện dị động lại càng làm cho bọn hắn đề phòng thật sâu, cẩn thận vô
cùng.
Cho nên, giờ phút này, Phương Thiên Bằng rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
Phương Thiên Bằng khủng hoảng rồi, Sở Nam lại để cho Sinh mệnh lực lưu chuyển
toàn thân, đồng thời còn chữa trị lấy thân thể, cười nói:
- Xem ra ngươi thực không biết chữ "chết" viết sao rồi, có muốn ta dạy cho ngươi viết như thế nào không?
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Dạy ngươi viết chữ "chết" a!
Dứt lời, Sở Nam thực sự nhấc tay lên không viết ra một chữ "chết", chữ ghi
rất gian nan, đó là bởi vì đây là một cái "Tử Phù Văn", là cái Phù văn
sơ giai, Sở Nam ngưng tụ lấy Tử khí tinh thuần, vẽ ra.
- Thả ta ra!
- Hình như là ngươi túm lấy ta a.
Sở Nam nhàn nhạt nói.
Phương Thiên Bằng muốn vung tay lui lại nhưng lại kinh ngạc phát hiện hắn không thể nào thoát nổi.
Sở Nam để cho Âm Dương ngư cấp tốc xoay tròn, hấp thu lấy Tử khí từ trên
người đối phương, đồng thời hắn còn dùng thần niệm hoạ ra một cái Định
Phù Văn định trụ lấy tay Phương Thiên Bằng. Dưới hai trọng kìm giữ, tay
của Phương Thiên Bằng đương nhiên không thuộc về hắn nữa rồi.
- Mọi người nói, chữ này của ta, có giống chữ "chết" hay không?
Sở Nam quét mắt về hía mười hai người kia, ánh mắt tập trung lên thân ảnh
thon gần ở phía tây. Bằng khí tức, Sở Nam biết rõ tên võ giả này chính
là tên thích khách lúc nãy.
Sở Nam hỏi:
- Ngươi nói thử xem?
- Không giống!
Thanh âm của anh tử thích khách rất là mơ hồ khiến cho người nghe cảm giác tựa hồ không phải do chính hắn nói ra vậy.
- Không giống? Vậy thì ngươi nói nó giống cái gì?
Ảnh tử thích khách nhíu mày, hắn cảm giác được chữ "chết" này có chút quen
thuộc, nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra. Đột
nhiên, có một người bật thốt lên:
- Phù văn, đây là một cái Phù văn...
Lời ra hắn lại khiếp sợ mà nhìn Sở Nam, hỏi:
- Ngươi là một gã phù sư?
- Ta cũng không biết phù sư là cái gì, đây là ta tuỳ tiện vẽ loạn mà thôi.
Sở Nam lắc đầu nói.
Tại thời điểm hắn nói xong thân thể Phương Thiên Bằng đã run rẩy lên rồi,
bởi vì Phù văn Sở Nam vẽ ra, lại càng bởi vì cái Phù văn Sở Nam vẽ ra
kia lại tản ra Tử khí so với Tử khí của hắn còn muốn tinh thuần hơn vô
số lần.
Đúng lúc này, Sở Nam đối diện với Phương Thiên Bằng, nói:
- Lần đầu tiên viết chữ, viết không được tốt, ngươi thông cảm nha!
Lời vừa ra, Phù thành!