Thủy Chi Hàn không nói tiếp, sắc mặt kịch biến, bởi hắn trông thấy Sở
Nam đứng giữa năng lượng cuồng bạo trong hư không thứ nguyên di động.
Không chỉ là di động đơn thuần, là chạy, chạy như bay về phía hắn!
- Sao có thể như vậy?
Thủy Chi Hàn có phần không hiểu minh bạch, hắn hiểu rõ cuồng bạo chi tiễn
lợi hại đến mức nào. Cuồng bạo không phải là do vạn pháp tắc thủy tiễn
tạo ra, mà chúng là xúc tác khiến năng lượng trong hư không thứ nguyên
cuồng bạo. Một chiêu này có cùng nguyên lý với tứ lạng bạt thiên cân,
một đốm lửa và một thùng thuốc nổ!
Thuốc nổ nổ tung, hư không thứ nguyên cuồng bạo nhưng Sở Nam vẫn không chết, điều này sao khiến Thủy Chi Hàn không sợ hãi?!!
- Thân thể của hắn mạnh tới mức nào? Ngũ Hành chi thân bổn công tử cũng từng thấy qua, nhưng cũng không mạnh tới mức này!
Thủy Chi Hàn tiếp tục nghi vẫn, muốn tìm ra đáp án.
Nhưng hắn không dám nghĩ tiếp.
Bởi vì Sở Nam mang theo năng lượng cuồng bạo ngày càng tới gần hắn. Dù chưa tới nơi nhưng một phần năng lượng hư không thứ nguyên ở xung quanh cũng đã bắt đầu bạo phát, giống như lửa cháy trên đồng cỏ khô, trong chớp
mắt lan vạn dặm.
Năng lượng cuồng bạo vây quanh Sở Nam giống như
một quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn. Cho dù là Vũ tổ cảnh cấp hai,
Thượng tổ cảnh như Thủy Chi Hàn cũng không phải tránh lui ba thước. Chỉ
thấy thân ảnh Thủy Chi Hàn vặn vẹo, lại một lần nữa biến mất trước mặt
Sở Nam.
Ngay lập tức, lại có một giọng nói truyền vào tai Sở Nam, giọng nói này không phải truyền tới từ bốn phương tám hướng mà có một
vị trí cố định:
- Tiểu tử, ngươi khiến bổn công tử rất kinh ngạc.
Thân thể của ngươi còn vượt qua cả Tổ bảo bình thường! Không đúng, cho
dù là Tổ bảo cấp cao cũng không nhất định vượt qua được! Thân thể ngươi
mạnh như vậy, có phải là do kỳ ngộ kia mang tới? Còn có lực lượng kia
nữa, quả thật cũng khiến bổn công tử cảm thấy hứng thú.
Sở Nam
vẫn lao như điên về phía trước, bởi hắn phát hiện mình không dừng lại
được, chỉ cần hắn cưỡng ép dừng lại, đoàn năng lượng cuồng bạo đang vây
quanh cơ thể hắn sẽ nổ tung. Về phần cơ thể hắn, đặc biệt là vị trí bộ
xương cốt dung nhập mạnh tới mức nào thì chỉ có quỷ mới biết!
Dường như Thủy Chi Hàn cũng nhìn ra tình huống của Sở Nam, cười ha ha mấy
tiếng, nhưng tiếng cười này cũng không liền mạch, đại bộ phận cũng bị
năng lượng cuồng bạo chôn vùi. Thủy Chi Hàn không quan tâm điều này:
- Tiểu tử, nói ra kỳ ngộ, giao ra pháp bảo thì bổn công tử sẽ chỉ cho
ngươi một con đường sáng. Nói cách khác, ngươi cứ chạy mãi như vậy sẽ bị hủy diệt!
Kỳ thật Sở Nam căn bản không sợ nổ tung, nguyên nhân
hắn tiếp tục chạy là muốn đoàn năng lượng kia càng cuồng bạo hơn. Bởi vì ở trong năng lượng cuồng bạo hắn cảm nhận được năng lượng lôi đình,
năng lượng cuồng bạo càng lớn thì năng lượng lôi đình cũng gia tăng
theo.
Sở Nam không hiểu tại sao trong hư không thứ nguyên lại có
thiểm điện lôi đình? Vì sao đoàn năng lượng kia sẽ hấp dẫn càng nhiều
năng lượng lôi đình? Nhưng Sở Nam hiểu hắn đã tìm ra một phương pháp cắn nuốt lôi đình, gia tăng tử sắc thiểm điện ngoại trừ thời điểm thiên lôi đánh xuống.
Từ khi tử sắc thiểm điện nuốt kim sắc thiểm điện thì đã rất lâu rồi chưa từng cắn nuốt lôi đình. Sở Nam muốn tử sắc thiểm
điện không phải chỉ vì nguyên nhân tử sắc thiểm điện, trong đó còn có
một cảm giác không nói rõ được.
Thủy Chi Hàn nói tiếp:
- Tiểu
tử, cam chịu số phận đi! Bên ngoài còn có nữ nhân của ngươi, nếu ngươi
chết các nàng đều thuộc về bổn công tử, ngươi cam tâm như vậy thật sao?
Thủy Chi Hàn đương nhiên không muốn Sở Nam chết. Hắn muốn đoạt được bảo bối
của Sở Nam, muốn biết kỳ ngộ kia, muốn biết tên nghịch tặc kia đang ở
đâu.
- Không có bổn công tử trợ giúp, ngươi sẽ mất phương hướng trong hư không thứ nguyên, vĩnh viễn không thoát ra được!
- Ngươi đang tìm bổn công tử? Nằm mơ đi! Hư không thứ nguyên không phải
chỉ có một không gian, mà có vô số không gian nhỏ giống như ô vuông vậy. Hiện giờ bổn công tử không ở cùng một ô vuông với ngươi, ngươi vĩnh
viễn không tìm thấy bổn công tử!
…
Nghe một câu này, Sở
Nam đột nhiên nghĩ đến ‘Không gian tuần hình’. Theo ý nghĩa, lần sử dụng Không gian tuần hình ở Cấm vụ hải cũng chưa thể hiện ra uy lực chính
thức của Không gian tuần hình, những lần khác thì càng không được.
- Không gian tuần hình, đương nhiên là cần thi triển trong không gian!
Sở Nam nghĩ vậy, trong lòng liền lập ra kế hoạch. Hiện ra điều quan trọng
nhất chính là cắn nuốt lôi đình bên trong năng lượng cuồng bạo, sau đó
khiến năng lượng cuồng bạo tán đi. Chỉ việc cắn nuốt lôi đình trong đoàn năng lượng cuồng bạo đã là một chuyện không dễ dàng, đó là còn chưa nói tới hấp thu những năng lượng không biết tính chất kia vào trong cơ thể
sẽ xảy ra chuyện gì. Việc này chẳng khác nào đang đùa với tính mạng bản
thân!
Sở Nam cẩn thận tế ra tử sắc thiểm điện. Thân phận tử sắc
thiểm điện không bình thường, giống như vương giả trong loài người, Sở
Nam muốn xem tử sắc thiểm điện có thể hiệu lệnh cho lôi đình trong hư
không thứ nguyên hay không. Đúng như Sở Nam dự đoán, tử sắc thiểm điện
di chuyển quanh thân Sở Nam, lôi đình trong đoàn năng lượng kia liền từ
bốn phương tám hướng lao về phía Sở Nam với tốc độ rất nhanh. Chạm vào
cơ thể, lôi đình lập tức tiến vào trong, sau đó bị hút vào đan điền.
Lúc trước, năng lượng cuồng bạo tạo thành tổn thương không nhỏ đối với Sở
Nam. Nhưng sau khi tử sắc thiểm điện ở quanh thân hình thành liên hệ với lôi đình trong năng lượng, tổn thương yếu đi nhiều. Rất nhanh, lôi đình trong năng lượng bị cắn nuốt gần hết, tuy rằng năng lượng cuồng bạo
đang gia tăng nhưng lôi đình càng ngày càng ít đi.
Sở Nam run sợ, cảm giác được tử sắc thiểm điện trong đan điền đang cao hứng liền nói:
- Từ nay về sau ta sẽ tìm cho ngươi càng nhiều đồ ăn hơn.
Sau đó, Sở Nam thu hồi tử sắc thiểm điện, cơn đau thể xác lại bắt đầu truyền tới. Sở Nam thì thầm:
- Nên dừng lại thôi.
Nhất thời, lực lượng quang điểm tụ tập, hắn muốn lợi dụng ma sát uy năng!
Đột nhiên Sở Nam nhớ tới Hắc Bạch cổ thư, nhớ tới trận chiến với Niệm
chủng, Hắc Bạch cổ thử bị năng lượng cực lớn oanh kích, do đó mở ra một
tờ.
- Năng lượng cuồng bạo có thể khiến Hắc Bạch cổ thư mở ra một tờ sao?
Sở Nam nói xong, móc ra Hắc Bạch cổ thư, lực lượng tuôn ra, ma sát uy năng xuất hiện. Thủy Chi Hàn đứng ở bên kia thấy Sở Nam không trả lời, thầm
nghĩ:
- Chẳng lẽ tiểu tử kia chết rồi hay sao? Nhưng nếu chết rồi sao đoàn năng lượng cuồng bạo kia chưa tiêu tán?
Đang nghĩ ngợi thì một tiếng nổ lớn vang lên, đoàn năng lượng kia nổ tung,
Thủy Chi Hàn ở trong tiểu không gian cũng bị ảnh hưởng. Thân thể Thủy
Chi Hàn run lên, còn giật mình chưa tình thì hắn đã điên cuồng hét:
- Bảo bối của ta, kỳ ngộ của ta! Sở Nam, ngươi trả bảo bối cho bổn công tử…
Đúng lúc này, Sở Nam chứng kiến vị trí nổ tung có một quyển sách hai màu đen trắng. Thủy Chi Hàn đại hỉ:
- Bảo bối, có thể nguyên vẹn khi năng lượng nổ tung nhất định là bảo bối!
Nói xong, Thủy Chi Hàn không chờ đợi được nữa, xông tới. Thời khắc này hắn
đã không để ý tới sống chết của Sở Nam, chỉ muốn chộp bảo bối kia tới
tay. Vừa nhảy ra ngoài, Thủy Chi Hàn đã sợ hãi kêu lên:
- Sở Nam, ngươi vẫn chưa chết?