Tử Mộng Nhân tất nhiên biết rõ tu luyện không phải là chuyện dễ dàng,
muốn đi càng xa thì càng không dễ dàng, cũng hiểu rõ việc khiến tu vi
mình tăng mạnh không phải vì “ăn”, mà là những bố trí vừa rồi của Sở
Nam, trong đan điền hiện nay còn có một đôi cá đáng yêu.
Sở dĩ
nàng nói vậy chỉ là muốn mượn cớ để triền miên với Sở Nam, ngày mai từ
biết, chẳng biết đến lúc nào mới có thể tương kiến, nàng vô cùng quý
trọng quãng thời gian ở bên hắn, từng câu từng chữ Sở Nam nói đêm nay,
nàng đều nhớ rõ.
Vốn muốn ôn tình đến sáng, nhưng lúc Tử Mộng
Nhân vừa thăm dò thần niệm thì liền phát hiện có một người đứng cách
gian phòng nàng không xa, người đó chính là Điệp Y Tiên Tử.
Tử
Mộng Nhân lúc này mới sửng sốt, sau đó nhớ đến lúc nàng và Sở Nam ăn
nhau cũng không sử dụng cách âm trận, cũng không sử dụng phương pháp che đậy âm thanh nào khác, lại nghĩ đến những tiếng kêu kinh thiên động địa vừa rồi, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ…
Cho nên, mới có một màn hành động khiến Sở Nam không hiểu thấu.
Sở Nam vừa bắt đầu, bị Tử Mộng Nhân khiến cho hồ đồ, sau khi hoàn hồn lại
thì hưng phấn không thôi, Âm Dương Ngư, Tinh Thần lực, không gian chi
lực, lại thêm hạt mầm mống thần niệm, dưới tình huống gia tăng đột ngột
này, Sở Nam cũng không khỏi choáng váng.
Mà Điệp Y Tiên Tử thì có thể nói là vô tội đến cực điểm, lúc Tử Mộng Nhân phát ra tiếng rên lớn
thì nàng đã ở cách phòng Tử Mộng Nhân không xa, Điệp Y Tiên Tử tu vi Võ
Hoàng đại viên mãn, tất nhiên nghe thấy, cho rằng Tử Mộng Nhân xảy ra
chuện, liền vội vàng xuất ra pháp bảo chạy đến, đang lúc chuẩn bị xông
vào cứu người lại nghe được thanh âm của Sở Nam.
Điệp Y Tiên Tử
đối với thanh âm của Sở Nam, hiển nhiên quen thuộc đến cực điểm, cũng
biết rằng có Sở Nam ở đây, Tử Mộng Nhân khẳng định không có chuyện gì,
nếu như Điệp Y Tiên Tử lập tức rời đi thì việc gì cũng không xảy ra,
nhưng hết lần này đến lần khác, Điệp Y Tiên Tử lại thất thần, nàng nghĩ
đến Diệt Nguyên Minh Đằng, lại nghĩ đến đoạn ký ức mất đi trong đầu
mình…
Chỉ trong giây lát thất thần, thanh âm kiều diễm kia liền
truyền ra, Điệp Y Tiên Tử lúc này mới hoàn hồn, tiếp đó là sững sờ,
nhưng Điệp Y Tiên Tử đã từng ở Cực Lạc Cung, rất nhanh hiểu ra Tử Mộng
Nhân và Sở Nam phát sinh chuyện gì. Điệp Y Tiên Tử mặt đỏ bừng, vốn muốn lập tức rời đi, thế nhưng vừa chuyển thân, liền nhớ ra một chuyện, nếu
cứ để âm thanh này truyền đi, rơi vào tai mọi người thì Tử Mộng Nhân
ngày mai nhất định sẽ bị chế giễu, Sở Nam cũng bị người khác giễu cợt,
nên nàng mới dừng lại, xuất ra pháp bảo, đem âm thanh cách ly.
Điệp Y Tiên Tử cách ly thanh âm, người khác không thể nghe thấy, nhưng nàng
lại có thể nghe thấy rõ ràng, điều này khiến Điệp Y Tiên Tử xấu hổ không thôi, thân thể cũng trở nên mềm yếu vô lực, nhưng vẫn phải duy trì bình trường, lại tận lực không để Sở Nam và Tử Mộng Nhân phát giác ra, bằng
không thì họ sẽ nghĩ nàng như thế nào?
Cho nên, Điệp Y Tiên Tử rất vất vả.
Vô cùng vất vả.
So với chém giết Võ Tôn còn vất vả hơn, nguyên lực cũng tiêu hao nhanh hơn.
Thật vất vả lắm thì hai mươi cuối cùng cũng yên tĩnh, nàng vừa hưng phấn vừa khẩn trương, lúc này cơ thể nàng đã suy yếu đến mức tận cùng, thoáng
cái ngã xuống đất, chuẩn bị len lút rời đi.
Thế nhưng, không ngờ
rằng, Điệp Y Tiên Tử vừa nhắm nghiền hai mắt thì lập tức mở bừng ra,
loại thanh âm vừa rồi lại vang lên, Điệp Y Tiên Tử đúng là khóc không ra nước mắt, chỉ đành lần nữa xuất ra bình chướng, nhẫn nại chịu đựng
thanh âm tra tấn…
Cho đến khi thần niệm của Tử Mộng Nhân quét ra
thì Điệp Y Tiên Tử mới hoàn hồn lại, lại nghe thấy Tử Mộng Nhân đuổi Sở
Nam ra ngoài, Điệp Y Tiên Tử mắc cỡ không thôi, thân thể mặc dù mềm yếu
vô lực, nhưng vẫn giống như con thỏ kinh sợ, vội vàng né tránh.
Sở Nam đi ra, cũng không phát hiện điều gì, lại nghĩ đến trận điên cuồng tối qua, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười.
Ngày tiếp theo, Sở Nam dẫn theo Huyết Lệ và Cửu Võ, Chiến Thần, đồng loạt
xuất phát, mọi người ở Nghịch Thiên Sơn đều đưa tiễn, Sở Thiên Phong,
Lâm Tuyết Nhiên đứng ở phía trước, tu vi của hai người cũng được Sở Nam
làm đề thăng đến cảnh giới Võ Hoàng, Sở Nam bái biệt từng người, Tử Võ
Đế hỏi:
- Mộng Nhân đâu? Tại sao không ra?
Tử Võ Đế đang
muốn kêu người đến gọi Mộng Nhân, lại bị Sở Nam vội vàng ngăn cản, mặc
dù tu vi của Tử Mộng Nhân đã đạt đến Võ Tôn đỉnh phong, thế nhưng, trận
điên cuồng tối qua chỉ e cũng đã đạt đến cực hạn mà Tử Mộng Nhân có thể
thừa nhận, vẫn cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, Sở Nam không biết, Tử Mộng Nhân không đến đây không phải bởi vì đau đớn, mà bởi vì nàng cho rằng
âm thanh tối qua đều bị mọi người nghe hết. Còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tu vi của nàng, nàng không luyện Thần Hành Bách Biến đến
cảnh giới cao nhất, không thể đem tu vi hạ thấp trở lại cảnh giới Võ
Hoàng, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, mọi người biết được nàng chỉ trong
vòng một đêm liền từ Võ Hoàng biến thành Võ Tôn, như vậy thì quá khủng
bố rồi…
Chỉ có điều, khiến Sở Nam kỳ quái chính là Điệp Y Tiên Tử cũng không đến, ánh mắt hắn không khỏi hướng đến Y lão, Y lão buông
thõng tay, bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không biết.
Nhiệm vụ
lần này của Y lão không nhẹ, ngoại trừ phân phó của Sở Nam lúc trước,
còn có việc tìm xem tại Cực tây chi địa có còn loại trận pháp giống như
của Thập Vạn Đại Sơn hay không.
Trên đường đi, Sở Nam không ngừng trùng kích tu vi, cảm ngộ không gian chi lực. Lúc không trùng kích tu
vi thì lại để Cửu Võ thi triển kiếm khí "Pháp tắc", Chiến Thần thi triển thổ nguyên "Pháp tắc" để tôi luyện thân thể, Sở Nam còn chuẩn bị đem
Kim Mộc Thổ cùng tôi luyện một lúc.
Lúc thì tôi luyện, lúc thì tu luyện phù thuật, dưới tình huống Tinh Thần lực tăng mạnh, lực khống chế càng mạnh hơn, tu luyện "Pháp tắc" càng thêm thuận buồm xuôi gió, vẽ
phù văn cũng dễ dàng hơn không ít, nhưng Sở Nam cũng không có có chủ
quan, phù văn chỉ cần có chút sai sót thì uy lực sẽ giảm mạnh, thậm chí
bị hủy, Sở Nam cũng mượn việc này để rèn luyện khả năng khống chế của
mình.
Tốc độ của Sở Nam khá nhanh, nhưng Lệ Huyết cần thời gian
để tìm đường, cho nên bọn họ đi cực kỳ chậm, từng ngày trôi qua, Sở Nam
chợt phát hiện, hướng mà Huyết Lệ đi, không ngờ lại là nơi ở trước đây
của Thần Khí Phái.
Nơi này khiến Sở Nam có chút bối rối.
o0o
Cùng lúc đó, những người từ trong Bí cảnh tiến vào Tỏa Hải Không Bình cũng
phát hiện thực lực của mình giảm mạnh, có người vẻ mặt sầu muộn, lại có
người vô cùng vui mừng, chỉ có điều, có lẽ bởi vì Thiết Thương Hùng lột
xác thành Chiến Thần chi địa, mà bí cảnh đối với yêu cầu về lực lượng
cũng không còn thuần túy, không ít người dựa theo bí pháp, pháp bảo và
các loại thủ đoạn để hành động. Trong bí cảnh tìm được bảo bối, hơn nữa
còn là số lượng không ít.
Mọi người trong bí cảnh không để ý đến
bảo bối, cho dù là người mặc một thân kim y, lúc đi đến biên giới bí
cảnh cũng một đường đi ngang qua, mà phương hướng hắn đi lại chính là
Nam Xuyên châu.
Kim Y nhân vừa mới đi qua, liền ngẩng mạnh đầu lên trời, đôi lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói:
- Hừ, hạn chế thực lực? Cho dù thực lực có bị hạn chế, liệu đại lục Thiên Vũ này còn có ai có thể cản được ta?
Dứt lời, hắn liền đi thẳng đến Vụ Cấm Hải.
o0o
Phía bên này, Sở Nam giật mình, dự cảm của hắn đã trở thành sự thật, nơi mà
Huyết Lệ dẫn hắn đến chính là vị trí Thần Khí Phái, mặc dù Thần Khí Sơn
đã biến mất, nhưng không phải nghi ngờ, quả thật là Thần Khí Sơn.
- Huyết Ma tộc như thế nào lại từ Thần Khí Sơn tiến vào?
Trong lòng Sở Nam càng thêm rối loạn…