Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1305: Chấp sư chi tâm, hành sư chi thệ

Cốc Dược Thánh xoay người cúi đầu, dường như khiến cho tất cả mọi người đều thấy vô cùng kinh ngạc.

Kể cả nam tử áo trắng, kể cả mấy chục vạn Võ giả, kể cả chính bản thân Sở Nam.

“ Trời ạ, Cốc Dược Thánh cúi đầu bái hắn, cái này thể hiện điều gì chứ? Không phải thể hiện hắn còn lợi hại hơn Cốc Dược Thánh hay sao?”

Những nghi vấn này bao trùm tất cả nội tâm của những Võ giả đứng đây. Một Sở Nam ân oán rạch ròi, người khác nhường hắn ba phần thì hắn sẽ trả lại người ta bảy phần. Lúc này hắn vội vàng giơ tay ra đỡ Cốc Dược Thánh lên.

Nào ngờ, Cốc Dược Thánh lại lùi về phía sau ba bước.

Tiếp theo, hai chân quỳ hẳn xuống đất một cách rất nghiêm trang.

Đám Võ giả ban nãy còn chưa hết bàng hoàng, kinh ngạc lúc này khi trông thấy Cốc Dược Thánh quỳ xuống như vậy thì tim gan như muốn nhảy dựng ra ngoài. Tất cả mọi người đều biết khả năng luyện đan của Cốc Dược Thánh như thế nào, ở Nam Xuyên Châu nếu như ông ta nhận đứng thứ hai thì sẽ chẳng có ai dám tự nhận đứng đầu.

Một người như vậy mà lại quỳ trước người khác như vậy!

Nam tử áo trắng lại càng khiếp sợ hơn, cùng với sự khiếp sợ ấy là lửa giận và sát cơ. Tuy Cốc Dược Thánh chưa nói nhưng với động tác này thì không còn nghi ngờ gì nữa, “Trường Thanh đan” mà Sở Nam luyện là hàng chuẩn rồi.

Sở Nam bước lên phía trước một bước, đưa tay nâng Cốc Dược Thánh dậy, nói:

- Dược thánh mau mau đứng dậy đi, tiểu tử không dám nhận đâu.

- Nếu như tiên sinh không thu nhận Cốc Hi Đan tôi làm đệ tử thì sẽ không đứng dậy đâu.

Lời này vừa nói ra, những Võ giả kia không chỉ là tim đập thình thịch nữa, mà tư tưởng dường như cũng sắp dừng lại, một lúc lâu sau mới có người nói:

- Cốc Dược Thánh muốn bái hắn làm sư phụ ư? Thế giới này làm sao vậy? Sao lại điên cuồng lên như vậy chứ?

Lúc này, không còn ai nghi ngờ rằng viên “Trường Thanh đan” kia là hàng giả nữa, “Trường Thanh Đan giả mà có thể khiến cho Cốc Dược Thánh có động tác như vậy sao?


Tất cả ý niệm của nam tử áo trắng, tất cả đều đã ngưng tụ thành một chữ “giết”.

Còn Cốc Dược Thánh thì hoàn toàn mặc kệ để cho bọn họ nói như vậy, khiến cho những Võ giả này khiếp sợ như thế nào thì sẽ làm cho Nam Xuyên Châu khiếp sợ như vậy. Với vẻ mặt thành khính, Cốc Dược Thánh nói:

- Xin tiên sinh hãy thu nhận ta làm đồ đệ.

Cốc Dược Thánh như vậy không phải là diễn trò mà là một lòng muốn bái sư. Hắn xác định “Trường Thanh đan” trong tay mình là cực phẩm không thể nghi ngờ, đem những viên đan dược nhất phẩm luyện thành cực phẩm là mong ước cả đời của hắn. Tuy nhiên, cho đến nay vẫn chỉ là đan dược nhất phẩm mà thôi. Hắn chỉ có thể luyện đến được mức độ tinh phẩm của tinh phẩm, cách cực phẩm còn một khoảng cách lớn nữa. Mấy trăm năm nay, hắn đã khổ công sưu tầm bao nhiêu phương pháp, thí nghiệm vô số lọai nhưng cuối cùng đều thất bại.

Hôm nay không dễ gì hắn mới gặp được cơ hội, làm sao có thể để vuột mất được chứ?

Thân phận Cốc Dược Thánh thì tính cái gì chứ? Có quan trọng như việc luyện được đan dược cực phẩm hay không? Đương nhiên là không rồi. Hai cái này không thể so sánh được với nhau, không chỉ có cực phẩm tiên đan mà còn có những phương pháp luyện đan chưa từng được nghe qua, chưa từng được thấy qua. Tất cả những điều này, đều hấp dẫn Cốc Dược Thánh, hắn hối hận rằng mình không đến bên ngoài Vụ Cấm hải này sớm hơn. Như vậy thì có phải đã được tận mắt chứng kiến rồi không?

Dường như khi Cốc Dược Thánh xác định viên “Trường Thanh đan” này là cực phẩm thì hắn đã quyết định phải học được phương pháp chế luyện này. Tuy nhiên người ta dựa vào cái gì để luyện được cực phẩm đan độc môn chứ? Phương pháp có thể truyền cho một người ngoài được không?

Cốc Dược Thánh càng nghĩ, cũng chỉ còn cách là bái sư mà thôi.

Cho nên hắn không do dự chút nào, liền quỳ gối xuống bái luôn.

Thấy Cốc Dược Thánh có vẻ thật tâm, Sở Nam liền đứng thẳng người, chưa quyết định có đồng ý hay không Tuy Sở Nam biết nếu thu nhận Cốc Dược Thánh làm đồ đệ thì sẽ đem lại rất nhiều cái tốt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp Cốc Dược thánh, trước kia đến nghe nói cũng chưa từng nghe nói qua, Cốc Dược Thánh là người như thế nào, là trung hay gian, là tà hay ác hắn đều không biết. Trong tình huống như vậy, Sở Nam liệu có thể tùy tiện mà đồng ý được không?

Huống hồ, Sở Nam chưa bao giờ mở miệng thừa nhận một người nào đó là đồ đệ của hắn, nếu như hắn thu nhận Cốc Dược Thánh, thì Cốc Dược Thánh sẽ trở thành đệ tử đầu tiên, những điều này không khỏi khiến cho Sở Nam phải vạn phần thận trọng.

Ý niện trong đầu Sở Nam hiện lên, nói:

- Dược Thánh, về phương diện luyện đan, không hề cao thâm như những gì ông tưởng tượng đâu. Nếu như có vấn đề gì chưa rõ thì chúng ta có thể luận bàn nghiên cứu mà, không cần thiết phải như thế đâu.

Nghe thấy Sở Nam nói vậy, đám Võ giả đều tỏ ra không tin, Tằng Sỏa càng oán thầm trong lòng:

- Có thể luyện ra cực phẩm đan mà không gọi là cao thâm ư? Đừng nói là Nam Xuyên Châu mà ngay cả ở Đại Trung Châu, trong vòng mười ngày mà có thể luyện được cực phẩm Trường Thanh Đan thì tuyệt đối chưa từng có.


Cốc Dươcn Thánh, thì lại khấu tiếp lần thứ hai, nói:

- Tiên sinh, Cốc Hy Đan cả đời có thể vì đan dược mà sống, có thể vì đan dược mà chết. Cái tôi cần cả đời này không phải là danh, không phải là lợi mà chỉ muốn con đường luyện đan của mình sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất mà thôi, kính xin tiên sinh nhận tôi làm đồ đệ.

Sở Nam nhìn thấy vẻ mặt đầy thành kính của Cốc Dược Thánh, trực giác mách bảo hắn rằng những điều mà Cốc Dược Thánh nói là sự thật. Hắn đã gặp qua quá nhiều si nhân như vậy rồi. Tuy nhiên bọn họ lại khác hoàn toàn khác với Cốc Dược Thánh, kẻ thì vì danh, kẻ thì vì lợi, thậm chí cả cố nhục của mình cũng có thể làm hại.

Người như Cốc Dược Thánh này, đáng được kính trọng lắm!

Tuy là như thế, nhưng Sở Nam vẫn chưa đồng ý, mà nói:

- Dược Thánh, nếu như ngươi muốn biết phương pháp luyện cực phẩm đan của ta thì ta có thể cho ngươi ngay bây giờ mà không giấu điều gì.

Cốc Dược Thánh ngẩng đầu lên, nghĩ đến những điều mà Sở Nam vừa nói, là thật hay giả, Cốc Dược Thánh nhìn thấy đôi mắt thanh tịnh, không chút vẩn đục thì Cốc Dược Thánh tin rằng những điều mà Sở Nam vừa nói, tất cả đều là sự thật.

Vậy mà Cốc Dược Thánh lại cúi đầu khấu cái thứ ba, nói rõ từng chữ từng chữ một:

- Cốc Hy Đan nguyện bái tiên sinh làm sư phụ, thủ sư chi lễ, chấp sư chi tâm, hành sư chi thệ! Cả đời này dù có phải chết trăm ngàn lần cũng không hối hận, nếu như phản lại lời thề thì đan tâm sẽ vỡ vụn, linh hồn sẽ rơi vào Luyện Ngục, bị dày vò cả đời.

Sau khi nói xong, Cốc Dược Thánh nhổ ra ba giọt tinh huyết, những lời hắn vừa nói toàn bộ đã bị bao phủ bên trong, sau đó dung nhập vào hư không, biến mất vô tung vô ảnh!

- Lời thề nhuốm tinh huyết, dung nhập vào đất trời!

Trong đám người, thốt lên một câu kinh ngạc. Đám Võ giả lại một lần nữa bị chấn kinh, Sở Nam cũng bị những lời của Cốc Dược Thánh làm cho chấn kinh. Vốn không muốn thu nhận đồ đệ thì lúc này đây cũng đã dao động rồi. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, tìm được người thuần túy như vậy quả rất khó khăn.

Chấn kinh không chỉ vì Cốc Dược Thánh, mà vì cả ba giọt tinh huyết dung nhập vào hư không. Đối với tinh huyết, mức độ nhạy cảm của Sở Nam không giống với bình thường.

Trong đầu, một phiến Thiên Địa thoáng hiện, bổ xuống một đường sấm sét, Sở Nam đột nhiên nói với Cốc Dược Thánh:

- Nếu như lễ chi tâm chi thệ của ta phải nghịch thiên nghịch địa, nghịch tất cả thì ngươi sẽ thế nào?

Cốc Dược Thánh càng thêm khiếp sợ, ngẩng đầu lên tiếp xúc với Sở Nam, bốn mắt nhìn nhau. Cốc Dược Thánh đúng là cảm thấy nghịch ý nồng đậm của Sở Nam, tâm thần đại chấn, sau đó thở một hơi dài, khấu đầu nói:

- Con sẽ chấp sư tôn chi thệ, tu hành nghịch đan đạo.

- Được.

Sở Nam không hề do dự, nói ra một chữ. Đang muốn nói tiếp thì thân hình nam tử áo trắng lóe lên, lấy tay làm đao, Pháp tắc tuôn ra, sát khí kinh người, định đánh thẳng vào đầu của Cốc Dược Thánh.