Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1289: Ăn hắn, hắn muốn làm gì?

Sở Nam không chút bận tâm mà nói, tên ria mép nghe thấy âm thanh hoàn
toàn lơ đễnh này, trong lòng lập tức dấy lên hàn ý, càng cứng giọng,
quát:

- Ngươi không sợ sao? Nếu như ta tự bạo, ngươi nhất định sẽ chết cùng ta!

- Thần Khí bạo tạc, ta còn không sợ, há lại sợ một tên Võ Thánh tự bạo?

Sở Nam nói một câu này, lập tức khiến trái tim tên ria mép băng hàn đến
cực điểm, một màn vừa rồi hiển hiện trong đầu hắn, uy năng Thần Khí bạo
liệt vốn nên bạo loạn khắp bốn phương tám hướng, thế nhưng vừa rồi,
không ngờ tất cả lại ập về phía hắn.

- Hắn có thể khống chế được
uy năng Thần Khí bạo tạc, có thể khiến Phong Long Võ Thần bị thương thối lui, điều này nói rõ thực lực của hắn…

Tên ria mép không dám nghĩ nữa, nhưng trong đầu chợt nổi lên một nghi vấn:

- Chẳng lẽ hắn cố ý ẩn tàng tu vi của mình?

Sở Nam bây giờ căn bản không che dấu tu vi của mình, mặc dù “Thần Hành
Bách Biến” có thể khiến hắn tản mát ra khí tức của Võ Thánh đại viên
mãn, thế nhưng như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Sở Nam có thể khiến
cho Thần Khí bạo liệt, khống chế uy năng bạo liệt, toàn bộ đều là nhờ
vào ngọc bội Tổ Bảo.

Chỉ mới khống chế được một phần ba ngọc bội
Tổ Bảo mà uy lực đã như vậy, Sở Nam lại càng có lòng tin với “Hồn Ấn
Quyết” hơn, mà công kích linh hồn vừa rồi cũng đem đến cho Sở Nam khích
lệ không nhỏ, điều này nói rõ hướng đi của hắn không sai, bây giờ thực
lực của hắn còn chưa đủ cho nên không thể khiến linh hồn của Võ Thần bị
thương tổn, nhưng lại có thể khiến đối phương thất thần trong giây lát.

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng như vậy cũng đủ để làm rất nhiều chuyện rồi.

Sở Nam đem tên ria mép kéo đến trước mặt Thiết Thương Hùng, hỏi Thiết Thương Hùng:

- Ngươi muốn ăn như thế nào? Ăn sống hay là nướng ăn?

Thiết Thương Hùng còn chưa trả lời, nhưng tên ria mép nghe thấy câu hỏi này thì đã bắt đầu run rẩy không thôi, không khỏi nghĩ:

- Con súc sinh này không phải thật sự muốn ăn ta đấy chứ?

Sở Nam nói lời vừa rồi không hề che dấu, Phong Long Võ Thần nghe thấy rất
rõ ràng, hàng lông mày càng nhăn tít, hắn đang do dự không biết có nên
ra tay hay không, sáu tên Võ Thánh đại viên mãn còn lại đều đưa mắt nhìn chằm chằm Phong Long Võ Thần, giờ phút này, có thể cứu được tên ria mép cũng chỉ có Phong Long Võ Thần mà thôi.


Về phần mấy chục vạn võ
giả ở bên dưới thì sớm đã choáng váng, đặc biệt là những kẻ cho rằng Sở
Nam tất sẽ bị Phong Long Võ Thần giết, trên tràn bất giác chảy ra từng
giọt mồ hôi lớn, trái tim đập mạnh không ngừng, tiết tấu đập của trái
tim, rõ ràng là sợ hãi.

Trong lúc mọi người còn đang thất thần, Thiết Thương Hùng nhếch miệng, nở nụ cười nói:

- Lão đại, ta đã rất lâu không ăn thịt người rồi, ta muốn từ từ ăn tươi hắn, như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng ta!

Mặc dù Thiết Thương Hùng nói ra những lời này, nhưng cũng không có kẻ nào
cho rằng Thiết Thương Hùng thật sự muốn ăn tên ria mép, ngoại trừ Tam Vĩ Hồng Hồ và đám người Minh lão tổ tông, Sở Nam cũng không nhiều lời,
trực tiếp lấy bộ siêu Thần Khí đoạt được từ trong tay Thần thượng, ném
cho Thiết Thương Hùng, rồi nói:

- Dùng thứ này, da có dày đến đâu cũng có thể cắt được.

- Tạ ơn lão đại nhiều!

Thiết Thương Hùng nói xong, trực tiếp một vuốt xuyên ngực tên ria mép, tên
ria mép muốn chạy trốn, nhưng lại trốn không được. Muốn điều động năng
lượng để phản kháng, nhưng lại phát hiện năng lượng trống rỗng, tên ria
mép theo phản xạ có điều kiện, đưa mắt nhìn Sở Nam, rất muốn hỏi Sở Nam
đã làm gì hắn, nhưng lúc há miệng thì chỉ phát ra được một tiếng hét
thảm!

Tên ria mép di chuyển mục quang, trơ mắt nhìn móng vuốt của Thiết Thương Hùng trong ngực hắn, chỉ thấy Thiết Thương Hùng móc ra
từng khối thịt máu chảy đầm đìa, tên ria mép thất thần, bất chợt nghĩ
đến lời của Thiết Thương Hùng lúc trước “Gia gia muốn ăn ngươi”, vốn
tưởng rằng đây chỉ là một câu hù dọa, nhưng không ngờ nó thật sự… thật
sự ăn…

Mọi người lại càng sợ hãi, đặc biệt là lúc nghe thấy âm
thanh nhai xương “răng rắc”, hai chân của mấy chục vạn võ giả bất giác
run rẩy, cảm thấy giống như chính bản thân bị nhai vậy. Phong Long Võ
Thần ở phía xa nhìn thấy vậy, cảm thấy nếu không ra tay thì thanh danh
của hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, nếu để sư tôn biết tất cả chuyện
này thì cuộc sống của hắn sẽ càng thêm khổ sở.

Cho nên, Phong Long Võ Thần đã bị bức lên Lương Sơn rồi, không xuất thủ không được.

Thanh kiếm kia lại lần nữa tập trung vào Sở Nam, Phong Long Võ Thần thốt ra từng chữ:

- Thả hắn ra!

- Ngươi còn không muốn mặt mũi?


Sở Nam lạnh lùng hỏi, sau đó nói với Thiết Thương Hùng:

- Yên tâm mà ăn, không có kẻ nào quấy rầy ngươi đâu!

Thiết Thương Hùng nhếch miệng cười, sau đó há miệng cắn xuống cánh tay của tên ria mép.

Lửa giận của Phong Long Võ Thần lại lần nữa bị kích thích, giống như lửa cháy đồng khô, lạnh lùng nói:

- Kiếm trong tay lão phu, tên là Ẩm Huyết (uống máu), lão phu muốn cho Ẩm Huyết thần kiếm này uống cạn máu ngươi!

Phong Long Võ Thần quả thật đã dốc hết toàn lực, “Ẩm Huyết” thần kiếm phá
toái hư không chém đến, một đạo khe nứt sâm lãnh như hung thú mở cái
miệng máu nuốt về phía Sở Nam.

Thân ảnh Sở Nam bất động, chỉ nắm
chặt bộ đồ trong tay, đem Hỏa "Pháp tắc", Sinh Tử "Long quyển", lực
lượng chí thuần và lôi điện tràn ra, bố trí thành trận, trận lúc này
không đơn giản giống trận pháp mà vừa rồi linh cơ chợt lóe nghĩ ra,
ngược lại càng phức tạp hơn, gồm ba cái đại trận, bảy cái tiểu trận, mô
phỏng Tinh Thần trận, mà những trận pháp này lại vô cùng không ổn định,
hoàn toàn hỗn loạn cực độ, giống như ném hỏa dược vào một tòa núi, chỉ
cần một điểm lửa nhỏ là có thể khiến thiên băng địa liệt.

Chính
lúc này, Phong Long Võ Thần sử xuất toàn lực, năng lượng tiêu hao cực
độ, vẻ mặt có phần trắng bệch chỉ còn cách Sở Nam vẻn vẹn 50 mét, khe
nứt thì đã đến trước mặt Sở Nam, Sở Nam trực tiếp đem bộ đồ trong tay
ném ra.

Phong Long Võ Thần nhìn thấy bộ đồ kia bay đến, trong
lòng không khỏi dâng lên một cỗ khí tức nguy hiểm, cỗ cảm giác nguy cơ
này nồng đậm trước nay chưa từng có, hắn nhìn thấy bộ đồ này phá tan
lồng ngực của tên ria mép như phá một khối đậu hủ, liền biết bộ đồ này
cực kỳ không tầm thường, rất có thể là tồn tại sánh ngang với Ẩm Huyết
thần kiếm của hắn, Phong Long Võ Thần không khỏi thầm nghĩ:

- Hắn muốn làm gì?

Trong lòng vừa mới phát ra tiếng nghi vấn thì Sở Nam đã hồi đáp hắn:

- Bạo!

- Ầm…

Pháp bảo vốn là siêu Thần Khí, lại bị Sở Nam gia trì thêm năng lượng vào, uy năng bạo tăng không chỉ gấp mười lần, vết nứt không gian trực tiếp bị
khuếch đại vài chục thước, Ẩm Huyết thần kiếm trong tay Phong Long Võ
Thần trực tiếp rời tay, tiếp đó bị vết nứt không gian nuốt vào, về phần
Phong Long Võ Thần, hai chân của hắn đã trực tiếp bị nổ thành hư vô,
đoạn thân thể còn lại hơn nửa cũng chằng chịt vết thương, vết nứt dày
đặc, nơi này một lỗ máu, nơi kia cũng một lỗ máu…

Nhưng như vậy vẫn chưa hết, Ẩm Huyết thần kiếm trong tay Phong Long Võ Thần đã bị vết nứt không gian hút vào.

Vết nứt không gian rộng chừng 10 mét tràn ra không gian chi lực, bảy tên Võ Thánh đại viên mãn đi theo Phong Long Võ Thần cũng cảm thấy uy hiếp
tính mạng nghiêm trọng, lập tức xuất ra Thần Khí, toàn lực chống cự
không gian chi lực.

Không gian chi lực không khác công kích bao
nhiêu, Sở Nam cũng cảm nhận được uy hiếp, nhưng so với “Cửu Không Liệt
Trận” mà Thần thượng bố trí thành thì căn bản không đáng là gì, hắn lập
tức xuất ra Chân Vũ Trụ, toái phiến, bày bố Tinh Thần trận bước thứ 16.