Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1260: Tạp sơn

Đoàn người Sở Nam lập tức khởi hành, chạy tới Đại Viêm vương quốc. Trên
đường đi, Sở Nam không lãng phí một chút thời gian nào, quy tắc thuộc
tính lửa không ngừng rèn luyện nhục thân của hắn. Một màn này, chúng Võ
thánh tập mãi đã thành thói quen, cho nên chỉ có Tiên Nguyệt vừa mới gia nhập là vô cùng chấn động, đồng tử mở lớn, sau đó co rút lại, khiếp sợ
đến ngây người.

Đúng lúc này bên tai Tiên Nguyệt vang lên một câu.

- Tiên Nguyệt, thi triển ra quy tắc thanh âm cho ta!

- Vâng!

Cơ hồ là phản xạ theo bản năng, Tiên Nguyệt gật đầu đồng ý, sau khi đáp
ứng mới hoàn hồn phát hiện ra, nàng cũng không còn ở tổ tổ chức kia. Cụ
thể mà nói, ba kiện thần khí đã cho nàng tự do. Nhưng mà, Tiên Nguyệt
không có nửa phần cao hứng, thì thào nói.

- Đại nhân, ngài....

Thanh âm run rẩy, dường như là đang sợ hãi, Sở Nam chợt quay đầu cười, nói.

- Không sao đâu, nghe nàng hát, có thể giảm bớt mệt nhọc.

Khẽ đảo qua tròng mắc đen như bảo thạch, Tiên Nguyệt nhẹ gật đầu, bắt đầu xướng lên khúc Ngư Nhi.

Quy tắc của lửa cùng quy tắc thanh âm tràn ra cuồn cuộn, 2 trọng quy tắc
đồng thời gia trì lên thân thể, đau đớn Sở Nam phải thừa nhận tăng lên
gấp đôi. Nhưng mà Sở Nam vẫn vui vẻ rèn luyện, nội tâm thì thầm.

- Ba kiện thần khí, đổi lấy một nhân tài như vậy, đáng lắm! Đừng nói là
ba kiện, cho dù là mười kiện, ta cũng sẵn sàng đổi, đợi tâm tình của
nàng ổn định lại, sẽ hỏi nàng làm cách nào lĩnh ngộ ra quy tắc thanh âm!

Sở Nam hưởng thụ 2 trọng quy tắc, đồng thời trên tay không ngừng áp súc lỗ đen. Giờ phút này, sau khi lỗ đen đánh một trận cùng Sửu đạo nhân, lại
có tiến bộ, áp súc chỉ còn 7 mét, thực lực bạo trướng.

Ba ngày sau.

- Phía trước chính là Đại Viêm vương quốc rồi!

Sở Nam nói xong nhìn về phía Thiên Nhiên, Thiên Nhiên ngoài đầu nhìn lại,
nhàn nhạt nói. Ba tức sau, Sở Nam cũng không lưu lại nơi này nữa mà trở
lên trên mặt đất, tốc độ cũng chậm đi không ít, chờ đến khi trở lại mặt
đất, sắc mặt hắn đã biến thành trắng xám. Đám người Thiên Nhiên cũng
không gặp phải chuyện gì, Thiên Nhiên chứng kiến bộ dạng Sở Nam như vậy, vội vàng hỏi.


- Làm sao vậy?

Sở Nam lắc đầu, nhìn chằm chằm tòa phong Phong Hỏa Sơn rộng nghìn trượng, cao tới chín nghìn trượng này, nói thẳng.

- Hủy tòa Phong Hỏa Sơn này đi!

Lời vừa dứt, Sở Nam lấy ra trụ Chân Vũ, hướng Phong Hỏa Sơn đập tới. Đồng
thời ném một cây trụ Chân Vũ khác cho Thiết Thương Hùng. Chúng Võ thánh
thấy Sở Nam tự mình xuất thủ, tự nhiên cũng không ngồi không, người có
thần khí thì lấy ra thần khí, bắt đầu ra sức nện... tuy rằng Thiên Nhiên cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng bắt đầu động thủ.

Phong Hỏa Sơn
đứng sừng sững, thoạt nhìn có vẻ rất khổng lồ, nhưng chúng Võ thánh cũng không phải loại giá áo túi cơm, chỉ vẻn vẹn chưa đến ba phút sau, một
tọa đại sơn nguy nga sờ sờ trước mắt đã bị san thành bình địa, một gã Võ Tthánh nói.

- Không phải nói đây là Phong Hỏa Sơn sao? Núi đã bị san bằng, sao lại không thấy chút lửa nào?

- Đây cũng không phải là Phong Hỏa Sơn chân chính!

Sở Nam nói, vung trụ Chân Vũ, tiếp tục nện xuống mặt đất, đồng thời mở miệng nói.

- Phong Hỏa Sơn chân chính là ở phía dưới này, nếu như ngươi muốn xem lửa, cũng ở phía dưới.

Chúng Võ thánh lại bắt đầu tiếp tục nện.

Trong bóng tối, một hắc y nhân đeo măt nạ thu toàn bộ mọi chuyện vào trong
mắt, kể cả hành động của Sở Nam khi hắn ở sâu trong lòng đất 3000 trượn, nội tâm thì thào.

- Sở Nam này rất có ý tứ, nếu có thể thu phục, tuyệt đối là một thanh lợi kiếm. Chỉ tiếc rằng căn cứ vào tư liệu thu
được, Sở Nam làm người rất có nguyên tắc, thuộc về loại thà làm ngọc vỡ
còn hơn làm ngói lành. Hơn nữa không tìm thấy người hắn thân nhất, quan
tâm nhất, nếu không thì dễ làm hơn nhiều.

Đồng thời Hắc y nhân chứng kiến biểu hiện vừa rồi của Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Bên phía Sở Nam giờ phút này vẫn còn đang tiếp tục nện, lúc này bọn họ đã
xuống sâu 2000 trượng, Thiết Thương Hùng đột nhiên hét lớn.

- Ồ!
Chuyện gì thế này? Tại sao gia gia không nện được nữa? Minh lão đầu, còn mấy người cầm thần khí nữa, đến giúp gia gia một tay.

Mấy vị Võ
thánh đại viên mãn bị Thiết Thương Hùng chỉ tay, cảm thấy dở khóc dở
cười, nhưng rất là phối hợp lấy ra thần khí, theo trụ Chân Vũ trong tay

Thiết Thương Hùng nện xuống. Một tiếng nổ lớn, hỏa diễm phóng thẳng lên
trời.

- Chủ ý ta đã quyết định,
không ai có thể lay chuyển. Hơn nữa đây không phải là chuyện riêng của
ngươi, cho nên, ngươi không cần khuyên can.

Thanh âm nhàn nhạt ẩn chứa kiên quyết không gì lay chuyển nổi.

Nàng vừa nói xong, Thiên Nhiên đột nhiên thấy Sở Nam mỉm cười. Nói thật, đây là lần đầu tiên Thiên Nhiên thấy Sở Nam nghiêm túc như vậy, trong lúc
nhất thời, trong nội tâm cảm thấy vô cùng quái dị, mở miệng hỏi.

- Cười cái gì?

- Muốn nhìn rõ trong ánh mắt ngươi có cái gì?

- Gỉ mắt?

Sở Nam cười, không ngờ Thiên Nhiên còn có một mặt như vậy. Nhưng hắn chỉ
lắc đầu, cũng không có trả lời, quay đầu, nhìn về phía trước, kiên định
bước tới, ý tứ lời vừa nãy của Thiên Nhiên chính là cho dù Phong Hỏa Sơn là địa ngục, nàng cũng sẽ xông vào cùng hắn.

Thiên Nhiên nhìn thân ảnh Sở Vân, thì thào.

- Trong ánh mắt của ta có ánh mắt của ngươi!

Tốc độ của đoàn người cực nhanh, nháy mắt đã tới chân Phong Hỏa Sơn. Sở Nam không có trực tiếp xông lên, làm vậy cùng tìm chết không khác gì nhau.
Sở Nam phải đề phòng mọi tình huống, ra lệnh cho mọi người dừng lại, căn cứ vào thuộc tính của từng người, còn có thực lực, bày bố ra một trận
địa, sau đó chui vào trong lòng đất. Trước tiên, hắn muốn hấp thu toàn
bộ năng lượng trong Phong Hỏa Sơn, khi đó cho dù là có cạm bẫy của
Thượng Thần, hắn cũng không cần sợ!

Bất quá, Sở Nam mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy!

Xuống sâu 3000 trượng, Sở Nam cảm thấy toàn thân giống như là đang được thối luyện bên trong canh kim luyện dịch.

- Quả nhiên Phong Hỏa Sơn có núi lửa hoạt động, không ngoài dự liệu, có lẽ còn có hỏa hồn tồn tại!

Lúc này, Sở Nam bắt đầu hấp thu năng lượng, vòng xoáy cấp tốc xoay chuyển,
vô số năng lượng phô thiên cái địa đổ dồn về phía Sở Nam. Nhưng mà chưa
đến một phút sau, Sở Nam đột nhiên nhíu mày. bởi vì tuyệt đại bộ phận
năng lượng là xuất phát từ phía sau lưng, về phần tòa Phong Hỏa Sơn phía trước mặt này, sau khi tiến vào 100m thì không có năng lượng truyền ra.

- 100 mét?

Sở Nam trong lòng đất như một con cá, ngay lập tức xông đến. Nhưng mà tại
địa phương 100 m, hắn cũng không phát hiện ra cái gì. Cứ như vậy, Sở Nam nhìn chằm chằm vào chỗ đó, cũng không nhúc nhích, không biết hắn đang
suy nghĩ điều gì. Vài phút sau, Sở Nam xiết chặt tay, rống lên một
tiếng, tung ra một quyền đánh thẳng về phía trước. Một quyền này rất
không đơn giản, Sở Nam vận dung đến 8 phần thực lực. Sau khi nện xong,
bộ dáng Sở Nam tựa hồ không kịp thở, đầu đầy mồ hôi, tựa hồ giống như là một hơi tiêu hao toàn bộ năng lượng trong cơ thể.

Sau khi một
quyền này được xuất ra, phía trước vẫn không hề có có chút động tĩnh gì. Đợi đến khí Sở Nam thở gấp ra lần thứ ba, một tiếng nổ vang lên, núi đá nứt vỡ, sơn thể trực tiếp xuất hiện một cái hố to đến 300, sâu bên
trong hố lập lòe một đám hỏa diễm. Sở Nam một lần nữa ngưng tụ ra vòng
xoáy, nhưng mà năng lượng vẫn chỉ đến từ phía sau lưng, năng lượng từ
chủ sơn Phong Hỏa Sơn căn bản là không có truyền ra, Sở Nam nhìn không
gian trước mặt, đè nén xúc động muốn tế ra lỗ đen đã bị hắn áp súc chỉ
còn 7 mét.