Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1217: Chỉ một quyền

- Đại nhân, người chậm rồi!

Trong thanh âm của Bạch Võ Thánh tràn đầy tự tin.

- Thật vậy sao?

Nghi vấn vừa dứt, ngón trỏ và ngón giữa của Bạch Võ Thánh cùng điểm lên ngực Sở Nam, trong tích tắc điểm lên, Kiếm Long liền gào thét xuất ra, chấn
động của thiên địa nguyên lực đã đạt đến đỉnh phong, lúc sắp hất ngã Sở
Nam thì thân hình Bạch Võ Thánh lại trì trệ, trong mắt lộ ra vẻ không
thể tin nổi, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nắm quyền của Sở Nam đã đánh lõm vào vai phải của hắn.

- Đây…

Bạch Võ Thánh nghi hoặc thốt ra một chữ, Kiếm Long đang gầm thét đột nhiên tứ phân ngũ liệt, đồng
thời, nguyên lực trong thiên địa cũng chấn động càng thêm kịch liệt,
giống như nước sôi ùng ục, thậm chí còn có bọt khí sinh ra.

Nháy
mắt sau, Bạch Võ Thánh thổ huyết, bay ngược lại, rơi xuống đất, trượt
đến sát gần vách phòng ngự do Thiên Nhiên và những Võ Thánh khác cùng
nhau duy trì.

- Tại sao có thể như vậy? Đại nhân ngày hôm qua
không mạnh đến mức này, chỉ trong một đêm mà đại nhân lại có thể một
quyền đánh bại ta?

Đây chính là nghi vấn của Bạch Võ Thánh, cũng là nghi vấn của tất cả mọi người, bao gồm Sở Nam.

Sở Nam cũng đang suy nghĩ sâu xa:

- Mạnh như vậy sao? Trong hắc động dường như lại có thêm một tia năng
lượng, chỉ có điều có chút mơ hồ, nhìn không thấu, lại có cảm giác rất
thân thiết…

Con mắt như hạt châu đảo một vòng, Sở Nam chợt nghĩ đến chuyện tối hôm qua, thầm nhủ:

- Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện xảy ra hôm qua?

Trong lòng mọi người cũng đầy nghi vấn, tất nhiên là ngoại trừ Thiên Nhiên, trong lòng Thiên Nhiên không khỏi thầm cảm khái:

- Bá khí quả nhiên lợi hại! Chỉ vẻn vẹn một tia mà đã có uy lực như vậy.
Chỉ có điều một tia kia quá tinh thuần, chính là một tia do đấu chuyển
tinh di lưu lại!

- Người tiếp theo, ai lên đây?

Sở Nam
không nghĩ thêm nữa, hắn muốn tiếp tục thí nghiệm Diệt Thiên Quyền của

hắn, một đám Võ Thánh cao cấp hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Hứa Mãnh sải
bước tiến tới, huyễn hóa ra một mảnh rừng rậm, mà mảnh rừng rậm này lại
chỉ có một thân cây, thân cây di động, phát ra uy thế sâm nghiêm, khủng
bố đến cực điểm.

Nhưng kết cục vẫn bị Sở Nam tìm ra nhược điểm, một quyền đánh phá.

Những tên Võ Thánh cao cấp tiếp theo đều như vậy, đám Võ Thánh đại viên mãn
Minh lão tổ tông đều cảm thấy trong lòng khó mà bình tĩnh được, bọn hắn
cũng có thể trong một chiêu đem "Pháp tắc" của Võ Thánh cao cấp phá vỡ,
thế nhưng bọn hắn là dựa vào "Pháp tắc" của chính mình, so với "Pháp
tắc" của Võ Thánh cao cấp càng cường đại hơn, còn vị Đại nhân này thì
chỉ sử dụng một đôi nhục quyền, không hề có chút "Pháp tắc" nào.

Đám Võ Thánh đại viên mãn Minh lão tổ tông không khỏi sinh ra hoài nghi đối với câu nói: “Dưới "Pháp tắc", tất cả vũ kỹ đều là vô dụng”. Cùng lúc
đó, bọn hắn cũng biết là tràng luyện tập này sắp đến phiên bọn hắn rồi,
bọn hắn cũng không chờ được nữa, càng hi vọng Sở Nam tiếp tục chấp hành
quy củ đánh ngã giảm bớt một năm, như vậy thì bọn hắn có thể sớm rời
khỏi đây.

Thế nhưng, bọn hắn đã thất vọng rồi, Sở Nam cũng không
lập tức cùng Võ Thánh đại viên mãn trảm sát, mà là cùng một đám Võ Thánh cao cấp hỗn chiến, làm như vậy là bởi vì Sở Nam cảm thấy tốc độ tìm
được nhược điểm của hắn còn quá chậm, nếu như là chiến đấu sinh tử thì
còn không đợi hắn tìm được nhược điểm thì công khích phô thiên lấp địa
của người ta đã ập đến rồi.

Cho nên, Sở Nam phải rèn luyện tốc độ tìm ra nhược điểm.

Một lần tôi luyện này mất hết một tháng, mà ở Ngũ Nguyên Sơn này lại khiến người khác có cảm giác như mới ngày hôm qua.

Trong một tháng này, tiểu Hắc vẫn thôn phệ vật chứa năng lượng, có lúc vật
chứa năng lượng tìm đến không đủ, Sở Nam còn đem Ngũ Hành nguyên dịch
của mình cho tiểu Hắc thôn phệ, thậm chí đôi khi còn mang tiểu Hắc ra
ngoài thôn hấp một ngọn núi hay một con sông nào đó. Cùng lúc đấy, Sở
Nam lại ra thêm một đạo mệnh lệnh, đó là thu thập linh dược, sau đó Sở
Nam luyện ra vô số đan dược cung cấp cho tiểu Hắc nuốt.

Lại thêm một ngày tôi luyện chấm dứt, tốc độ tìm ra nhược điểm của Sở Nam đã tăng lên rất nhiều, Sở Nam thầm nghĩ:

- Ngày mai bắt đầu luyện tập với Võ Thánh đại viên mãn được rồi.

Vừa nghĩ xong, trong đầu chợt truyền đến âm thanh kêu đói của tiểu Hắc.

Sở Nam lập tức bừng tỉnh, nói:

- Hôm nay Tương Hân còn chưa mang vật chứa năng lượng đến, bất kể vật
chứa năng lượng là nhiều hay ít thì lúc này cũng phải đưa đến rồi mới
đúng, có tám tên Võ Thánh trung cấp hộ tống có thể xảy ra chuyện gì?


Sở Nam cũng không cho rằng Tương Hân không muốn giao. Thứ nhất, Tương Hân
không phải là người như vậy. Thư hai, Tương Hân cũng không thể chỉ huy
được tám tên Võ Thánh trung cấp kia.

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Sở Nam đang muốn mang tiểu Hắc đến thôn hấp năng lượng của một tòa núi thì một tên Võ Thánh trung cấp toàn thân đầy huyết lảo đảo chạy tới, hét
lên:

- Đại nhân, vật chứa năng lượng của chúng ta bị cướp rồi.

- Bị cướp?

Sở Nam nghe thấy hai chữ vô cùng quen thuộc này, không khỏi sững sờ, lập tức hỏi:

- Biết do ai làm không?

- Một Hắc y nhân, hơn nữa trên người đều là pháp bảo che dấu thần niệm, cho nên…

- Có thể che dấu được thần niệm của Võ Thánh trung cấp, pháp bảo này quả thật không phải bình thường.

Trong lòng Sở Nam đột nhiên xuất hiện một câu nói như vậy, lại hỏi:

- Có bao nhiêu người? Là nam hay nữ?

- Tổng cộng có chín người, trong đó chỉ cảm thấy thân hình của hai người là hơi nhỏ gọn.

- Bảy nam hai nữ, vậy tu vi của bọn chúng thì sao?

- Có bốn người khí tức mạnh hơn ta, một người trong số đó là nữ, những người còn lại thì không chênh lệch ta bao nhiêu.

- Bị cướp ở nơi nào?

- Sườn núi Dương hồ!

Sở Nam thoáng nhìn qua tên Võ Thánh trung cấp, đem sinh mệnh lực rót vào trong người hắn, nói:

- Ngươi là một mình giết ra sao? Hay bọn chúng cố ý thả ngươi? Bảy người còn lại vẫn chưa chết, bọn chúng đâu?

Ba vấn đề này cùng hỏi một lúc, tên Võ Thánh trung cấp sững sờ, thầm nghĩ:

- Đại nhân làm sao biết bảy người kia còn chưa chết?

Chỉ có điều, rất nhanh thì tên Võ Thánh trung cấp liền đoán ra:

- Chẳng lẽ có liên quan đến đạo ấn tích trong đầu?

Tên Võ Thánh trung cấp đoán không sai, Sở Nam dùng Sinh Tử Quyết để khống
chế bọn hắn, cho nên nếu bọn hắn tử vong thì trong lòng Sở Nam sẽ cảm
ứng được.

Tên Võ Thánh vừa suy đoán, đồng thời nói:

- Vật chứa năng lượng của bảy người bọn hắn cũng bị cướp rồi, bọn hắn muốn Đại nhân dùng một kiện vật phẩm để trao đổi.

- Vật phẩm gì?

Tên Võ Thánh trung cấp kéo y phục ra, trên y phục còn có một hắc sắc ấn ký.

Trong nháy mắt Sở Nam nhìn thấy ấn ký này, trong mắt lập tức lóe lên vẻ khiếp sợ, bởi vì nhìn hình dạng, kích thước của ấn ký, giống y hết với hắc
sắc lệnh bài trong nhẫn trữ vật của Sở Nam.

Chỉ có điều, bên trên ấn ký này cũng không vẽ ra đồ án bên trên hắc sắc lệnh bài rõ ràng.