Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 120: Vòng xoáy cương phong

Nụ cười của Sở Nam vô cùng ôn hòa.

Thế nhưng trong mắt của nam tử mũi ưng không thể nghi ngờ lại chính là của tử thần.

Lúc bắt đầu, hắn là thợ săn, còn Sở Nam là con mồi.

Nhưng trong chớp mắt, lúc Sở Nam liều mạng đánh cược.

Sở Nam lại từ con mồi biến thành thợ săn, còn nam tử mũi ưng lại trở thành con mồi.

Hơn nữa, con mồi là hắn còn tự động dâng đến trước mặt thợ săn.

Sở Nam vẫn không ngừng áp súc theo hình đinh ốc, nguyên lực của nam tử mũi ưng giống như thác nước, bị hút một cách điên cuồng vào trong cơ thể Sở Nam, sau đó lại biến thành một phần của đinh ốc áp súc.

Sắc mặt của nam tử mũi ưng lúc này đã như tro tàn.

Cái gì gọi là lật thuyền trong mương.

Nam tử mũi ưng lúc này chính là một cái minh chứng tốt nhất.

Mặc dù hai chân của nam tử mũi ưng vẫn có thể di chuyển, vẫn có thể há miệng để cắn, nhưng hắn không dám, hai cái nắm đấm vừa rồi chính là ví dụ tốt nhất, hắn còn dám làm tiếp sao?

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, nam tử mũi ưng tuyệt đối sẽ không chọc vào quái vật này.

Sống bao nhiêu năm qua, nam tử mũi ưng có nghe nói một loại lửa có thể thiêu rụi nguyên lực.

Thế nhưng hắn vẫn chưa từng nghe nói nguyên lực còn có thể bị người khác hấp thu.

Nam tử mũi ưng cảm thấy nguyên lực trong cơ thể càng ngày càng ít, đến khi nguyên lực của hắn bị hút cạn thì tính mạng của hắn cũng đến cực hạn.

Lúc này, trên mặt Sở Nam đã không còn tiếu ý nữa, trái lại vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Sở Nam cảm thấy hai hình đinh ốc áp súc đã đến tình trạng cực kỳ kinh khủng, nếu như bộc phát ra thì loại khủng bố đó khó có thể tưởng tượng được.

Đặc biệt là thân thể cường hãn của hắn cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn, không chịu nổi hai cỗ áp lực nữa.

Thân thể như muốn nổ tung ra vậy.

Thế nhưng lúc này Sở Nam tuyệt đối không thể dừng lại, nếu dừng lại thì kết quả sẽ thế nào?

Khó có thể nói trước được.

Sở Nam chợt nghĩ, có nên nhân cơ hội đả thông thêm một đường kinh mạch hay không?

Đáng tiếc Sở Nam vẫn chưa chăm chú nghiên cứu về kinh mạch, bằng không hắn nhất định sẽ lựa chọn một đường kinh mạch thích hợp nhất, một đường kinh mạch độc nhất vô nhị, đường kinh mạch mà những người khác không có.


- Đường kinh mạch này là đả thông ở đâu?

Sở Nam tự hỏi chính mình, đột nhiên trong đầu hắn linh quang chợt lóe, suy nghĩ muốn đả thông kinh mạch để tu luyện tầng thứ tám và tầng thứ chín của Mãng Sơn Quyết chợt lóe lên.

Nhưng nhiều đường kinh mạch như vậy, Sở Nam căn bản không thể nào lựa chọn.

Nhìn chằm chằm hình vẽ kinh mạch vận hành của tầng thứ tám, vừa nhìn vừa suy tư….

- Bên trái một cái, bên phải một cái, nguyên lực của hai đường kinh mạch ở bên trong hội họp, thì ra là hai đường kinh mạch, cuối cùng chính là vận hành tại chính giữa, mà ở chính giữa lại có một cái ở phía nam và một cái ở phía bắc, cuối cùng chảy về hướng nam bắc….

Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Nam chợt nảy ra một chủ ý.

- Nếu như ta có thể tìm ra hướng chảy tụ hợp nguyên lực của mấy trăm đường kinh mạch sẽ tìm đến điểm kinh mạch bắt đầu vận hành nguyên lực, và điểm cuối cùng phát ra nguyên lực, nếu vậy thì có thể trực tiếp tạo một đường kinh mạch từ đầu đến cuối, như vậy không phải sẽ luyện thành tầng thứ tám của Mãng Sơn Quyết hay sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Sở Nam muốn quên đi cũng không được, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Như vậy cũng giống như từ thành Hùng La đến Thần Khí Phái, đâu chỉ mấy trăm đường là có thể đến, quả thực có hơn ngàn đường, hơn vạn đường….

Thế nhưng, con đường ngắn nhất và trực tiếp nhất chính là từ trên không trung, bay thẳng đến Thần Khí Phái.

Nếu như vậy thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều khí lực, không cần phải quản chuyện gì khác như ma thú hay võ giả ngăn cản, ăn, mặc hay sự mệt nhọc do đi lại….

Đương nhiên, muốn đi con đường này thì đầu tiên phải có thực lực, ít nhất thì ngươi phải bay được.

Tình huống của Sở Nam giờ phút này chính là như vậy.

Biện pháp này cho dù người khác có nghĩ đến cũng tuyệt đối không làm được.

Thế nhưng Sở Nam lại không giống vậy, trong cơ thể hắn không có kinh mạch, muốn mở ra kinh mạch gì đều do tự bản thân hắn quyết định.

Kinh mạch của những người khác, bọn hắn liệu có thể tự quyết định sao?

Hơn nữa Sở Nam sau khi hấp thu hơn trăm khối thượng phẩm nguyên thạch và nhiều trung phẩm nguyên thạch như vậy, cộng thêm nguyên lực khổng lồ của nam tử mũi ưng rốt cuộc cũng đã thỏa mãn cái điều kiện “Bay” rồi, hắn có lòng tin bản thân sẽ mở ra được đường kinh mạch này.

Sở Nam trong lúc trầm tư hoàn toàn không chú ý đến cương phong trong động Cương Phong đã không còn hỗn loạn nữa.

Mà những cương phong này bắt đầu áp súc theo hình dạng đinh ốc giống như trong cơ thể Sở Nam.

Cương phong theo hình đinh ốc, lấy Sở Nam làm trung tâm.

Giống như do Sở Nam hấp thu tới vậy.

Tại cửa động, cương phong không ngừng cuốn đến, mỗi một đám cương phong cuốn đến đều lập tức gia nhập vào đội hình đinh ốc.


Nam tử mũi ưng bởi vì nguyên lực tiêu tán kịch liệt đã không ngăn nổi công kích của cương phong, trên người xuất hiện đầy vết thương, nhìn thấy cương phong hình thành hình dáng này, hắn bỗng nhiên cảm thấy một loại uy năng khủng bố ẩn chứa bên trong hình đinh ốc cương phong, sắc mặt lại càng tái nhợt, nhìn không thấy chút huyết sắc nào.

- Tiểu tử, ngươi đang làm gì? Tiểu tử, người làm gì đấy? Ngươi thả ta ra, nhanh thả ta ra….

Nam tử mũi ưng rống lớn:

- Ngươi muốn chết nhưng ta thì không muốn chết. Ta van ngươi, ta sẽ không bao giờ tìm ngươi gây phiền toái nữa, ta sẽ gọi ngươi là đại ca có được không? Ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi muốn ta làm gì thì tam làm cái đó, ngươi muốn ta giết kẻ nào thì ta giết kẻ đấy, cho dù giết Lăng Tiêu thì ta cũng sẽ không cau mày….

Ngay cả lời này mà nam tử mũi ưng cũng có thể nói ra, có thể thấy sự sợ hãi trong lòng hắn đã lên đến đỉnh điểm.

Nghe thấy những lời gào rống của nam tử mũi ưng, Sở Nam mới từ trong ý tưởng đột phá kia hồi phục lại tinh thần.

Tinh thần vừa khôi phục lập tức nhìn thấy cương phong đanh xoay tròn theo hình đinh ốc.

Đúng vậy, là nhìn thấy chứ không phải cảm thấy.

Cương phong vốn là vô hình, thế nhưng Sở Nam lại nhìn thấy được, thấy được uy lực đáng sợ ẩn chứa bên trong cương phong.

Sắc mặt của Sở Nam lúc này cũng kinh hãi đột biến.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Ngay cả chính bản thân Sở Nam cũng không hiểu.

Nhưng hắn hiểu rằng nếu để cương phong này tiếp tục xoay tròn, hắn rất có thể sẽ bị cương phong xé thành mảnh vụn.

Sở Nam quay đầu lại, thoáng nhìn qua nam tử mũi ưng, cảm thấy nguyên lực trên người hắn có lẽ bị mình hấp thu đến tám chín phần mười rồi, chỉ còn sót lại chút nguyên lực, Sở Nam cảm thấy bằng vào thực lực của hắn bây giờ, cho dù giết hắn cũng không phải là vấn đề.

Quan trọng nhất là Sở Nam có thể trực tiếp khóa chặt hắn.

Chỉ cần khóa chặt, cầm Long nha trong tay, đột nhiên xuất kích, tuyệt đối có thể tiễn nam tử mũi ưng về Tây Thiên.

Cho nên, Sở Nam chuẩn bị dừng lại việc áp súc nguyên lực, khiến nguyên lực xoay tròn theo hình đinh ốc ngừng lại, về đả thông đường kinh mạch kia, mặc dù nó quan trọng, nhưng tính mạng lại càng quan trọng hơn.

Thế nhưng, chuyện khiến Sở Nam kinh hãi lại lần nữa xuất hiện.

Mặc dù Sở Nam đã đình chỉ việc áp súc nguyên lực, thế nhưng xoay tròn theo hình đinh ốc vẫn đang tiếp tục, còn tiếp tục với tốc độ cao, không chịu sự khống chế của Sở Nam.

- Đây….

Sở Nam cảm thấy bản thân đã hoàn toàn mất đi khống chế.

Hơn nữa, cương phong thổi vào trong động cũng ngày càng nhiều, cương phong xoay tròn theo hình đinh ốc, không ngờ đã biến thành vòng xoáy.

Vẫn lấy Sở Nam làm tâm điểm.

Nam tử mũi ưng kinh hoảng không ngớt, đột nhiên cuồng tiếu:

- Tiểu tử, lão tử cho dù có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, chết cũng phải kéo ngươi theo.

Khuôn mặt nam tử mũi ưng lúc này đã dữ tợn đến cực điểm.

- Ngươi muốn làm gì?

Ánh mắt Sở Nam bỗng nhiên trở nên sắc bén như đao.

Nam tử mũi ưng cười gằn, lạnh lùng thốt ra từng chữ:

- Tự… Bạo!