Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1077: Ta biết…

Nhưng đồng thời, thần niệm của Sở Nam cũng bởi vì uy năng của những ngôi sao cho nên khôi phục rất chậm, so với ốc sên bò còn chậm hơn, lúc thân thể gần như hoàn toàn khôi phục thì thần niệm mới khôi phục chưa đến 30 mét…

Chỉ có điều, Sở Nam lại khiếp sợ phát hiện, thần niệm mới khôi phục 30 mét này lại giống như bị ánh sao nhàn nhạt bao phủ.

Sở Nam từ bỏ việc “Quan sát” ngôi sao thứ mười hai, bởi vì trời đã sắp sáng rồi, ngôi sao nhanh chóng biến mất, Sở Nam chỉ đem mười một khôi sao kia khắc sâu vào trong đầu. Hơn nữa, trong lòng Sở Nam còn có một loại cảm giác kích động, muốn giống lúc trước, đem Tụ Linh trận bố trí trong người. Bây giờ hắn muốn dùng Ngũ Hành nguyên dịch hoặc năng lượng nào khác, đem mười một ngôi sao đó bố trí trong cơ thể.

Nhưng Sở Nam vẫn nhịn được, cự thạch hóa thành hư vô bày ra trước mắt, mười một ngôi sao và mười một ngôi sao riêng rẽ, uy năng tuyệt đối không giống nhau, cũng giống như Sở Nam sử dụng lực lượng công kích đơn thuần và đem những lớp lực lượng áp súc lại, hiệu quả hai bên có thể nói là một trời một vực.

- Đợi thêm một thời gian nữa, sau khi rèn luyện được vài ngôi sao thì sẽ thử một phen.

Sở Nam thầm nghĩ, vừa mở mắt ra thì chung quanh đã có mấy ngàn người, phía trước là 16 Sát Huyết Tri Chu đang quỳ trên mặt đất, bọn hắn không muốn quỳ xuống, nhưng lại không dám không quỳ, lúc này toàn thân bọn hắn đều run rẩy kịch liệt, huyết nhục cũng thối rữa ngày càng nghiêm trọng, tốc độ thối rữa càng lúc càng nhanh, tất nhiên là từ huyết nhục đến xương cốt. Bất kể là lão Thất hung hăng càn rỡ hay lão Đại vô cùng tỉnh táo đều hô hào:

- Đại nhân, cứu chúng ta, chuyện ngài bảo chúng ta làm, chúng ta đều đã làm, cầu xin đại nhân…

Trong đám người vây quanh, bang chủ Ưng Trảo Bang cau mày nói:

- 16 Sát Huyết Tri Chu cũng có thể coi là đám người ngoan độc, nhưng bây giờ lại không chút cốt khí quỳ gối trước người kia, người kia là ai?

Có cùng nghi vấn với bang chủ Ưng Trảo bang còn có rất nhiều người, ví dụ như bang chủ Độc Sa, ví dụ như bang chủ Mạc Lang bang,.. Cả đám người, hai đầu lông mày nhíu chặt, thế nhưng trong mắt lại bắn ra quang mang tham lam, Sở Nam nhìn tám cây Chân Vũ Trụ, hạt châu, khúc xương và cả tiểu Hắc, tất cả những thứ này đều chính là ngọn nguồn của những ánh mắt tham lam đó.

Sở Nam đem sinh mệnh lực quán nhập vào cơ thể 16 người, sau vài lần vận chuyển, huyết nhục trên thân 16 người đã dừng hư thối, thậm chí còn nhanh chóng sản sinh ra huyết nhục mới, 16 người chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, hoàn toàn choáng váng, lão Đại của 16 Sát Huyết Tri Chu ngơ ngẩn nói:

- Huyết nhục trọng sinh?

- Xem ra những thế lực trong sa mạc này đều đã tới đủ rồi?

Sở Nam vừa hỏi, 16 người không dám có chút chậm trễ, vội vàng đứng lên, nhìn khắp xung quanh, vài phút sau, 16 người lại quỳ xuống nói:


- Gần đủ rồi, mười đại thế lực đều đã đến.

16 Sát Huyết Tri Chu vừa nói xong, cũng có nhiều người phóng về phía Chân Vũ Trụ, ngoài ra còn có tiếng quát vang lên:

- 16 Sát Huyết Tri Chu, nhanh cút qua một bên, bằng không thì trong mảnh sa mạc này sẽ không còn sự tồn tại của 16 người các ngươi nữa.

Lão Đại Sát Huyết Tri Chu chớp mắt, cao giọng hét:

- Nằm mơ, chỉ cần 16 Sát Huyết Tri Chu chúng ta còn ở đây, các ngươi đừng nghĩ đến chuyện qua đây…

Lời của hắn còn chưa dứt thì Sở Nam đã cắt ngang:

- Đừng ở trước mặt ta diễn trò, muốn sống thì hãy lập tức rời khỏi đây.

- Rõ, đại nhân.

Sát Huyết Tri Chu liền mang theo thủ hạ rời đi, các thế lực khác thấy bớt đi một đối thủ cạnh tranh thì cũng không ngăn cản. Đợi đến khi đi ra ngoài hơn ngàn mét thì bọn hắn mới dừng lại, lão Thất hỏi:

- Lão Đại, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?

- Đi? Chúng ta ở đây chờ xem, chờ đến lúc bọn hắn lưỡng bại câu thương thì những bảo bối kia đều sẽ là của chúng ta rồi.

Trong mắt lão Đại Sát Huyết Tri Chu cũng bắn ra quang mang khác thường.

Những sa đạo này không giống những Đồ Đằng tộc khác, là tồn tại đơn thuần, trong sa đạo này, bất kể Đồ Đằng tộc gì cũng có, đứng cùng một chỗ, nhìn rất uy phong.

Sở Nam vung tay lên, cơn lốc cuốn ra, kẻ đầu tiên xông tới đã bị thổi trở về, mọi người đều khiếp sợ, toàn trường im lặng, Sở Nam nhàn nhạt nói:


- Gọi các ngươi đến đây chính là muốn hỏi các ngươi một chuyện, kẻ nào có thể trả lời được, ta tất có trọng tạ.

- Chuyện gì?

Có người nghi hoặc hỏi.

- Có ai biết nơi này vốn có một mảnh ốc đảo, còn có một sông cát bây giờ đang ở đâu không?

Sở Nam vừa nói xong liền có tiếng cuồng tiếu vang lên, một người trong Độc Sa bang lên tiếng:

- Ta đã sống vài chục năm rồi, chưa từng nghe nói qua nơi này cóc ốc đảo, còn cái gì mà sông cát, ta chỉ nghe nói nơi này có bảo bối…

Trong một mảnh tiếng cười điên dại, một âm thanh đột ngột vang lên:

- Ta biết, ta biết…

Sở Nam đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng, chỉ thấy một người cưỡi Sa Mạc lang gấp rút chạy về phía trước, ánh mắt bang chủ Độc Sa bang chợt trở nên lạnh lẽo, lẩm bẩm:

- Mạc Lang bang? Chẳng lẽ nơi này thật sự có ốc đảo? Có sông cát? Không đúng, Mạc Lang bang nhất định có âm mưu…

Người cưỡi Sa Mạc lang chạy như điên tới, trong lòng cũng mừng rỡ, đột nhiên cảm thấy không đúng, vừa cúi đầu nhìn thì đã thấy hắn bay trên không trung, còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã trước mặt Sở Nam, Sở Nam lạnh lùng hỏi:

- Ngươi thật sự biết sao?

- Ta… ta…

Người này trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng kinh hãi đến không nói nên lời, hắn quay đầu lại, liếc nhìn Mạc Lang bang chủ, cắn răng nói:

- Ta biết, ngươi trước hết hãy giao những bảo bối này cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.

- Muốn những cây cột kia?

Người này gật đầu không ngừng.

Sở Nam cười nói:

- Vậy ngươi đến cầm đi.