Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1018: Truyền thuyết chỉ như vậy, hỏa diễm nam

Sở Nam áp chế kích động trong lòng, chăm chú suy tư:

- Lần trước có thể nuốt được Thập Vạn Đại Sơn chi hồn là bởi vì đem năng lượng của Thập Vạn Đại Sơn nuốt sạch sẽ, trong đó còn có tác dụng của cổ trận, cũng không biết bên trong cổ trận này, ngoại trừ hấp thu năng lượng của Thập Vạn Đại Sơn chuyển hóa thành năng lượng trận nguyên ra thì còn tác dụng nào khác không.

Sở Nam không dám xác định, nên lại đặt chủ ý lên việc chờ các Đồ Đằng thức tỉnh, đợi khi những công việc này kết thúc thì sẽ tự mình ra ngoài chứng thực, nuốt sơn chi hồn để gia tăng lực lượng, đối với Sở Nam mà nói, lực lượng chính là căn bản của hắn.

- Ồ?

Sở Nam đang chuẩn bị đem thần niệm thu trở về, sau đó để tất cả năng lượng trở về vị trí cũ, nhưng lại đột nhiên phát hiện Thập Vạn Đại Sơn chi hồn đang bao bọc quanh đan châu còn có một đoàn không dung hợp với Thập Vạn Đại Sơn chi hồn.

- Đây là cái gì?

Thoáng cảm nhận một phen, Sở Nam liền suy nghĩ cẩn thận xem đây là tồn tại gì, lúc Sở Nam tại thành Đông Nhạc tử chiến với Hách Liên Anh của Thiên Nhất Tông đã từng nuốt Thận Li long hồn, chỉ có điều Thận Li Chân Long chi hồn này không phải là hoàn chỉnh, chỉ có một nửa mà thôi.

- Có lẽ, ở Thần Long tộc sẽ có Long hồn nguyên vẹn!

Sở Nam thu hồi thần niệm, không nội thị nữa, lúc này, phong vân ngưng tụ tại gian phòng của hắn mới tán đi, tộc nhân Thỏ Ngọc tộc mới cảm thấy cỗ áp lực vô hình biến mất, không ít người tự hỏi:

- Cỗ áp lực này là từ đâu đến?

Sơn Lý Nhân, Đại trưởng lão Kỳ Lân tộc, và số ít người trong bóng tối đều im lặng.

Lúc Sở Nam đi ra khỏi phòng, Tiểu Tinh cũng từ Bạo Hùng tộc trở về, đi theo Tiểu Tinh còn có tộc trưởng Bạo Hùng tộc, Sở Nam không lập tức tiếp kiến tộc trưởng Bạo Hùng tộc, ngược lại hỏi Tiểu Tinh một vấn đề mà suốt thời gian ở đây hắn đều không chú ý đến:

- Tiểu Tinh, đại lục Đồ Đằng có lôi điện không?

- Có, qua một tháng nữa thì đại lục Đồ Đằng sẽ nghênh đón Lôi Vũ Quý dày đặc, duy trì hơn ba tháng, ngoại trừ Lôi Vũ Quý ra, đại lục Đồ Đằng thật sự rất ít khi xuất hiện mưa dông, cho nên không xuất hiện bao nhiêu lôi điện, cho dù có thì cũng rất ít.

- Lôi Vũ Quý?

Sở Nam lúc này đã yên tâm, nếu như đại lục Đồ Đằng không có lôi điện, vậy thì Sở Nam sẽ phát sầu mất, không khỏi thầm nghĩ:

- Đợi Lôi Vũ Quý đến, ta sẽ nắm bắt thời gian, rèn luyện lôi điện một phen thật tốt, đem lôi điện tử sắc kia tẩm bổ.

Lôi điện tử sắc ở trong hắc động cũng bị suy yếu đến tận cùng, mặc dù trải qua thời gian lâu như vậy, tuy nhiên hồi phục vẫn rất chậm, khiến người ta có cảm giác giống như đang đói bụng vậy.

Sau khi hỏi xong, Sở Nam mới đi ra khỏi phòng.

Thân hình to lớn của tộc trưởng Bạo Hùng tộc đang quỳ rạp trên mặt đất hết sức cung kính, nói:

- Tham kiến đại nhân.

- Bạo Hùng tộc, có từng gặp qua Thiết Thương Hùng không?

- Đại nhân, có, từng có một truyền thuyết về Thiết Thương Hùng.

- Truyền thuyết? Lại là truyền thuyết?


Sở Nam thầm nghĩ, nhưng miệng lại nói:

- Nói!

- Truyền thuyết rằng, thủy tổ của Bạo Hùng tộc chính là Thiết Thương Hùng, còn có truyền thuyết rằng Thiết Thương Hùng có thể phát triển đến mức đỉnh thiên lập địa (chạm trời)…

Khuôn mặt của tên tộc trưởng Hùng Vi Vũ của Bạo Hùng tộc hết sức khoa trương.

Nghe thấy Hùng Vi Vũ nói vậy, trong đầu Sở Nam chợt hiện ra hình ảnh con Thiết Thương Hùng ở trong băng mộ lăng viên, quả thật khiến người ta có cảm giác đỉnh thiên lập địa, hơn nữa bên trong băng điêu Thiết Thương Hùng đó còn có một băng điêu nữ hài nhi.

Nghĩ vậy, Sở Nam thấy Hùng Vi Vũ không nói tiếp, liền hỏi:

- Thuyết thuyết chỉ có một chút như vậy là hết?

Sắc mặt Hùng Vi Vũ hơi hoảng hốt, vội vàng dập đầu nói:

- Thật sự chỉ có một chút như vậy, tiểu nhân không dám lừa gạt đại nhân, mong đại nhân minh giám:

- Ngươi không phải cố ý biên ra một cái truyền thuyết để lừa gạt ta chứ?

- Phành phành phành…

Đầu của Hùng Vi Vũ không ngừng đập xuống đất, phát ra tiếng ầm ầm, thân thể run rẩy nói:

- Đại nhân, ta thật sự không dám, đoạn truyền thuyết này là do Bạo Hùng tộc ghi chép lại…

Hùng Vi Vũ nói xong còn lấy một khối da gấu ra.

Sở Nam nhìn tấm da gấu rách nát, trong mắt Hùng Vi Vũ không khỏi lộ ra thần sắc hi vọng, hôm nay hắn không phải muốn theo Tiểu Tinh vào Thỏ Ngọc tộc, mà là muốn gặp đại nhân thần bí của Thỏ Ngọc tộc, mục đích quan trọng nhất chính là từ đại nhân thần bí này có được một ít chỗ tốt.

Tấm da gấu quả thực tương đối cỗ xưa, bên trên cũng ghi chép không nhiều, văn tự ghi chép trên đó Sở Nam cũng biết, không mất bao lâu thời gian thì Sở Nam đã xem hết phần ghi chép trên tấm da gấu, hai đầu lông mày nhíu chặt, sau một lúc lâu mới hỏi:

- Thuyết thuyết này là bắt đầu từ đâu? Cách đây bao lâu? Hoặc có thể nói là từ đời nào của Bạo Hùng tộc các ngươi thì bắt đầu truyền thuyết này?

- Xin đại nhân tha thứ, tiểu nhân thực sự không biết, Bạo Hùng tộc tám trăm năm trước phát sinh một lần tộc biến, trong tộc có rất nhiều thứ bị thất lạc, truyền thuyết này rất có thể là mấy vạn năm trước, cũng có thể là mấy mươi vạn năm trước, hoặc là hơn nữa…

Nghi vấn trên trán Sở Nam ngày càng đậm, thế nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy đại lục Đồ Đằng này và đại lục Thiên Vũ khẳng định có liên hệ, khỏi cần phải nói đủ loại dấu hiệu, cái gì mà quan tài thủy tinh, cái gì mà Thiết Thương Hùng, chỉ dựa vào vặn tự giống nhau như vậy là đủ rồi. Những dấu hiệu kia có thể là giả, nhưng văn tự truyền thừa thì lại không thể.

Đem nghi vấn gác qua một bên, Sở Nam lại nói với Hùng Vi Vũ:

- Ngươi hãy làm tốt chuyện nên làm, Đồ Đằng tượng các ngươi sẽ không chút tổn hại mà trả lại cho các ngươi, mặt khác, địa vị của Bạo Hùng tộc cac ngươi tuyệt đối sẽ cao hơn bây giờ gấp mười lần.

Toàn bộ biểu lộ trên mặt Hùng Vi Vũ đều hóa thành hưng phấn, mục đích của hắn lần này đến Thỏ Ngọc tộc còn không phải vì điều này sao? Hùng Vi Vũ biết rõ, có những lời này của đại nhân thần bí thì Bạo Hùng tộc có thể gối cao đầu mà ngủ rồi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không nên chọc giận đại nhân thần bí, đồng thời phải làm tốt những chuyện nên làm.

Sau khi đạt được mục đích, Hùng Vi Vũ không dám trì hoãn nữa, vội vàng cáo từ rời đi, Hùng Vi Vũ vừa rời đi, Đại trưởng lão của Kỳ Lân tộc lại đến cầu kiến, thương thảo chuyện hợp tác, Sở Nam không vòng vo với hắn, trực tiếp nói:


- Hãy nói ra cái giá của Kỳ Lân tộc các ngươi đi!

Đại trưởng lão Kỳ Lân tộc không ngờ Sở Nam lại trực tiếp như vậy, nhưng hắn cũng không có nửa phần cảm xúc khác thường nào, loại uy áp không lâu trước đây đã chấn nhiếp linh hồn hắn sâu sắc, so với uy áp của tộc trưởng Kỳ Lân tộc còn mạnh hơn rất nhiều…

Đại trưởng lão cảm thấy loại uy áp này khẳng định là đến từ vị đại nhân trước mặt, hơn nữa, còn có một chút liên quan đến Thánh Sát Kỳ Lân, mà quan trọng nhất chính là “nam nhân ôn thỏ” trước mặt thực lực cực kỳ cường đại.

Cho nên, Đại trưởng lão hơi suy nghĩ một chút, liền nói:

- Giống như lúc trước, Kỳ Lân tộc sẽ cùng Thỏ Ngọc tộc cùng tiến cùng lui, xuất binh đánh Cửu Sư tộc, thậm chí Thần Long tộc, Kỳ Lân tộc sẽ cùng tiến cùng lui với Thỏ Ngọc tộc.

- Ngươi đã làm ra một quyết định rất tốt, cái giá ngươi bỏ ra sẽ được hồi đáp xứng đáng.

- Mong chờ tin tốt từ đại nhân!

- Những kẻ cản đường Thỏ Ngọc tộc đều phải bị dời đi, dời không được thì hủy diệt!

Sở Nam bất động thanh sắc nói, lúc sắc mặt Đại trưởng lão biến hóa thì Sở Nam lại nói:

- Đã cùng tiến cùng lui thì hẳn ngươi cũng nên biết bây giờ Thỏ Ngọc tộc đang thu thập những gì?

- Sau khi ta trở về, Kỳ Lân tộc sẽ tận lực toàn tộc tìm kiếm.

- Còn tượng Đồ Đằng của các tộc, ta cũng cần mượn một chút.

Vẻ mặt Đại trưởng lão lộ vẻ khó khăn, nhưng vẫn cắn răng nói:

- Không có vấn đề.

- Những thứ này đối với các ngươi có lẽ sẽ có chút tác dụng.

Sở Nam ném cho Đại trưởng lão một lọ Tẩy Tủy Đan, Đại trưởng lão không lập tức mở ra xem, nhưng hắn biết rõ, thứ đại nhân đưa ra chắc chắn không phải phàm vật.

Sau đó, Đại trưởng lão mới cáo từ, lúc đi ra ngoài mới mở bình ngọc ra xem xét, hắn không biết bên trong bình ngọc đến cùng là gì, thế nhưng, cỗ khí tức phát ra từ Tẩy Tủy Đan vẫn khiến cho vẻ mặt Đại trưởng lão thất kinh, không chút do dự, Đại trưởng lão liền dùng tốc độ nhanh nhất, ngày đêm lên đường trở về Kỳ Lân tộc.

Những ngày tiếp theo, Sở Nam liền đem lực chú ý đặt trên những thư tịch và các Đồ Đằng sắp thức tỉnh, mà nhân dịp này cũng tích lũy một lượng lớn dược thảo để hắn tiếp tục chuẩn bị bế quan trận pháp luyện đan.

Cùng lúc đó, Sở Nam cũng chờ những người đến khiêu chiến.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, ba ngày sau, lại có một người muốn khiêu chiến danh hiệu đệ nhất cường giả của Sở Nam tìm đến tận cửa, người này không giống Sơn Lý Nhân, hắn trực tiếp muốn mạnh mẽ xông vào, hỏa diễm hừng hực trên tay liền đả thương vài tộc nhân Thỏ Ngọc tộc, còn điên cuồng hét:

- Gọi tên nam nhân ôm thỏ ra đây, nếu không bổn đại thánh sẽ đem Thỏ Ngọc tộc đốt thành tro bụi!

- Chỉ dựa vào ngươi còn chưa có tư cách gặp đại nhân!

Thanh âm Tiểu Tinh nổ vang, lập tức sát chiêu đánh tới, hỏa diễm nam vẻ mặt đầy khinh thường, hừ lạnh một tiếng, ba đoàn hỏa diễm từ hư không tràn ra, vây xung quanh Tiểu Tinh, ánh mắt Tiểu Tinh chợt trở nên lạnh băng, đang muốn bước ra thì ba đoàn hỏa diễm chợt bừng lên thành hỏa diễm trùng thiên, đem Tiểu Tinh hoàn toàn bao phủ.

- Trước mặt liệt hỏa, tất cả đều hóa thành tro tàn! Chỉ bằng vào chút công phu mèo quào của ngươi cũng dám ở trước mặt bổn đại thánh càn rỡ?

Hỏa diễm nam tự ngạo vô cùng, tiếp tục quát:

- Nam nhân ôm thỏ, nếu ngươi không ra thì mỹ nữ xinh đẹp này sẽ biến thành một đống tro tàn đấy.

“Nam nhân ôm thỏ”, xưng hô này là do mọi người âm thầm gọi Sở Nam, chỉ có điều, dám ở trước mặt Thỏ Ngọc tộc nói như vậy, hỏa diễm nam này chính là người đầu tiên.

Trong chỗ tối, vô số người dâng lên hi vọng lớn lao đối với hỏa diễm nam này, hi vọng hắn có thể đem “nam tử ôm thỏ” đang ép trên người bọn họ như tòa núi lớn đốt thành tro, khiến hắn biến mất khỏi đại lục này.

- Nam tử ôm thỏ, xem ra ngươi sợ bổn đại thánh rồi, không dám ra sao? Nếu đã như vậy thì bổn đại thánh sẽ đem ngươi và cả Thỏ Ngọc tộc này đốt thành tro bụi!

Hỏa diễm nam vẻ mặt đầy đắc ý nói.

- Ta ngược lại muốn xem xem ngươi sẽ đốt ta thành tro bụi như thế nào!