Vũ Nam Truyện

Chương 8-6

Thiên Vũ lướt từng trang web trên máy tính. Nét mặt hắn chăm chú, lông mày hơi nhíu lại, lạnh lùng mà bình tĩnh. Ánh mắt hắn dừng lại ở một trang web, hắn nhìn rất lâu, tắt trang đó đi, suy xét.

Thiên Vũ làm lại mấy việc này, đến lúc ánh trời chiều rọi đến bàn làm việc thì mới để ý trời đã sắp tối. Hắn cảm thấy hơi mệt, đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Ánh mắt lướt xuống, hắn ngừng lại.

Bên vệ đường rợp màu xanh ở tầng dưới, một người tựa vào thân cây, bên cạnh đậu một chiếc xe đạp. Người kia hình như đang đợi ai đó, dựa vào thân cây một lúc thì lại từ từ đi đi lại lại, nét mặt thả lỏng, trong mắt đều hiện ra vẻ sung sướng. Người thanh niên đó lúc thì nhìn đồng hồ, lúc thì ngồi xổm xuống trêu mấy con chó mà người đi đường dắt theo. Ánh mặt trời màu cam hơi vàng xuyên qua lá cây chiếu lên người gã, nhuộm bóng dáng của người trẻ tuổi kia thành một lớp vàng óng, gã mặc áo sơ mi quần bò, nhìn qua giống như một sinh viên bình thường, thế nhưng khuôn mặt đẹp trai áp đảo người khác vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dù cách một đoạn xa.

Thiên Vũ đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn gã. Có người đẩy xe nôi đi qua hỏi đường, người kia chỉ đường cho cô rồi ngồi xổm xuống, cười cười véo má đứa nhỏ, mặt đột nhiên mở to, làm mặt hề khiến đứa trẻ cười khanh khách không ngừng.

Nhìn qua mẹ con qua đường, người kia ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng Thiên Vũ, tầm mắt chạm nhau với ánh mắt Thiên Vũ.

Gã nở nụ cười.

Thiên Vũ cũng cười.

Qua lớp kính, Thiên Vũ ra hiệu cho gã đi lên.

Một lát sau, bên ngoài có tiếng ồn ào. Giọng nói xuất phát từ bộ phận xuất nhập khẩu, giọng của Tiểu Lưu ở bộ phận xuất nhập khẩu rất cao.

“Đây không phải A Hạo sao? Cậu nhóc này, lâu lắm mới thấy mặt! Đến chỗ kiếm được nhiều tiền hả?”

Thiên Vũ nhìn từ cửa, A Hạo đang bị mấy người ở bộ phận xuất nhập khẩu vây quanh nhiệt tình nói chuyện. Đều là mấy người quen lúc A Hạo đến đây học về xuất nhập khẩu, A Hạo chào hỏi từng người một, Tiểu Lưu hỏi gã: “Người đưa nước lần trước có phải cậu không, lúc ấy không phải cậu đang ở Kim Mậu sao? Có chuyện gì thế nhóc?”

A Hạo cười bảo: “Kém quá nên bị cho nghỉ.”

Tiểu Lưu bối rối bảo, một người có khả năng như cậu mà bị cho nghỉ là sao?

Một cô gái đẹp sợ hãi á một tiếng, A Hạo sao mặt cậu lại bị thế kia?

Tiểu Lưu nói anh thấy ổn mà, trông rất đàn ông đó. Giờ đang làm việc ở đâu thế?

A Hạo nói, chờ một thời gian ở chỗ khác, giờ đã quay lại Hán Thành rồi.

Tiểu Lưu cười.

“Giờ Hán Thành có Hoa Thế, ông chủ tên cũng giống hệt như cậu, cũng tên Long Hạo! Long Hạo kia lợi hại lắm, ở Hán Thành không ai không biết, không phải cậu đấy chứ!”

Nói xong thì mọi người xung quanh cười rộ lên.

“Đúng thế! Nghe bảo Long Hạo kia cũng trẻ lắm!”


“A Hạo, bảo nhân viên Hoa Thế của cậu cấp thẻ VIP cho chúng tôi đi!”

“Đụng đến xã hộ đen bọn tôi sẽ nói là người quen của cậu!”

Mọi người vui vẻ nói xong thì bắt đầu đùa.

A Hạo không ngắt lời, nghe mọi người nói cùng thì cười.

“Lần sau mọi người đi Hoa Thế đi, tôi chiêu đãi.”

Mọi người đồng loạt hoan hô.

Lúc A Hạo đi vào phòng Thiên Vũ, Thiên Vũ nhạy cảm cảm nhận được một chút ảm đạm trên mặt hắn, nhưng khoảnh khắc nhìn đến Thiên Vũ thì biến mất, lộ ra nét cười.

Thiên Vũ cũng nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài nhưng không đề cập đến, chỉ hỏi:

“Sao cậu lại đến đây?”

A Hạo nói: “Chờ anh hết giờ làm.”

“Chờ tôi hết giờ làm làm gì?”

Thiên Vũ cố tình hỏi hắn.

A Hạo trả lời kiểu rất đương nhiên.

“Nấu cơm cho tôi.”

“…”

Thiếu chút nữa thì nghẹn họng.

Hắn trừng A Hạo như thể đang nhìn một thứ đáng ngờ. A Hạo ôm tay, mỉm cười kệ hắn nhìn.

Đến khi hai người xuống tầng, Thiên Vũ nhìn cái xe đạp mãi.

“Cậu đi cái này tới à?”

Nhiều năm rồi hắn không nhớ có cái gọi là xe đạp.


A Hạo vỗ vỗ yên xe, vẻ áy náy.

“Lái ô tô sẽ bị theo dõi, đành phải đạp xe. Lên xe đi, tôi đèo anh.”

Thiên Vũ đánh giá cái miếng vừa cứng vừa nhỏ ở đằng sau xe, trong đầu nhớ lại một lần ngồi thứ này là từ thời cấp hai. Hắn nhìn A Hạo đứng ở kia chờ hắn, câu “Để tôi về lấy xe” đành nuốt trở lại. Hắn giơ chân định ngồi phía sau, A Hạo kéo hắn lại.

“Không phải chỗ này, đây cơ.”

A Hạo vỗ vỗ thanh ngang đằng trước.

Thiên Vũ đứng im, mãi sau mới bảo, cái gì?

Trên mặt A Hao hiện lên vẻ kỳ quái, giọng hơi nhỏ.

“Chỗ đó … không phẳng lắm, khó chịu đấy. Đằng trước tốt hơn …”

Thiên Vũ nghe rõ ý tứ của gã, trên mặt đương nhiên là không có chuyện đó đâu, cầm lấy tay lái.

“Tôi đèo, cậu ngồi sau đi!”

A Hạo lại thuận thế vòng cánh tay ra, nhấc một cái ấn Thiên Vũ ngồi trên thanh ngang phía trước, không để hắn kịp phản ứng A Hạo đã chống chân lên, đạp xe về phía trước.

“Đi thôi!”

A Hạo cười to, Thiên Vũ đương nhiên sẽ không để gã tự tung tự tác như thế, đang định nhảy xuống thì A Hạo một tay túm hắn, một tay lắc đầu xe.

“Á, ngã giờ ngã giờ!”

Thiên Vũ sợ hắn ngã thật, quả nhiên không nhúc nhích nữa, hai tay A Hạo giữ đầu xe, hai cánh tay kẹp Thiên Vũ vào ngực, ngực gã dán vào lưng hắn, vững vàng đạp về phía trước, trên mặt tràn đầy ý cười.

Quản lý bộ phận kế hoạch trong công ty Thiên Vũ lái xe từ gara ra thì tình cờ chạm mặt, thấy rất khó xử, chào thì không ổn mà không chào cũng không xong, cuối cùng vẫn thò đầu ra.

“Sếp Lý, anh về ạ?”

Thiên Vũ cười xấu hổ.

“… Ờ đúng.”

“Mai gặp sếp nhé!”

Thiên Vũ ngồi trên thanh ngang, nụ cười cứng đờ.

A Hạo đạp xe chở Thiên Vũ khoe khoang nghênh ngang cả chặng đường, một lúc lại cúi đầu cười nói với Thiên Vũ hai câu, để trốn cảnh sát giao thông thì toàn đi đường tắt ngõ nhỏ, xuyên qua con phố nhỏ bán đồ ăn vặt, xuyên qua đám người đang gào thét, xuyên qua vườn hoa xanh tươi nồng nàn mùi hương. Dọc đường đi thỉnh thoảng có người nhìn bọn họ, ánh mắt đều có ý tốt, như thể đang nhìn hai thằng bé lớn đầu đùa giỡn nghịch ngợm. Lúc đầu Thiên Vũ vẫn không chấp nhận nổi cái bộ dạng A Hạo coi xung quanh như chẳng có ai, hắn có ngượng ngùng thể hiện sự khó chịu thì cũng chẳng xi nhê, thấy đằng trước có người còn ấn chuông xe đinh đinh. A Hạo cười, khi đạp xe đến dưới bóng cây ở góc tường, đằng trước có một dải cành cây rủ xuống, A Hạo khom lưng xuống, cúi đầu ghé sát hai má Thiên Vũ. Thiên Vũ cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng ở nơi ấy, kinh ngạc được một chút thì A Hạo đã thẳng lưng như thể chẳng có việc gì, hất cằm đạp xe đi tiếp.

Thiên Vũ cảm thấy như quay về tuổi mười sáu, dù khi còn ở tuổi đó hắn cũng không trong trẻo thế. Thiên Vũ chưa bao giờ biết một ngày bản thân mình cũng nhớ đến từ này, hình như từ này trời sinh không phù hợp với hắn, thế nhưng giây phút này lại khiến hắn có cảm giác lạ lẫm mà mới mẻ.

Xe đến sườn đồi, A Hạo dừng lại không đạp nữa, để xe cứ lao xuống như vậy. Gió vù vù tạt vào mặt, thổi tóc hai người tung bay không ngừng, mùi hương theo mùa trộn lẫn với gió ấm ôm chặt lấy Thiên Vũ, hình như có gì đó tháo từ trong ngực ra, trong tim chỉ còn sự thông suốt và dễ chịu.

“A a a a a!!!!!”

A Hạo reo hò, hai cẳng chân dài duỗi xuống dưới, hưởng thụ cảm giác gió tạt nhanh vào mặt. Vẻ mặt gã phấn chấn, hăm hở trong làn gió. Thiên Vũ cũng vui sướng cười theo, phát ra tiếng reo hò như A Hạo, vẻ tươi cười của đôi bên ngấm vào trong gió, theo gió tỏa ra khắp muôn phương.

Đèn trong thành phố dần sáng lên, ánh nắng vàng của trời chiều vây quanh hai thanh niên đi chung một chiếc xe đạp. Hai người dựa vào nhau trong làn gió thổi vù vù, bóng dáng bình dị vui sướng tan ra trong cảnh chiều sâu lắng …