Vũ Nam Truyện

Chương 8-15

Trương Thư Thần im lặng ngồi nghe, lắc lắc thứ rượu màu lam, mỉm cười.

“Có khi nghĩ làm gì đó là tốt cho người kia nhưng thật ra đâu biết người kia cảm thấy tốt hay không đâu. Giống như người yêu của cô gái đó, có lẽ cậu ta thà đau lòng còn hơn mất đi kí ức yêu thương, thế nhưng ngay cả cơ hội phản đối cũng không có.”

Thiên Vũ nhìn cậu ta. Trương Thư Thần cũng nhìn hắn.

“Lúc ấy sếp Tiêu bảo tôi chia rẽ hai người, tuy không biết nguyên nhân nhưng nhận ra anh ta không muốn hai người sống tốt. Anh kể chuyện xưa, ý là thà rằng để bây giờ quản lý Long hận anh cũng hơn để anh ta khổ sở sau này?”

Thiên Vũ nhớ rõ Trương Thư Thần là người suy nghĩ tinh tế, nhưng vẫn bất ngờ vì sự nhạy cảm và thông minh của cậu ta. Hắn nghĩ Tiêu Nam quả có mắt nhìn người nên lúc trước mới có thể chọn đúng cậu ta trong số những người bên cạnh. Thiên Vũ không trả lời, nghe Trương Thư Thần bảo quản lý Long đã bị kéo xuống bùn, dù bây giờ anh không muốn anh ta liên lụy thì sếp Tiêu cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Thiên Vũ thản nhiên bảo người kia sẽ không có cơ hội đó đâu.

Trương Thư Thần kinh hãi, không biết Thiên Vũ nói Tiêu Nam hay Long Hạo, cậu ta quan sát cẩn thận biểu cảm của Thiên Vũ, hắn cũng rất lạnh nhạt như thể chuyện vừa nói xong chẳng liên quan gì đến mình.

“Giờ tôi không xuống thuyền được nữa nhưng Long Hạo thì không thế. Cậu ấy còn rất chân thành với chuyện tình cảm, tôi sợ sau này cậu ấy không chịu được.”

Trương Thư Thần nhận ra điều gì đó, cậu ta im lặng nhìn Thiên Vũ.

“Anh Thiên, anh …”

Thiên Vũ biết cậu ta muốn nói gì, rút một điếu thuốc ra, nghĩ chút rồi bỏ xuống, không hút nữa.

Trương Thư Thần không nói thêm nữa. Cậu ta im lặng hồi lâu rồi hỏi quản lý Long có biết mấy việc đó không?

Không thấy hắn trả lời gì. Trương Thư Thần ngây ra một lúc, hỏi anh không sợ tôi bán tin cho sếp Tiêu à?

Thế nhưng Thiên Vũ chỉ cười.

Trương Thư Thần lặng lẽ ngồi thêm một, ngửa cổ uống hết rượu trong cốc.

“Tôi từng nghĩ anh sẽ không thật sự để tâm đến ai, dù đó có là Long Hạo. Xem ra tôi sai rồi. Ngày trước anh nói anh nhớ anh ta vì chưa có được, giờ anh có được anh ta rồi vẫn bằng lòng ra quân cờ này.”

Trương Thư Thần chầm chậm nói, tôi rất hâm mộ anh ta.


Cậu ta quay sang thì nhìn thấy ánh mắt Thiên Vũ.

“Nhưng quên điểm tốt của một người còn khó hơn quên điểm không tốt của người đó.”

Lúc Trương Thư Thần đi có nói với Thiên Vũ cậu ta sẽ hỗ trợ. Cậu ta bảo địa chỉ công trường A Hạo làm lúc trước là do cậu ta nói với Tiêu Nam, giờ sẵn lòng đền lại.

A Hạo đi Thượng Hải, lúc về đã là đêm khuya, ở nhà không thấy Thiên Vũ, gọi xem hắn ở đâu thì Thiên Vũ bảo đang ở ngoài.

Lúc A Hạo đi vào Vân Thủy, Thiên Vũ đang ầm ĩ như điên với một đám người. Hắn đánh cược thua, có kẻ đang ầm ĩ bảo hắn cởi quần áo. Tâm trạng Thiên Vũ cũng rất vui vẻ, đã cởi áo khoác ngoài, cổ áo sơ mi trắng bung ra, cà vạt buộc lỏng lẻo. A Hạo đi qua đám đông, đám người quanh Thiên Vũ biết chuyện của hắn và gã không nhiều, thấy A Hạo đẹp trai chỉ nghĩ là bạn mới của Thiên Vũ nên cũng không để ý, Thiên Vũ đang vừa cười nói vừa lột đồ, đàn ông còn sợ lột đồ sao? Một bên phóng khoáng cởi cà vạt, nheo mắt sờ nút áo sơ mi, cởi từng cái một, đám đông lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hình như Thiên Vũ hơi say, loáng một cái đã cởi nửa sơ mi, lộ ra bộ ngực trần trụi.

Áo sơ mi bị kéo lên, che lại thân thể Thiên Vũ, một bàn tay vươn ra khoác thêm áo cho hắn.

“Xin lỗi, anh ấy uống hơi nhiều.”

A Hạo nói với những người xung quanh. Có kẻ đang rất hưng phấn còn muốn ầm ĩ nữa, gặp phải ánh mắt A Hạo lướt qua thì không nhịn được rụt lại.

“Cậu đến rồi à, ngồi đi.”

Thiên Vũ bảo người rót rượu cho A Hạo. Nhạc lại vang lên, vũ điệu cuồng nhiệt, tiếng hát karaoke, oẳn tù tì, nhảy nhót, rượu chè, cả trai lẫn gái ôm lấy nhau, cả phòng VIP to như thế ầm ĩ hết cả, trong bầu không khí tỏa ra mùi vị hủ bại và phóng đãng.

Thiên Vũ hưởng thụ không khí quen thuộc, chán chường, thối nát nhưng tự do. Đây là bầu không khí quen thuộc với hắn, hắn lắc người theo giai điệu âm nhạc, cảm thấy cả người phê như hút ma túy. Hắn bảo với A Hạo đã lâu rồi không chơi, bí bách không chịu được.

A Hạo không làm phiền hắn, chỉ ngồi trên sô pha, nhìn Thiên Vũ chơi với hết người này đến người khác trong quán bar, thấy hắn uống rượu chẳng kiêng nể gì, chơi phát điên rồi. Hơn một tiếng sau A Hạo đứng lên, vươn tay lấy cốc Thiên Vũ đang cầm, nói không còn sớm nữa, về nhà đi.

Thiên Vũ bảo hôm nay không đi, phía trên có phòng, chơi xong sẽ lên đó.

A Hạo nhìn mặt Thiên Vũ ửng đỏ, sờ mặt hắn, nhìn sắc mặt hắn là biết hắn uống nhiều. Gã đưa Thiên Vũ ngồi lên sô pha, đi lấy một chén trà nóng cho hắn.

Thiên Vũ quả thật uống nhiều, hôm nay hắn uống ba bốn loại nên đầu hơi choáng váng. Hắn mệt mỏi rã rời dựa vào sô pha, ánh mắt lướt ra khỏi phòng VIP, dừng lại trên một người.

Là một thanh niên trẻ vẻ ngoài đẹp đẽ. Cậu ta cũng nhìn Thiên Vũ. Hắn nhìn cậu ta một lúc rồi cười từ xa với cậu ta.


A Hạo đưa trà cho Thiên Vũ thì hắn mới thu tầm mắt lại. Gã theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài thì thanh niên kia nhìn thấy A Hạo, nét mặt cứng lại rồi tránh đi.

Thiên Vũ uống trà xong thì nghỉ một lát, đứng lên bảo đi vệ sinh, ra khỏi phòng VIP.

Một lúc sau vẫn không thấy hắn về. A Hạo đang ngồi im lặng trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc thì đột nhiên đứng lên đi ra ngoài.

Bên tường tối phía sau Vân Thủy, gã đàn ông đang ôm hôn một thanh niên khác bị giậts mạnh ra, A Hạo kéo mạnh Thiên Vũ ra phía ngoài, đá văng cửa sau, vung tay đẩy Thiên Vũ ra ngoài.

Thiên Vũ lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.

“Có hứng à?”

A Hạo hỏi.

“Tôi hỏi anh có hứng à?!”

Giọng gã rất lớn làm Thiên Vũ đau hết cả màng nhĩ. Hắn lắc cánh tay bị túm đau như thể lúc này mới tỉnh sau khi say.

“Uống nhiều … Chơi chơi thế thôi, cậu đừng coi là thật.”

“Chơi chơi?”

A Hạo nhắc lại.

“Với người khác anh đều chơi chơi vậy à?

Thiên Vũ không thích nghe giọng điệu của gã, hắn giận tím mặt.

“Hiếm khi tôi vui thế này, cậu đừng khó chịu thế.”

“Được rồi, đừng diễn nữa!”

A Hạo đột nhiên quát to.

“Chẳng phải anh cố tình cho tôi xem à?”

Gã kéo thân thể hắn lại để hắn đối mặt với mình.

“Cả thái độ gần đây của anh với tôi, đều là cố ý cả, anh nghĩ tôi không nhìn ra à?”

“Vì sao …” A Hạo nhăn hết mày, “Vì Tiêu Nam à?”