Vũ Nam Truyện

Chương 7-10

“Nếu cậu muốn bịa ra một cái lí do cảm động thì miễn đi. Vở kịch của cậu với Long Hạo tôi đã được lĩnh giáo rồi.”

“Anh coi tôi đang bịa chuyện cũng được. Cậu ấy mạo hiểm vì anh, anh lại coi là diễn kịch.”

“Vì tôi? Cậu ta gia nhập xã hội đen là do tôi ép chắc?”

Chu Tiểu Châu ngẩng phắt lên, bùng nổ:

“Vì sao á? Đều là để hủy bằng chứng phạm tội chết tiệt của anh đó!”

Thiên Vũ sửng sốt, khựng lại.

“Cậu nói gì?”

Chu Tiểu Châu xoay đầu, dán mắt xuống đất, lên tiếng.

“Tôi với A Hạo là đồng hương, lúc trước đã biết nhau rồi. Tân Đông muốn tiếp cận Hoàng Long và Đầu Báo nên bảo tôi trà trộn vào thông qua A Hạo. Chỗ Hoàng Long kia rất kín đáo, không có người bên trong dẫn vào thì tôi không vào được. A Hạo trọng nghĩa khí, lúc tôi mới đến Hán Thành không người quen biết, là cậu ấy nhận tôi, cho tôi ăn ở. Tôi không muốn liên lụy đến cậu ấy nên nói rõ chuyện Tân Đông với cậu ấy. Tân Đông cũng muốn có nội ứng, muốn kéo cậu ấy gia nhập băng nhóm nhưng A Hạo không chịu. Cậu ấy là người trong sạch, không chấp nhận mấy chuyện bẩn thỉu này. Sau đó Tân Đông nhìn trúng anh.”

“Tôi?”

“Tân Đông biết quan hệ của anh với Tiêu Nam, muốn tác động vào suy nghĩ của anh. Sau khi biết thì A Hạo tìm Tân Đông, nói với bọn họ chấp nhận để tôi vào Hoàng Long, điều kiện là không được cuốn anh vào.”

“Cậu ấy đưa tôi vào Hoàng Long. Thế nhưng có một thì sẽ có hai, khi ấy Tiêu Nam cất nhắc cậu ấy, để cậu ấy vào Kim Mậu, bên trên cảm thấy đây là một cơ hội, cậu ấy còn dễ dàng trà trộn vào trung tâm Hoàng Long hơn tôi nhiều nên đã uy hiếp cậu ấy, muốn cậu ấy làm việc cho bọn họ. A Hạo tính tình cứng rắn, không để mình bị cuốn vào, Tân Đông cũng sợ cậu ấy lại đầu quân cho Tiêu Nam, bán đứng bọn họ nên không làm căng nữa.”

“Sự việc vốn chỉ thế, thế nhưng Tân Đông giở trò. Bọn họ vẫn muốn biết nhược điểm của Tiêu Nam. Rút cục không chạm được đến Tiêu Nam nhưng tìm được một thứ trong máy tính của anh ta.”

Thiên Vũ có dự cảm không tốt.

“Là cái gì?”

“Là ghi chép anh rửa tiền. Tất cả sổ sách đen, từng khoản từng khoản một, đều ghi trong máy tính của Tiêu Nam.”

Thiên Vũ đã nghi ngờ, cũng lờ mờ đoán được phía sau.

“Tôi từng tìm trong máy tính của anh ta rồi.”

“Tiêu Nam là người thông mình, anh ta làm chuyện gì cũng sẽ để lại một đường lui. Anh chính là đường lui của anh ta, sao anh ta có thể không giữ miếng chứ.”

“Tân Đông bất ngờ có được thứ đó, thế nhưng bọn họ phát hiện ra có thể dùng anh để đe dọa A Hạo nên đã cho cậu ấy xem số tài liệu kia. Tân Đông cho A Hạo hai con đường, một là bán mạng cho bọn họ, hai là đem số tài liệu này đến cục công an.”

“Chuyện sau đó thì anh thấy rồi đấy. A Hạo chấp nhận, giả vờ là một đôi với tôi ra ngoài thuê phòng bàn bạc với cấp trên của Tân Đông. Cấp trên biết anh có ý với cậu ấy, muốn A Hạo cặp với anh, tiếp cận Tiêu Nam. A Hạo không đồng ý, cậu ấy ghi âm cuộc bàn bạc, ngược lại còn ép Tân Đông, nếu Tân Đông ra tay với anh thì chính Tân Đông cũng không tránh khỏi liên lụy, cho dù có thể giải quyết với cảnh sát nhưng sẽ đánh động Tiêu Nam, kế hoạch lúc trước cũng xôi hỏng bỏng không. Vì thế Tân Đông không còn cách nào khác để ép cậu ấy lợi dụng anh, cũng vì thế mà A Hạo làm mất lòng Tân Đông, nếu không phải sau này số cậu ấy may, xảy ra một chuyện thì đã sớm bị người ta hại rồi. Cậu ấy mạo hiểm như thế, đã hủy được một chứng cứ phạm tội trong tay Tân Đông, thế mà anh lại đá luôn cậu ấy khỏi Hoàng Long làm cậu ấy không tiếp tục ở Hán Thành được nữa!”

Thiên Vũ không nói lời nào, khiếp sợ quan sát Chu Tiểu Châu.

Lần đầu tiên hắn được nghe mấy chuyện này. Cho đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ lại có chuyện như vậy.

Vì hắn?

Đây là Long Hạo kia sao, là Long Hạo nói với hắn “không phải người chung đường”, đẩy hắn đi thật xa sao?

Có thứ gì đó kêu gào trong đầu hắn, Thiên Vũ cảm thấy mọi thứ đều loạn rồi.

… Có gì đó ngược rồi. Đều ngược hết rồi!

Lời nói của Trương Thư Thần và Chu Tiểu Châu quay mòng mòng trong đầu hắn. Hắn láng máng đoán được cái gì, lại láng máng nghiệm chứng cái gì đó, nhưng hắn khó mà chấp nhận được kết quả này!

“Mấy người mỗi người nói cmn một kiểu, tôi tin ai được chứ?”


Chu Tiểu Châu không nhìn hắn, giọng nói cũng không run nữa.

“Hôm nay tôi đến không phải để xin anh giúp mà muốn nói sự thật. A Hạo không nói cho anh, cậu ấy không muốn anh cảm thấy thiếu nợ mình, cậu ấy muốn chống đỡ cho anh. Giờ không rõ cậu ấy mất tích ở đâu, tôi thật sự không chịu được nữa. Cậu ấy đã làm gì cho anh, anh không biết, người có mắt đều nhìn được. Anh có thể không tin tôi, có thể không nhận tình cảm của cậu ấy nhưng A Hạo là kiểu người gì, trong lòng anh đều rõ. Tôi không trông chờ kẻ có tiền như mấy người thừa ra chút lương tâm nào, còn nếu anh có thể nhớ rõ cậu ấy đã làm gì cho anh thì giúp cậu ấy đi. Hiện giờ cậu ấy đang cực kì nguy hiểm.”

Thiên Vũ không nhúc nhích. Hắn dán mắt vào mặt bàn, một lúc mới nói rõ từng chứ.

“Cho dù là thế, cậu ta không cần thiết phải gia nhập Tân Đông, cũng không phải lý do để cậu ta làm đàn anh xã hội. Tốt nhất cậu nói rút cục là vì sao.”

Chu Tiểu Châu không nói gì, gã nhìn Thiên Vũ.

“Anh nói đúng.”

Chu Tiểu Châu nói, ánh mắt rơi xuống, im lặng một lúc.

“Đáng nhẽ cậu ấy không cần gia nhập Tân Đông.”

Gã im lặng một lúc, đột nhiên nói:

“Anh có biết tại sao trên mặt cậu ấy lại có vết sẹo không?”

Trong lòng Thiên Vũ hồi hộp, ngẩng đầu nhìn Chu Tiểu Châu.

Chu Tiểu Châu gằn từng chữ.

“Do Tiêu Nam làm trên mặt cậu ấy, cắt từng vết từng vết một.”

“… Cậu nói gì?”

“A Hạo vào Kim Mậu, liên tục thu thập chứng cứ. Cậu ấy muốn xóa sạch cho anh, bị Tiêu Nam phát hiện. Sau khi anh đuổi A Hạo đi, Tiêu Nam đã tìm cậu ấy, sau đó tìm được. Do Trương Thư Thần báo tin.”

Sắc mặt Thiên Vũ thay đổi.

“Trương Thư Thần liên tục dốc sức cho Tiêu Nam. Cậu ta từng muốn túm được A Hạo từ chỗ tôi, không được thì nghe được chuyện cậu ấy từ Tiêu Nam, chia rẽ anh với A Hạo. Cậu ta đã làm thế, không sai đâu.”

“Tiêu Nam bắt được A Hạo, tra tấn cậu ấy. Tiêu Nam tra tấn người thế nào, dùng cách gì, anh còn rõ hơn tôi. Vết sẹo kia là Tiêu Nam dùng tua vít, khoét từng vết từng vết trên mặt A Hạo.”

“Anh hỏi tại sao Long Hạo muốn vào Tân Đông, vì sao lại thành đàn anh, vì sao phải làm xã hội đen. Anh nên hỏi Tiêu Nam trước xem anh ta đã làm gì với Long Hạo.”

“Một ngày nào đó anh sẽ biết lý do thật sự cậu ấy gia nhập xã hội đen. Nhưng chuyện ấy không nên để tôi nói, phải để chính miệng cậu ấy nói cho anh.”

Chu Tiểu Châu cúi đầu, lấy từ trong túi ra một thứ.

“Khi hành hạ người khác Tiêu Nam sẽ chụp ảnh, sau đó đi ăn chơi.”

Gã đứng lên, đặt thứ nọ xuống trước mặt Thiên Vũ.

“Tôi giữ cái này. Nếu anh không tin thì xem đi.”

Có tiếng động rất nhỏ, ánh sáng biến mất, màn hình quay về màu đen.

Cả phòng bị bao trùm trong tĩnh lặng.

Thiên Vũ ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm màn hình đen như mực kia như thể nó chưa chiếu hết.

Sau đó nhắm chặt mắt lại.


Trước mặt là bóng dáng rung lắc rối loạn.

Khuôn mặt lẫn lộn máu thịt, tiếng gào thét thống khổ khi dao nhọn khoét và ánh mắt dính đầy máu không chịu khuất phục …

“Muốn thứ gì đó thì sẽ phải trả một giá lớn.”

“Vết sẹo này cũng là một cái giá lớn đúng không?”

“Vừa nhìn thấy sẹo trên mặt cậu là tôi đã buồn nôn rồi!”



Thiên Vũ gập hông từng tí từng tí một, cúi người xuống.

Hắn hai tay ôm đầu.

“Sếp Lý ạ?”

Trần Phi chào, ngạc nhiên cười theo.

“Hiếm khi thấy anh đến, đúng là chuyện tốt. Anh có chỉ thị gì không ạ?”

Thiên Vũ đi vào kho để hàng cũ.

“Sếp Tiêu của mấy cậu không phải đi Vân Nam à, bảo tôi đến xem.”

“Anh cứ yên tâm, có em ở đây, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu ạ.”

Thiên Vũ nhìn xung quanh, nheo mắt lại.

“Chỉ có mấy người thế này mà quản lý được hết việc di chuyển hàng hóa sao?”

Trần Phi kinh ngạc, đã hiểu ý của Thiên Vũ, cười hề hề.

“Anh cũng biết đấy … Gần đây không hành hạ gì, hành hạ rồi thì sếp Tiêu cũng không vui vẻ ở đây.”

Trong tầng hầm của kho hàng truyền đến tiếng quật, tiếng rên rỉ không rõ lắm.

“Lại giam người ở đây à?”

“Là người không biết điều thôi … đã giam mấy ngày rồi, có kiên cường mấy cũng không ra hình người nữa, giờ có khi đã tắt thở rồi ý.”

Thiên Vũ hình như có hứng thú, bước chân cũng hơi vội vàng.

“Đi xem một chút.”

Trần Phi mở cửa tầng hầm, một lối đi nhỏ lộ ra. Mùi ẩm mốc thối nát xộc lên cùng mùi tanh khó ngửi của máu. Tiếng rên rỉ và tiếng quật truyền đến.

Thiên Vũ vội vàng bước về căn phòng tối có chút ánh sáng kia, tim đập càng lúc càng nhanh.

Hắn đẩy cửa ra, thấy rõ cảnh tượng bên trong. Kẻ đánh người quay mặt về phía hắn, người bị đánh toàn thân là máu đang bị treo lên, đầu gục xuống.

Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt kia, mặt không biểu cảm gì, đóng cửa lại.

“Có mỗi cái này thôi à?”

“Đúng vậy. Sếp Tiêu đến nơi khác rồi, với lại dù sao cũng hơi ngứa tay …”

Thiên Vũ đi vào bên trong. Phòng mở cửa, phòng tối đóng cửa, tất cả đều mở ra nhìn một lần.

Trần Phi không biết rút cục hắn có ý định gì, hơi nghi ngờ nhưng cũng không hỏi, chỉ đi theo sau.

Thiên Vũ đi thẳng đến cuối hành lang, chắc chắn trong tầng hầm không còn ai nữa.

Đây là chỗ Tiêu Nam từng dẫn hắn đến. Tiêu Nam hành hạ người khác sẽ đưa đến nơi này, bình thường sẽ không đưa đến nơi khác. Người đến đây rồi đều biết bên trong nơi này có cảm giác gì. Tiêu Nam nuôi Trần Phi cũng là vì thế.

Không có ở chỗ này, vậy người ở đâu?

Thiên Vũ đứng trong không gian tối đen của căn phòng sâu nhất, nôn nóng xoay người đi.

Một người dựa vào cửa, ung dung nhìn hắn.

“Tìm ai thế?”