Sau khi Thiên Vũ tham dự bữa tiệc rồi quay về nhà, đèn xe soi sáng bóng dáng một người ngồi ở bậc thang.
Cậu nhìn thấy xe Thiên Vũ thì đứng lên. Thiên Vũ đỗ xe vào gara rồi đi ra đón người. Người kia cười với hắn.
“Thu xếp ổn thỏa chưa?”
Thiên Vũ hỏi. A Hạo gật đầu.
“Quản lý Lục nói ngày mai phải đi làm.”
“Không chịu làm quản lý, lại còn quay về chỗ kia làm gì?”
Thiên Vũ tức giận. Hắn đã chuẩn bị một vị trí cho A Hạo ở công ty, vốn định sắp xếp đào tạo cho cậu hai tháng, sau khi quen việc sẽ nâng đỡ cậu, cho cậu mức lương hợp lý, thế nhưng sau đó A Hạo lại từ chối, nói muốn quay lại Hoàng Long tiếp tục làm ở đó.
“Cậu muốn làm vũ công nam cả đời à?”
Thiên Vũ cảm thấy thằng nhóc này chẳng biết điều gì cả.
“Không phải thế. Tôi không có bằng cấp cũng không có kinh nghiệm. Sợ sẽ gây phiền phức cho anh.”
Thiên Vũ biết ý nghĩ của cậu, không muốn dựa vào quan hệ vào làm nhân viên công ty hắn.
Thằng nhóc này trước giờ đều rất kiêu ngạo. Thiên Vũ nhớ lại lần đầu gặp mặt, cậu xoay người bước đi với dáng vẻ không chịu khuất phục.
Kiêu ngạo, nhưng nói trắng ra là vẫn còn non lắm. Thiên Vũ nghĩ để cậu quay về Hoàng Long cũng tốt, rèn rũa tôi luyện, chỉ cần bất kể thời điểm nào cũng đừng làm bản thân dính vào rắc rối.
Hắn dặn dò Lục Thành, Lục Thành nghe nói A Hạo muốn quay lại, mong còn chả được, hơn nữa nhận thấy thái độ của Thiên Vũ có thay đổi nên đồng ý ngay. A Hạo vừa đến Lục Thành thì liên lạc ngay với Thiên Vũ, Thiên Vũ để cậu tự đến Hoàng Long trước, buổi tối chờ ở chỗ hắn.
Hai người nói được vài câu thì đi đến chỗ có đèn, Thiên Vũ quay đầu nhìn A Hạo thì đột nhiên kinh ngạc.
A Hạo đã cắt mái tóc dài.
Không còn nhìn thấy mái tóc dài làm Lý Thiên Vũ bị cuốn hút nữa. Bây giờ mái tóc ngắn gọn chỉnh tề. Cắt gọn đến tận gáy, màu tóc cũng thay đổi, không còn là màu vàng mà thành màu nâu chững chạc. Không nhìn dưới đèn còn tưởng là màu đen.
Thiên Vũ ngây người nhìn cậu.
A Hạo nhìn thấy ánh mắt của A Hạo thì gãi gãi tóc.
“Buổi chiều tôi mới cắt. Nhìn xấu lắm à?”
“… Không. Rất hợp với cậu.”
Thiên Vũ nói không được tự nhiên lắm, quay đầu đi vào trong nhà.
A Hạo cắt tóc gọn gàng mát mẻ trông … vô cùng đẹp trai.
Chỉ nhìn thoáng qua mà người cũng có thể nóng lên. Bao năm rồi Lý Thiên Vũ không thấy kích thích như vậy. Nghe tiếng bước chân phía sau, hơi thở của hắn hơi nặng nề hơn.
Hắn vốn chẳng có ý nghĩ này. Thế nhưng hiện giờ trong đầu Thiên Vũ toàn tưởng tượng chuyện đè cậu xuống giường.
Vào nhà, A Hạo ngồi một lúc, kể tình hình nửa tháng nay cho Thiên Vũ, cảm ơn hắn đã thu xếp cho ông nội cậu, còn kể chuyện đi Thẩm Thành thăm em gái.
Cũng chẳng biết Thiên Vũ có nghe hay không. Ánh mắt hắn dừng ngay trên khuôn mặt A Hạo.
Thay đổi kiểu tóc mà cảm giác cả người đều thay đổi.
Mái tóc ngắn khiến gương mặt đẹp trai kia thay đổi mùi vị. Lúc tóc dài đã rất đẹp trai, thế nhưng hoàn toàn không giống hiện giờ. Lúc trước là cảm giác phóng túng không đàng hoàng, ít nhiều lộ ra mùi vị sa sút tinh thần. Bây giờ cắt tóc thì trở nên chín chắn một chút, dũng mãnh, khí chất áp đảo người khác, có mùi đàn ông vô cùng đẹp trai.
Trên người mặc áo sơ mi và quần bò không đắt hơn mấy chục tệ, cũng may là cậu mặc nên có thể mặc thành loại mùi vị này.
Nếu không phải tận mắt đến nhà cậu, Thiên Vũ sao có thể tin vùng nói hẻo lánh ấy có thể bay ra một con phượng hoàng vàng như vậy được chứ.
Trong đầu đang suy nghĩ làm sao để giữ cậu lại thì A Hạo lấy một phong bì từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Cám ơn anh. Tôi không thể nhận cái này được.”
Thiên Vũ nhìn chiếc phong bì. Là chiếc phong bì hắn bí mật nhét dưới gối A Hạo trước khi hắn đi.
“… Tôi không có ý gì khác cả.”
Thiên Vũ cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
“Là một chút tấm lòng của tôi. Không giúp được gì ngay nên chỉ có thể làm thế này. Cậu nhận đi.”
A Hạo chân thành nói với hắn.
“Tấm lòng của anh tôi nhận. Thật sự đấy. Nhưng tiền này tôi thật sự không nhận được. Với lại bây giờ tôi cũng không cần nhiều tiền đến thế.”
“Khoản nợ của cậu thì sao?”
“Không sao. Tôi sẽ trả từ từ.”
Hai người đưa qua chối lại mấy câu, không khí có chút sượng sùng. Thiên Vũ suy tính một chút.
“Thế này đi. Chúng ta đổi sang cách hài hòa hơn. Tiền nay coi như tôi cho cậu vay, cậu đi nộp học phí cho em gái, trả một phần nợ. Tôi cũng không cho vay suông, chúng ta tính lãi. Chờ cậu kiếm được tiền thì trả dần cho tôi.”
Thiên Vũ cầm một tờ giấy.
“Để tôi gõ giấy vay nợ cho cậu luôn.”
Cầm giấy vay nợ và phong bì nhét vào tay A Hạo, A Hạo nhìn hắn, chưa nói gì cả.
Thiên Vũ nhìn thấy sự biết ơn trong đôi mắt cậu, trong lòng cũng xúc động.
Hắn không kiềm chế được mà đến bên A Hạo, ngồi cạnh cậu.
“… Mấy ngày nay cậu có ổn không?”
Hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trên trán A Hạo, vuốt đến phía sau, khẽ hỏi cậu. A Hạo gật đầu. Thiên Vũ nhìn biểu cảm ngầm chịu đựng để tỏ ra mạnh mẽ, nghĩ đến cảnh tượng đêm đó cậu khóc nức nở trong lòng mình thì lại muốn ôm chặt cậu trong ngực mình. Hắn không kiềm chế được, vươn tay sờ cằm A Hạo.
“Cuối cùng cũng cạo râu hả?”
A Hạo bị hắn hỏi mà bật cười. Nhiều ngày rồi không nhìn thấy nụ cười của cậu nên trong lòng Thiên Vũ dễ chịu hơn một chút.
“Lúc trước trông nhếch nhác lắm à?”
“Có thể vào Thần Nông Giá* được rồi.”
“Như thế có mùi đàn ông không?
A Hạo sờ sờ cái cằm đã cạo sạch râu ria, hùa theo mà trêu chọc cùng Thiên Vũ. Thiên Vũ hơi mỉm cười.
“Này, dã nhân đều cao mà cậu chỉ có vậy, cậu không biết à?”
“A, con người đều giống như tôi mà, da mịn thịt mềm.”
Thiên Vũ kinh ngạc. Đây là lần đầu A Hạo cùng nói móc với hắn.
“Bố khỉ! To gan nhỉ? Dám nói với tôi thế à?”
Thiên Vũ cố tình trừng mắt. A Hạo cũng chẳng bị dọa. Có lẽ hành động vừa rồi của Thiên Vũ làm hai người thân thiết hơn, A Hạo cũng bắt đầu thả lòng, còn liếc hắn.
“Ngay cả râu ria anh còn chẳng có. Nếu ở chỗ chúng tôi sẽ được gọi là trẻ chưa lớn đó.”
A Hạo vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Thiên Vũ, sau đó cười to.
Thiên Vũ bị đánh trả một đòn, sững sờ ngồi một chỗ. A Hạo thấy hắn không nói gì thì nghĩ hắn mất hứng, vội vàng sán lại nói “Đùa anh thôi, đừng giận.
Thiên Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của A Hạo, trong lòng chẳng hiểu tại sao lại dễ chịu thế, nhìn cậu ngồi cạnh nói đùa với mình như vậy thì cảm thấy quan hệ hai người xích lại thêm một chút nên càng thoải mái. Hắn cố ý giận tái cả mặt, giả vờ tỏ vẻ tức giận thật sự xem A Hạo sẽ thế nào. Thế nhưng A Hạo lại cười, nghiêng đầu quan sát nhìn hắn một cái rồi nói với hắn như kiểu dỗ trẻ con: “Ngoan. Đừng giận.”
Thiên Vũ cười hai tiếng.
“… Cậu nói ai ngoan?”
Vừa dứt lời hắn đột nhiên nhảy lên sô pha, muốn đè A Hạo xuống. A Hạo không đề phòng nên bị hắn đè xuống sô pha. Thiên Vũ đụng chạm với thân thể A Hạo một cái là đầu óc nóng lên, giữ chặt tay chân cậu là muốn động tay động chân tiếp, chẳng ngờ A Hạo có thể rút cánh tay bị hắn chặn ra, sau đó khéo léo thoát ra, Thiên Vũ cũng không hiểu làm sao mà cậu thoát được. A Hạo không bị hắn chế ngự nữa, đứng dậy.
“Không tệ đâu, rất khỏe!”
A Hạo cười nhìn hắn, nét mặt rất chi là tự đắc.
Thiên Vũ hơi khó chịu.
… A Hạo này, không ngờ lại khỏe như vậy!