Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 8: Lời Mời Từ Gia Tộc Họ Vương

Lúc chuẩn bị rời đi

Diệp Vô Tâm liếc mắt lại nhìn thấy một đám đàn ông, dáng người cao, thấp, béo, gầy đều có đủ, vẻ mặt nghênh ngang đi lại trong chợ. Không cần hỏi cũng biết đám người này có lẻ là bọn thu tiền bảo kê khu chợ

Cử chỉ của đám người này lại vô cùng hống hách, những vật gì đặt trước mặt bọn chúng đều bị chúng đá văng

Trên tay đám người này còn cầm theo gậy sắt, gậy bóng chày,...rõ ràng muốn đập phá hoặc đánh người nếu cần.

Diệp Vô Tâm cô vốn không hơi đâu quan tâm đến đám người này, họ có đạo lý của họ, cô lại có nguyên tắc của cô. Nhưng bọn chúng lại cố tình muốn tìm đường chết

"Ê bà già, buôn bán cũng được đấy chứ, nộp tiền bảo kê rồi bọn tôi giúp cho yên ổn làm ăn" Một tên dẫn đầu lại cố tình đập cây gậy trên tay của gã xuống chiếc bàn trước gian hàng của bà Kỳ, nét mặt bặm trợn hung hăng quát tháo

Phản ứng đầu tiên của bà Kỳ chính là kéo Diệp Vô Tâm ra phía sau lưng của bà mà che chắn lại, một cử chỉ bao bọc như một người bà hết lòng bảo vệ đứa cháu cưng

Diệp Vô Tâm nhìn hành động này không biết tại sao trong lòng lại có một cảm giác nhói lên rất kỳ lạ, nhất thời cô chỉ biết đứng đờ phía sau bà Kỳ, mặc cho bà ấy che chở mình, khuôn miệng lại nhẹ nhàng cong lên vì hạnh phúc

Bà Kỳ có phần khá hoảng sợ mà run rẩy, giọng nói già cả run run van xin "Mấy cậu vừa thu tiền lúc sáng rồi, có phải có nhầm lẫn rồi không?"

Tên dẫn đầu như vừa nghe phải một câu chuyện cười, hắn quay lại cười cợt với đám đàn em đi phía sau "Bà ta nói tụi mình nhầm lẫn kìa anh em" Nói dứt câu bọn chúng lại phá ra cười sang sảng

Bọn chúng đang cười lại bất chợt phát hiện phía sau bà Kỳ là một cô gái khá khép nép, dáng người đẹp đến mức chỉ cần vừa nhìn thôi lại khiến người khác thèm thuồng mà mất bình tĩnh. Bản tính côn đồ trong máu lại bắt đầu mất khống chế nổi lên.

"Ễ...Cô em đó cũng được đấy chứ. Hay là thế này, người lên một chút, người xuống một chút. Bọn tôi có thể không thu thêm tiền bảo kê, nhưng mà cô em đó phải thuộc về chúng tôi. Bà già, thấy thế nào?"

Bà Kỳ liên tục lắc đầu, vẻ mặt lại kinh hãi mà nhíu lại "Không được, không được, con bé không có liên quan gì đến việc này. Không được? Các người..."

Bà Kỳ còn đang hoang mang thì bị bọn chúng hung bạo đẩy bà ngã sang một bên "Nói nhiều làm gì? Thứ mà ông muốn có, không đến lượt bà nói không được"

Bà Kỳ già yếu lại bị một tên thanh niên to con ném sang như vậy khiến cho xương cốt của bà như muốn gãy vụn. Diệp Vô Tâm chậm rãi đặt con cá trên tay xuống, mười đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nét mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm

Thời khắc bọn chúng bước đến muốn giữ lấy cô thì một cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền đến.

Diệp Vô Tâm bẻ ngược cánh tay của hắn ra phía sau, một phần xương lệch khớp lọi ngược ra ngoài. Hắn ta gào lên như một con lợn bị chọc tiết

Đám người còn lại cũng bắt đầu thấy tình hình không ổn mà xông lên giữ lấy cô, Diệp Vô Tâm không buồn gấp rút, ngược lại cô chỉ mỉm cười như thể đùa cợt, nụ cười mang theo hơi hướng tàn khốc, điểm vào đó chính là đôi mắt căm phẫn nhẫn tâm

Bọn chúng đồng loạt xông lên, vung vũ khí về phía Diệp Vô Tâm, cô chỉ dùng vài kỹ thuật lách người liền né tránh được tất cả. Ngay sau đó là một cuộc hỗn chiến diễn ra, nhưng nói hỗn chiến cũng không đúng, rõ ràng Diệp Vô Tâm mới là người nắm thế chủ động.

Những đòn đánh cô tung ra chỉ cần một chiêu liền khiến tay chân của đám côn đồ ấy gãy xương kêu lên răng rắc. Sau một loạt đợt tấn công hung hăng của bọn chúng thì sau đó vẫn là tiếng kêu gào thảm thương của bọn chúng.

Bọn chúng đau đến mức nằm dưới đất rên la, tay chân không cử động được.

Sau trận hỗn chiến nhẹ nhàng như phủi bụi, nét mặt của Diệp Vô Tâm vẫn lạnh như băng. Những người buôn bán trong chợ hiếu kỳ chạy đến xem, chỉ chỉ chỏ chỏ xì xầm bàn tán, nhưng đa phần trong bụng bọn họ lại thấy mát lòng mát dạ khi được nhìn thấy bọn côn đồ bị đánh đến mức thê thảm như vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc vô tình, Tiểu Diệp nhà ta lại nhìn thấy hướng bên ngoài vòng vây xuất hiện hai người đàn ông nhìn cô chằm chằm. Một là Thanh Long, người còn lại là Huyền Vũ

Cô nhạy cảm liền nhanh như chớp bước đến đỡ lấy bà Kỳ ngồi dậy, cô cố gắng quan sát tình trạng của bà, khá may mắn vì bà vẫn không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng. Trên tay chỉ bị trầy xước nhẹ.

Cô nhờ mấy người buôn trong chợ trông coi bà Kỳ hộ, vì cô có việc phải đi trước. Diệp Vô Tâm lấy vội con cá ban nãy liền xoay người chạy về phía ngược lại nơi có hai người đàn ông vừa xuất hiện

Thanh Long và Huyền Vũ vẫn âm thầm đuổi theo phía sau cô, Diệp Vô Tâm dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi khu vực chợ, bãi xe cô đỗ khá xa, vì vậy phải mất một đoạn chạy bộ. Nhưng vừa rời khỏi chợ một lúc, phía trước mặt Diệp Vô Tâm lại xuất hiện thêm một đôi nam nữa.

Diệp Vô Tâm chán chường thở dài

Ra đường quên xem ngày à...

Cô không chạy nữa, đứng im bất động giữa đường, mặc cho bốn người bọn họ từ từ tiến lại phía mình

Mãi đến khi Diệp Vô Tâm bị bao vây bởi đám người này, cô đanh mặt lạnh lùng tỏ ý khiêu chiến

"Tứ đại hộ pháp của Vương lão đại đều xuất hiện ở đây. Không phải trùng hợp đâu nhỉ"

Chu Tước là người bước lên trước. Trong bốn thuộc hạ của Vương Minh Hàn, Chu Tước là người có tính tình nóng nảy nhất nhưng võ công cùng kỹ thuật bắn súng lợi hại nhất

"Diệp Vô Tâm, lão đại muốn gặp cô"

Chu Tước chẳng kiên dè mà gọi thẳng tên của Diệp Vô Tâm, hành động này lại có chút khiến cô không hài lòng "Chu Tước, cô đang mời khách đó sao?"

Bạch Hổ liền bước đến vội ngăn Chu Tước lại vì biết hành động của cô ta có chút lỗ mãng. Ngay sau đó, anh ta mang theo điệu bộ khách khí mà tiến đến trước mặt Diệp Vô Tâm

"Diệp tiểu thư, lão đại của tôi muốn mời cô về làm khách, ngoài ra không có ý gì khác"

Diệp Vô Tâm nhướng mày cười cợt, nụ cười lại có chút cơ hồ như thật như đùa "Sai rồi, lão đại của anh có dụng ý với tôi"

Bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc trực tiếp thăm dò Diệp Vô Tâm

Huyền Vũ lịch thiệp bước đến, đưa tay về hướng chiếc xe được chuẩn bị sẵn "Diệp tiểu thư, mời cô"

Diệp Vô Tâm nhún vai làm ra bộ dạng hết cách "Nếu vậy thì đi thôi"

Vừa dứt lời, Diệp Vô Tâm đẩy nhanh bước chân hướng về khoảng trống giữa bốn người họ mà chạy đi, nhưng không ngờ, người phản ứng nhanh và kịp thời nhất vẫn là Chu Tước.

Cô ta liền giữ lấy vai Diệp Vô Tâm ngăn cản cô tẩu thoát.

Đến cuối cùng, động thủ vẫn là động thủ.

Diệp Vô Tâm vung chân tấn công Chu Tước liền bị Bạch Hổ ở bên cạnh can ngăn. Cô phá thế khống chế của Bạch Hổ bằng cách lộn người lên cao, đôi chân linh hoạt đồng thời tấn công lên đầu của hai người bọn họ

Đúng lúc này thì Thanh Long cùng Huyền Vũ cũng đã tham gia cuộc chiến, hai người đàn ông này có một sức lực vô cùng mạnh bạo. Họ cứ như bắt được nhịp liền mang quyền cước ra để khống chế Diệp Vô Tâm khiến cô mất khá nhiều sức lực.

Chu Tước gần như muốn trả đũa chuyện lần trước. Cô ta liên tục tung chỏ pháp vào mặt Diệp Vô Tâm. Chỏ ngang, chỏ dập, chỏ thọc, chỏ cắm, chỏ láy, chỏ tạt. Những đòn chỏ pháp này Chu Tước đều sử dụng cả hai tay trái và phải thay phiên nhau tấn công, Diệp Vô Tâm nhìn ra thế võ ác liệt này, cô lách người như chớp né khỏi phạm vi tấn công của cô ta.

Chu Tước dùng bộ chỏ pháp trong Triệt Quyền Đạo, nếu như để bị đánh trúng, chắc chắn xương quai hàm sẽ gãy vụn.

Riêng Thanh Long và Huyền Vũ lại rất có kế hoạch tác chiến, không bảo thủ đánh liều như Chu Tước, hai người họ đề phòng nhất ở Diệp Vô Tâm chính là đôi hoa tai cô đeo. Họ đã phát hoảng khi xem lại đoạn ghi hình của Vương Minh Hàn.

Đôi hoa tai của Diệp Vô Tâm có khả năng phóng ra một chiếc kim mỏng hơn sợi chỉ, nếu để bị chiếc kim đó bắn trúng vào người, toàn cơ thể sẽ bắt đầu tê liệt hàng giờ liền. Tuy không lấy mạng tức khắc, nhưng để bị tê liệt như vậy thì có khác nào giao mạng sống của bản thân vào tay kẻ khác

Chính vì vậy, Thanh Long và Huyền Vũ luôn sử dụng những chiêu thức khóa tay Diệp Vô Tâm, khiến cô không có cách nào chạm vào đôi hoa tai đang đeo

Diệp Vô Tâm lại quá thông minh, cô nhận ra kế hoạch này của bọn họ. Một khắc sau liền lợi dụng thân thủ uyển chuyển lộn nhào qua người của Thanh Long mà rời khỏi.

Vì sao chọn Thanh Long à?

Vì cô biết trên người anh ta có vết thương... Vết thương do roi vọt gây ra...

Diệp Vô Tâm chạy đi với một vẻ mặt hí hửng tà khí, cô còn cố tình quay cả người chạy ngược lại để trêu chọc bốn người bọn họ.

Vừa lúc đó, một chiếc taxi không biết có phải tình cờ hay cố ý mà từ từ tiến về phía cô. Diệp Vô Tâm không thèm nghĩ nhiều liền mở cửa taxi nhảy lên xe

"Tôi đi Đông Hoàng"

Đông Hoàng chính là ngọn núi mà Diệp Vô Tâm với Chân Ly đang trú ngụ

Người tài xế taxi không nói gì, chỉ bình tĩnh lái xe đi, Diệp Vô Tâm lại chẳng quan tâm mà gọi cho Chân Ly như thể trút giận. Ngay khi Chân Ly vừa nhấc máy thì liền nghe thấy một trận than thở của cô gái kia

"Hôm nay em ra đường không xem ngày, vận đen đeo bám"

Ở phía bên kia, Chân Ly cười lăn cười bò "Chị xem ghi hình từ vệ tinh rồi, thật đáng thương"

Diệp Vô Tâm lại có chút bực nhọc mà than thở "Chị đi lấy xe giúp em, khi nãy bị "tứ đại thần thú" của Vương Minh Hàn bám đuôi, em không tiện để bọn họ theo đến nhà nên bắt taxi về rồi"

Chân Ly đồng ý thỏa hiệp, chấp nhận giúp đến lấy xe cho cô, có như vậy cô mới yên tâm về bé yêu của mình, phải giết mấy mạng người mới đủ mua em nó về, không thể để phơi nắng phơi sương được

Từ đầu đến cuối Diệp Vô Tâm lại vì mệt mà nhắm nghiền mắt, ngã đầu ra phía sau ghế để thư giãn. Người tài xế này lại ba lần bảy lượt thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn gương mặt chân mỹ của cô như đang nhìn trộm một thứ báu vật quý giá được trưng bày qua lồng kính, khóe môi của anh ta nhếch lên nhè nhẹ

Mãi đến khi xe dừng hẳn, Diệp Vô Tâm mới bắt đầu có chút ý thức, không biết người tài xế khi nãy đã rời khỏi vị trí của mình từ lúc nào.

Cô bắt đầu cảnh giác với người này, nhưng không ngờ sau đó

Cạch...

Cổ tay của Diệp Vô Tâm bị người đàn ông đó còng lại

Cô nhíu mày khó hiểu thầm than trong lòng

Con bà nó...Cảnh sát chìm sao?

Cô đảo mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài liền phát hiện nơi này không phải Đông Hoàng, cũng không phải sở cảnh sát. Nói chính xác hơn đây là một biệt uyển, một ngôi biệt uyển ở ngoại ô

Bà đây chỉ ngủ một giấc liền bị người ta đưa đến một nơi mà ngay cả bản thân cũng không biết là ở đâu

Từ nãy đến giờ, Diệp Vô Tâm vẫn chưa có cơ hội nhìn rõ mặt người đã cố ý dẫn dụ cô lên chiếc taxi đó, đến lúc này cô mới chợt hồi tưởng lại...

Chiếc xe taxi này vô duyên vô cớ tiến về phía cô. Chẳng trách sao bọn người của Thanh Long lại không thèm đuổi theo cô nữa, chẳng trách sao cô lại có một cảm giác quá logic, vì quá logic nên mới bất bình thường thế này đây.