Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê

Chương 19: Peniel [1]

[1] Tên một thành phố nằm ở bờ đông sông Jordan và bờ bắc sông Jabok. Tên của nó có nghĩa là “Dung nhan của Chúa”. Trong truyện ý chỉ việc Thiên Thần xuất hiện.

Maia giữ im lặng suốt chặng đường tới khu rừng, đầu cúi thấp và đôi lúc mới nhìn sang hai bên, mũi nhăn lại tập trung. Simon tự hỏi liệu cô phải cô đã đánh hơi đường đi không, và cậu nghĩ dù trông có chút kỳ dị, nhưng thế cũng đáng tính là một tài năng hữu dụng. Cậu cũng thấy rằng cậu không phải rảo bước để đi theo, dù cô nàng di chuyển nhanh thế nào. Kể cả khi họ đi tới một con đường mòn dốc xuống dẫn vào rừng và Maia bắt đầu chạy - uyển chuyển, im lặng và sát đất - cậu cũng không gặp vấn đề gì trong việc theo kịp. Thành thực mà nói, đây là điều duy nhất cậu thích khi trở thành ma cà rồng.

Còn quá là sớm; rừng cây rậm rạp và họ chạy qua những hàng cây, nền rừng lổn nhổn đầy những rễ cây to sụ nổi lên mặt đất, bị che dấu tài tình bởi tầng tầng lá khô. Những nhánh cây trên đầu tạo nên những sợi dây tự nhiên vắt qua bầu trời lấp lánh sao. Họ đi khỏi rặng cây ra một bãi cỏ khô thoáng đãng với những tảng đá gộc sáng lên tựa những chiếc răng cửa trắng ởn. Thi thoảng xuất hiện những đụn lá, như thể ai đó đã đào xới xung quanh đây bằng một cây cào khổng lồ.

“Raphael!” Maia cúp tay quanh miệng và rồi lớn tiếng gọi, đủ làm lũ chim giật mình bay xáo xác khỏi những ngọn cây cao vút. “Raphael, ra đây ngay!”

Im lặng. Rồi trong bóng tối vang lên tiếng lạo xạo; có tiếng lộp độp nho nhỏ, nghe như tiếng mưa rơi xuống mái nhà lợp thiếc. Những đụn lá ở trên mặt đất bay lên trong cuộn gió xoáy nho nhỏ. Simon nghe thấy tiếng Maia ho; cô nàng giơ tay, như thể phẩy lá cây khỏi mặt và mắt.

Và đột ngột như khi gió tới, nó lặng đi. Raphael đứng đó, chỉ cách Simon vài foot. Xung quanh anh ta mà một nhóm ma cà rồng, da trắng xanh và đứng tĩnh lặng như những cái cây dưới ánh trăng. Họ lạnh lùng tỏ rõ thái độ thù địch. Cậu nhận ra vài người sống tại Khách sạn Dumort. Lily nhỏ nhắn và Jacop tóc vàng, mắt sắc như lưỡi dao. Nhưng trong đây có khá nhiều ma cà rồng cậu chưa từng gặp.

“Ma Cà Rồng Ưa Sáng”, anh ta rít lên. “Cậu đã tới”.

“Tôi đã tới”, Simon nói. “Tôi tới đây, vậy - xong nhé”.

“Còn hơn là xong ấy chứ”, Raphael nhìn Maia. “Người sói”, anh ta nói. “Trở về với sói đầu đàn và cám ơn anh ta vì đã thay đổi quyết định. Nói với anh ta rằng những Đứa Con của Màn Đêm sẽ chiến đấu bên cạnh những người của anh ta tại Cánh Đồng Brocelind”.

Gương mặt Maia cau lại. “Chú Luke không thay đổi-”

Simon ngay lập tức ngắt lời. “Ổn mà, Maia. Đi đi”.

Đôi mắt cô nàng long lanh và đượm buồn. “Simon, nghĩ đi”, cô nàng nói. “Cậu không phải làm điều này đâu”.

“Có, tớ phải làm”. Giọng cậu kiên định. “Maia, cám ơn vì cậu đưa tớ tới đây. Giờ đi đi”.

“Simon à-”

Cậu hạ giọng. “Nếu cậu không đi, họ sẽ giết cả hai chúng ta, và điều đó chẳng đánh đổi được gì. Đi đi. Làm ơn”.

Cô nàng gật đầu và quay đi trong lúc Biến Đổi, ngay một giây trước cô nàng còn là một cô gái loài người mảnh mai, mái tóc tết đính hạt nảy trên vai và một giây sau, cô nàng đã chạm đất bằng cả bốn chân, trở thành một con sói uyển chuyển và di chuyển không tiếng động. Cô nàng lao ra khỏi khoảng trống và biến mất trong bóng tối.

Simon quay lưng với những ma cà rồng - và gần như hét lớn; Raphael đứng ngay trước mặt cậu, chỉ cách vài inch. Nhìn gần thế này, làn da anh ta tố cáo anh ta đói tới mức nào. Simon nghĩ tới cái đêm tại Khách sạn Dumort - những gương mặt hiện ra từ bóng tối, những tiếng cười lảnh lót, mùi máu - và rùng mình.

Raphael vươn tay về phía Simon và nắm lấy vai cậu, bàn tay mảnh mai chắc như gọng kìm. “Quay đầu đi”, anh ta nói, “và nhìn những ngôi sao; nó sẽ dễ dàng hơn”.

“Vậy anh định giết tôi”, Simon nói. Ngạc nhiên là cậu chẳng hề thấy sợ, hay thậm chí là kích động; mọi thứ dường như đang chạy rất chậm và rõ ràng tới từng chi tiết. Cậu đồng thời cảm nhận được từng chiếc lá trên cành cây cao, từng viên đá cuội nhỏ dưới chân, từng cặp mắt đang nhìn cậu.

“Cậu nghĩ gì?” Raphael nói - hơi đượm buồn, Simon nghĩ. “Tôi không hề có thù oán gì với cậu. Chỉ là như tôi đã nói trước đó rồi - cậu quá nguy hiểm và không thể tiếp tục như bây giờ được nữa. Nếu tôi biết cậu sẽ trở thành cái gì-”

“Anh sẽ không bao giờ để tôi bò ra khỏi mộ. Tôi biết”, Simon nói.

Raphael nhìn vào mắt cậu. “Mọi người làm điều họ cần làm để sống sót. Về điều này, chúng tôi cũng giống con người thôi”. Những chiếc răng nanh sắc nhọn như kim chồi ra khỏi lợi như những lưỡi dao cạo xinh đẹp. “Đứng im”, anh ta nói. “Sẽ rất nhanh thôi”. Anh ta nhoài tới.

“Đợi đã”, Simon nói và khi Raphael đứng thẳng lại và cau mặt, cậu nhắc lại, lần này mạnh mẽ hơn. “Đợi đã. Có cái này tôi phải cho anh xem”.

Raphael rít lên khe khẽ. “Tốt nhất là nên làm điều gì đó hơn là ngăn tôi lại, Ma Cà Rồng Ưa Sáng ạ”.

“Có chứ. Có cái tôi nghĩ anh nên xem”. Simon giơ tay và vuốt tóc khỏi che trán. Cái cách cậu vuốt tóc trông có vẻ ngu ngốc, thậm chí hơi cường điệu, nhưng khi làm điều đó, cậu thấy gương mặt trắng bệch tuyệt vọng của Clary khi cô bạn ngước nhìn cậu, thanh stele cầm trên tay và nghĩ, Ừm, mình làm là vì bạn ấy, ít nhất mình đã thử. Sự tác động của nó tới Raphael vừa đáng giật mình và ngay lập tức. Anh ta giật lùi lại như thể Simon khua hình thánh giá giá trước mặt, đôi mắt mở lớn. “Ma Cà Rồng Ưa Sáng”, anh ta quát, “ai đã làm điều đó với cậu?”

Simon chỉ nhìn. Cậu không chắc cậu mong anh ta sẽ phản ứng ra sao, nhưng chắc chắn không phải kiểu phản ứng này.

“Clary”, Raphael nói, tự trả lời câu hỏi của mình, “tất nhiên. Chỉ có kẻ mang sức mạnh như cô ta mới có thể làm điều này - một ma cà rồng, bị vẽ Ấn Ký, với một Ấn Ký như cái này-”

“Một Ấn Ký như thế nào?” Jacop, ma cà rồng tóc vàng người cao dong dỏng đứng ngay sau Raphael lên tiếng. Những ma cà rồng khác cũng nhìn, sự vô cảm hòa trộn cùng sự bối rối và sợ hãi đang dang cao. Bất cứ điều gì vừa dọa Raphael, Simon nghĩ, cũng đã dọa được những kẻ còn lại.

“Ấn Ký này”, Raphael nói, vẫn nhìn Simon, “không nằm trong Sách Xám. Nó là một Ấn Ký rất cổ xưa nữa chứ. Một trong những Ấn Ký cổ xưa, được vẽ bởi chính Người Kiến Tạo”. Anh ta hình như định chạm vào Ấn Ký trên trán Simon nhưng dường như không thể làm nổi; bàn tay anh ta dừng đó một lúc, rồi buông thõng xuống. “Dù có người đã nói tới, nhưng ta chưa bao giờ từng thấy một Ấn Ký cổ nào. Và cái này-”

Simon nói, “Bất cứ ai giết Cain sẽ bị trả thù gấp bảy. Đức Chúa ghi Ấn Ký trên Cain, để bất cứ ai gặp ông khỏi giết ông”. Anh có thể thử giết tôi, Raphael. Nhưng không phải do tôi khuyến khích đâu nhé”.

“Ấn Ký Cain sao?” Jacop bàng hoàng khó tin. “Ấn Ký trên người cậu là Ấn Ký Cain?”

“Giết cậu ta”, nữ ma cà rồng tóc đỏ đang đứng cạnh Jacop nói. Cô ả nói bằng trọng âm rất nặng - đặc sệt giọng Nga, Simon nghĩ, dù không chắc lắm. “Giết cậu ta đi”.

Raphael vừa giận vừa khó tin. “Ta sẽ không”, anh ta nói. “Bất cứ sự tổn hại nào tới cậu ta sẽ trả lại cho người gây ra gấp bảy lần. Đó là sức mạnh của Ấn Ký này. Tất nhiên, nếu ai muốn liều, xin mời”.

Không ai nói, hay nhúc nhích.

“Tôi nghĩ là không”, Raphael nói. Anh ta nhìn xoáy vào Simon. “Như hoàng hậu độc ác trong câu chuyện thần tiên, Lucian Graymark đã gửi cho tôi một quả táo độc. Tôi đoán anh ta mong tôi sẽ làm hại cậu, và nhận lấy hình phạt đi kèm”.

“Không”, Simon vội nói. “Không - chú Luke không hề biết chuyện tôi làm. Chú ấy luôn giữ lời hứa. Anh phải trân trọng điều đó”.

“Còn cậu chọn cái này?” Simon nhận thấy lần đầu tiên trong ánh mắt Raphael dành cho cậu có gì đó hơn cả khinh miệt. “Đây không phải một thần chú bảo vệ đơn giản đâu, Ma Cà Rồng Ưa Sáng ạ. Cậu có biết hình phạt dành cho Cain là gì không?” anh ta nói rất nhẹ nhàng, như đang chia sẻ một bí mật với Simon. “Ngươi canh tác đất đai, có cũng không còn cho ngươi hoa màu của nó nữa. Ngươi sẽ lang thang phiêu bạt trên mặt đất”.

“Vậy”, Simon nói, “tôi sẽ lang thang phiêu bạt, nếu đó là điều dấu ấn này mạng lại. Tôi sẽ làm điều cần làm”.

“Tất cả chuyện này”, Raphael nói, “đều vì Nephilim”.

“Không chỉ vì Nephilim”, Simon nói. “Tôi làm điều này còn vì các anh nữa. Kể cả khi các anh không muốn”. Cậu cất cao giọng để tất cả các ma cà rồng đang đứng im đều nghe thấy. “Mọi người lo rằng khi những ma cà rồng khác biết về tôi, họ sẽ nghĩ máu Thợ Săn Bóng Tối cho họ khả năng bước đi dưới sáng. Nhưng đó không phải là cách tôi nhận được khả năng này. Nguyên nhân là do Valentine. Một thí nghiệm của ông ta. Valentine là thủ phạm, chứ không phải Jace. Và không bao giờ có thí nghiệm thứ hai nữa”.

“Tôi nghĩ là cậu ta nói thật”, Jacop nói, làm Simon ngạc nhiên. “Tôi chắc chắn từng có một hoặc hai Đứa Con của Màn Đêm nếm máu Thợ Săn Bóng Tối rồi. Nhưng chẳng ai có thể thích ánh nắng mặt trời được”.

“Đó là một lý do khiến ma cà rồng chúng ta từ chối giúp Thợ Săn Bóng Tối”, Simon nói, quay lại với Raphael, “nhưng giờ, giờ họ đưa tôi tới với các anh-” cậu ngừng câu nói tại đó cho họ tự suy nghĩ.

“Đừng cố đe dọa tôi, Ma Cà Rồng Ưa Sáng”, Raphael nói. “Một khi những Đứa Con của Màn Đêm đã đưa ra thỏa thuận, họ tôn trọng nó, dù họ phải đối diện với tình huống khó khăn tồi tệ thế nào”. Anh ta cười nhạt, những chiếc răng sắc nhọn như kim sáng lên trong bóng tối. “Chỉ có một điều”, anh ta nói. “Hành động cuối cùng ta muốn cậu chứng minh là cậu đã hành động ở đây trong lòng trung thành tuyệt đối”. Sự nhấn mạnh trong năm chữ cuối mang theo sự lạnh lùng.

“Cái gì?” Simon hỏi.

“Chúng tôi không phải những ma cà rồng duy nhất chiến đấu trong cuộc chiến của Lucian Graymark”, Raphael nói. “Và cậu cũng vậy”.

Jace mở mắt trong một bồn tắm bạc. Miệng anh đầy thứ chất lỏng đắng ngắt. Anh ho, tự hỏi liệu có phải anh đang chìm - nhưng, đây lại là đất khô. Anh ngồi thẳng dậy với lưng tựa vào thạch nhũ, và tay bị trói quặt ra sau. Anh lại ho và vị muối sặc sụa trong khoang miệng. Và anh nhận thấy mình không chìm, chỉ nghẹn máu mà thôi.

“Tỉnh rồi hả cậu em nhỏ bé?” Sebastian đang quỳ trước mặt anh, tay cầm một sợi dây dài, nụ cười trông như một con dao chưa rời khỏi vỏ. “Tốt. Tao cứ sợ rằng vừa rồi tao giết mày quá sớm”.

Jace quay đầu sang bên và nhổ một nùi máu xuống sàn. Đầu anh có cảm giác như một quả bóng đang phình to bên trong, chèn ép lên xương sọ. Cái xoáy bạc bên trên đầu anh chậm dần và dừng hẳn biến thành chòm sao sáng rực rỡ nhìn rõ qua cái hố trên trần hang. “Đợi cơ hội để giết tao? Giáng sinh đang tới đấy”.

Sebastian trầm tư nhìn Jace. “Mày lẻo mép lắm. Mày không học được điều đó từ Valentine. Mày đã học được cái gì từ ông ấy nhỉ?

Tao thấy hình như ông ấy chẳng dạy đánh đấm nhiều cho mày”. Hắn nhoài tới sát hơn. “Mày biết ông ta cho tao cái gì vào sinh nhật thứ chín không? Một bài học. Ông ta dạy cho tao rằng có một nơi trên lưng con người, nếu mày thọc lưỡi dao vào, nó sẽ xuyên qua tim và chặt gẫy xương sống cùng một lúc. Mày được gì trong sinh nhật thứ chín nào, cậu bé thiên thần? Một cái bánh quy chăng?”

Sinh nhật thứ chín? Jace nuốt khan. “Vậy nói cho tao nghe, ông ta nuôi mày ở cái lỗ nào trong khi tao lớn lên? Vì tao không nhớ đã thấy mày ở gần trang viên”.

“Tao lớn lên trong thung lũng này”. Sebastian hất hàm về lối ra của hang động. “Tao cũng chẳng nhớ có thấy mày quanh đây. Nhưng tao biết về mày. Tao cá là mày chẳng hay biết gì về tao”

Jace lắc đầu. “Valentine chẳng khoe khoang gì về mày hết. Tao không hiểu vì sao”.

Ánh mắt Sebastian lóe lên. Giờ rất dễ nhìn thấy những nét từa tựa Valentine ở cậu con trai kia: cũng là sự kết hợp kỳ lạ giữa mái tóc bạch kim và đôi mắt đen, các nét trên khuôn mặt nếu mềm mại thêm chút xíu sẽ thành một gương mặt. “Tao biết mọi điều về mày”, hắn nói. “Nhưng mày không biết tí gì về tao, đúng không?” Sebastian đứng dậy. “Tao muốn mày sống mà xem cái này, và xem kỹ vào nhé”. Với một chuyển động quá nhanh mắt thường tưởng như không bắt kịp, hắn rút kiếm khỏi vỏ. Đó là một thanh kiếm chuôi bạc và giống như Kiếm Thánh, nó tỏa ra ánh đen mờ. Một chòm sao được khắc lên lưỡi kiếm đen; nó bắt ánh sao thực sự khi Sebastian xoay lưỡi kiếm, và bùng cháy như ngọn lửa.

Jace nín thở. Anh tự hỏi liệu Sebastian có muốn giết anh hay không; nhưng không, nếu muốn, Sebastian đã giết anh rồi. Jace quan sát Sebastian bước tới giữa hang, thanh kiếm cầm hờ hững trên tay, dù trông nó có vẻ khá nặng. Đầu óc anh đang đảo lộn. Sao Valentine lại có một cậu con trai nữa chứ? Mẹ hắn là ai? Một người khác trong Circle sao? Hắn ta lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn Jace?

Sebastian đã tới thạch nhũ vân đỏ khổng lồ ở trung tâm. Nó có vẻ đang co đập khi hắn tới, và khói bên trong đó xoắn lượn nhanh hơn. Sebastian nhắm hờ mắt và giơ kiếm. Hắn nói gì đó - một từ bằng tiếng quỷ nghe chói tai - và chém mạnh thanh kiếm xuống, nhanh và mạnh, trong một đường vòng cung.

Đỉnh thạch nhũ vỡ ra. Bên trong, nó rỗng như một ống nghiệm, chứa đầy khói đỏ và đen, đang bay lượn lên như khí ga thoát ra khỏi quá bóng bị châm kim. Có một tiếng gầm - nhỏ hơn áp lực nổ một chút. Jace cảm thấy tai lùng bùng. Tự nhiên anh thấy khó thở. Anh muốn nới cổ áo, tay anh đâu còn cử động được: Chúng bị trói quặt sau lưng rồi.

Sebastian cười nhếch mép đằng sau cột khói đỏ đen đang tràn ra. Nó vặn xắn, múa lượn bay lên không trung - “Nhìn đi!” hắn hét, gương mặt bừng sáng. Đôi mắt hắn lóe lên, mái tóc trắng bay phần phật trong cơn gió mới mổi, và Jace tự hỏi liệu hồi còn trẻ, bố anh có giống thế này không: đáng sợ nhưng vô cùng quyến rũ. “Hãy nhìn và chiêm ngưỡng quân đoàn Valentine!”

Giọng hắn bị chìm hẳn vào trong những âm thanh. Âm thanh đó nghe như tiếng thủy triều vỗ, tiếng vỡ của một cơn sóng lớn mang theo mảnh đá vụn khổng lồ, những mảnh xương vỡ của nhiều thành phố, sự ùa tới của sức mạnh khủng khiếp và độc ác. Một cột khói đen khổng lồ xoặn xoắn, phun ra xèo xèo khỏi cột thạch nhũ vỡ, tràn ngập trong không khí và tiến tới - và qua - cái lỗ hổng ở trần hang. Ác quỷ. Chúng vươn lên, kêu gào, rú hét, và gầm ghè, một đám hỗn độn những móng vuốt, răng nanh và những đôi mắt nảy lửa Jace nhớ đã nằm trên boong tàu của Valentine trong lúc bầu trời, mặt đất và biển cả xung quanh biến thành ác mộng; đây còn tệ hơn. Nó giống như mặt đất nứt toác và địa ngục từ dưới ục lên. Những con quỷ mang theo cái mùi hôi thối tởm lợm như hàng ngàn xác chết đang thối rữa. Tay Jace xoắn vào nhau, xoắn cho tới khi những sợi dây cắt vào cổ tay và ứa máu. Một mùi chua nồng nghẹn máu và mật xanh mật vàng khi những con quỷ cuối cùng bay lên và biến mất, một cơn lũ đen tối của ác mộng, che khuất những vì sao.

Jace nghĩ anh có thể đã ngất đi trong một vài phút. Chắc chắn anh đã không có ký ức gì trong lúc những tiếng rú và hét trên đầu nhạt đi và anh dường như đang trồi trong không khí, bị trói chặt giữa trời và đất, có cảm giác bị cách rơi mà không hiểu sao - rất bình yên.

Nhưng còn quá sớm. Đột nhiên anh trở về với cơ thể, cổ tay đau đớn cực độ, vai kéo giật ra sau, mùi quỷ quá nồng khiến anh quay đầu sang bên và cúi gục đầu xuống đất. Anh nghe tiếng cười khúc khích khô khốc và ngước nhìn, nuốt khan cái vị a xít đang dâng lên trong họng. Sebastian đang quỳ trước mặt anh, chân gác lên chân Jace, mắt sáng. “Ổn rồi, cậu em nhỏ ạ”, hắn nói. “Chúng đi cả rồi”.

Mắt Jace trào nước mắt, cổ họng ngứa ran. Giọng anh vang lên nghe như rên rỉ. “Valentine nói nửa đêm. Nhưng giờ chưa thể là nửa đêm”.

“Tao luôn đoán rằng trong những tình huống này xin tha thứ sẽ dễ hơn là xin phép”. Sebastian liếc nhìn bầu trời giờ chẳng còn lấy một ngôi sao. “Chắc từ đây chúng phải mất năm phút để tới Cánh Đồng Brocelind, ít thời gian hơn thời gian bố tới hồ một chút. Tao muốn thấy chút máu Nephilim đổ. Ta muốn nhìn chúng ngáp ngáp và chết trên mặt đất. Chúng xứng đáng bị làm nhục trước khi bị lãng quên”.

“Mày thực sự nghĩ Nephilim có rất ít cơ hội thắng lũ quỷ sao? Không phải là họ không chuẩn bị-”

Sebastian phất cổ tay gạt ý kiến của anh. “Tao tưởng mày đã lắng nghe chứ. Mày không hiểu kế hoạch sao? Mày không biết bố tao định làm gì à?”

Jace không nói gì.

“Mày thật tốt bụng”, Sebastian nói, “khi dẫn tao tới chỗ lão già Hodge đêm đó. Nếu lão không tiết lộ tung tích về Gương Thánh mà bố con tao tìm kiếm bấy lâu nay là hồ Lyn, tao không biết đêm nay có thành hiện thực không. Vì bất cứ ai có Bảo Bối Thiên Thần đầu tiên và đứng trước Gương Thánh có thể triệu hồi Thiên Thần Raziel, như Jonathan Thợ Săn Bóng Tối một ngàn năm về trước từng làm. Và khi mày triệu hồi Thiên Thần, mày có thể hỏi xin ngài một điều. Một nhiệm vụ. Một - đặc ân”.

“Một đặc ân?” Jace cảm thấy lạnh toàn thân. “Và Valentine định xin đánh bại toàn bộ Thợ Săn Bóng Tối tại Brocelind?”

Sebastian đứng dậy. “Sao phí phạm thế được”, hắn nói. “Không. Ông ấy sẽ yêu cầu mọi Thợ Săn Bóng Tối không uống từ Cốc Thánh - những kẻ không đi theo ông ấy - sẽ mất sức mạnh. Chúng sẽ không còn là Nephilim nữa. Và như vậy, mang theo những Ấn Ký kia-” hắn mỉm cười. “Chúng sẽ biến thành những Kẻ Lầm Đường, dễ dàng lao đi săn lùng lũ quỷ và những cư dân Thế Giới Ngầm không kịp bỏ chạy sẽ bị xé xác phanh thây”.

Tai Jace ông ông những âm thanh chói lói, nho nhỏ. Anh thấy chóng mặt. “Kể cả Valentine”, anh nói. “Kể cả Valentine cũng không bao giờ làm điều đó-”

“Làm ơn đi”, Sebastian nói. “Mày thực sự nghĩ bố tao không thể hoàn thành điều ông ấy muốn sao?”

“Bố của chúng ta[2]”, Jace nói.

[2] Nguyên văn Our fathers: vừa có thể hiểu như trên hoặc (Cầu xin) Cha của chúng con là lời cầu nguyện của những con chiên. Chính vì thế mà Sebastian hiểu nhầm ý của Jace.

Sebastian cúi nhìn. Mái tóc hắn là một vầng hào Quảng trường Thiên thần trắng; hắn trông như một thiên thần xấu xa đã theo Lucifer rời khỏi thiên đường. “Xin lỗi nhé”, hắn nói, có chút ngạc nhiên. “Mày đang cầu nguyện đấy hả?”

“Không, tao nó bố của chúng ta. Tao muốn nói Valentine. Không chỉ là bố của mình mày. Của chúng ta”.

Trong một lúc, Sebastian hoàn toàn vô cảm; rồi miệng hắn nhếch lên, và hắn cười. “Cậu bé thiên thần bé ơi”, hắn nói. “Mày ngu lắm - đúng như bố tao vẫn nói”.

“Vì sao mày cứ gọi tao như vậy?” Jace hỏi. “Vì sao mày cứ lảm nhảm về thiên thần-”

“Chúa ơi”, Sebastian nói, “Mày không biết một tí gì sao? Bố tao chưa từng nói một chữ nào mà mày nghĩ là dối trá sao?”

Jace lắc đầu. Anh đang lôi sợi dây trói cổ tay, nhưng mỗi lần anh giật, chúng dường như lại trói chặt hơn. Anh có thể cảm thấy nhịp đập tại mỗi ngón tay. “Sao mày biết ông ấy không nói dối mày?”

“Vì tao là máu mủ của ông ấy. Tao giống ông ấy. Khi ông ấy qua đời, tao sẽ thay ông ấy thống trị Clave”.

“Nếu tao là mày, tao sẽ không khoe khoang về chuyện giống ông ta đâu”.

“Lại nữa”. Giọng Sebastian vẫn đều đều. “Tao không giả bộ là ai ngoài bản thân tao. Tao không cư xử như thể tao sợ điều bố tao cần để cứu giống nòi, kể cả khi họ không muốn - hay, nếu mày hỏi ý kiến tao, không xứng - được cứu. Mày sẽ thích đứa con nào hơn, một đứa tự hào vì mày là bố nó hay đứa co mình lại vì tủi hổ hay sợ mày?”

“Tao không sợ Valentine”, Jace nói.

“Mày không nên sợ ông ấy”, Sebastian nói. “Mày nên sợ tao đây này”.

Có gì đó trong giọng nói hắn khiến Jace từ bỏ việc giật sợi dây và ngước lên. Sebastian vẫn cầm thanh kiếm tỏa ánh sáng đen. Đó là một thứ đẹp, đen tối và kể cả khi Sebastian hạ nó trên xương quai xanh, ngay trên yết hầu Jace. Jace cố cho giọng bình tĩnh. “Vậy giờ thì sao? Mày định giết tao trong khi tao bị trói? Ý nghĩ phải đánh nhau với tao khiến mày sợ thế à?”

Không gì, kể cả cơ mặt nhúc nhích trên gương mặt trắng bệch của Sebastian. “Mày”, hắn nói, “chẳng là gì với tao. Mày chỉ là một con thú cưng. Một thứ gây rối”.

“Vậy thì sao mày không thả trói cho tao?”

Sebastian, vẫn im lặng như không, giương mắt nhìn anh. Jace thấy, hắn như một bức tượng của hoàng tử đã chết từ thuở xa xưa - một người chết khi còn trẻ và sống hư hỏng. Và có sự khác biệt giữa Sebastian và Valentine; dù cả hai có cùng cái ánh mắt lạnh băng như đá hoa cương, nhưng dường như Sebastian bị bao phủ bởi một bầu không khí của một thứ bị phá hủy - một cái gì bị ăn rỗng ruột. “Tao không ngốc”, Sebastian nói, “và mày không nhử tao được đâu. Tao để mày sống chỉ để mày thấy lũ quỷ. Giờ khi mày chết và trở về với những vị tổ tiên thiên thần, mày có thể nói với họ rằng ở thế giới này chẳng còn chỗ cho họ đâu. Họ đã phản bội Clave, và Clave cũng chẳng còn cần họ. Giờ chúng ta có Valentine rồi”.

“Mày giết tao vì muốn tao chuyển tin lên Đức Chúa giùm mày?” Jace lắc đầu, mũi kiếm cọ cọ trên cổ. “Mày điên hơn tao tưởng”.

Sebastian chỉ cười và nhấn mũi kiếm sâu hơn; khi Jace nuốt nước bọt, anh có thể cảm thấy đầu kiếm chẹn trên thanh quản. “Nếu mày có lời cầu nguyện nào, cậu em, hãy nói đi”.

“Tao không có lời cầu nguyện nào hết”, Jace nói. “Nhưng tao có một tin. Dành cho bố chúng ta. Mày có gửi tới ông ấy không?”

“Tất nhiên rồi”, Sebastian nói rất mượt, nhưng có gì đó trong cách hắn nói, một chút do dự trước khi cất tiếng, đã xác nhận điều Jace đang nghĩ.

“Mày nói dối”, anh nói. “Mày sẽ không chuyển tin, vì mày sẽ không nói cho ông ấy chuyện mày làm. Ông ấy chưa bao giờ bảo mày giết tao, và ông ấy sẽ không vui khi biết chuyện”.

“Vớ vẩn. Mày chẳng là gì với ông ta hết”.

“Mày nghĩ ông ấy sẽ không bao giờ biết chuyện đã xảy ra với tao khi mày giết tao ở đây, bây giờ sao. Mày có thể nói tao chết trong trận đánh, hoặc chính Valentine sẽ nghĩ vậy. Nhưng mày lầm nếu nghĩ ông ấy không biết. Ông ấy luôn biết”.

“Mày không biết mày đang nói gì đâu”, Sebastian nói, nhưng mặt cau lại.

Jace tiếp tục, khai thác ưu thế hết mức. “Nhưng mày không thể giấu được điều mày đang làm đâu. Có người chứng kiến đó”.

“Một nhân chứng?” Sebastian có vẻ khá ngạc nhiên, và Jace cho đó là một dạng chiến thắng. “Mày đang nói gì thế?”

“Con quạ”, Jace nói. “Nó đang quan sát từ trong bóng tối. Nó sẽ nói cho Valentine biết mọi thứ”.

“Hugin?” Sebastian ngước lên, và chẳng thấy con quạ ở đâu, gương mặt Sebastian lúc cúi xuống tràn ngập sự ngờ vực.

“Nếu Valentine biết mày giết tao trong khi tao bị trói và vô phương chống cự, ông ta sẽ ghét bỏ mày”, Jace nói, và anh nghe thấy giọng mình chuyển sang ngữ điệu giống như của người bố khi muốn gì đó: nhẹ nhàng và đầy tính thuyết phục. “Ông ta sẽ gọi mày là thằng hèn. Ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mày”.

Sebastian chẳng nói chẳng rằng. Hắn nhìn xuống Jace, môi cong lên, và sự thù hận sôi sục trong mắt như một thứ thuốc độc.

“Thả tao ra”, Jace nhẹ nhàng nói. “Thả tao ra và đánh tay đôi. Đó là cách duy nhất”. Môi Sebastian lại giật giật, mạnh, và lần này Jace nghĩ anh đã đi quá xa. Sebastian giơ kiếm lên và, ánh trăng chiếu xuống nó tạp ra hàng ngàn mảnh vỡ bằng bạc như ánh sao, và mang màu bàng bạc như mái tóc hắn. Hắn nhe răng - và hét lớn khi chém thanh kiếm vào không khí ban đêm tạo nên âm thanh vun vút.

Clary ngồi trên những bậc thanh bước lên bục của Sảnh Hiệp Định, cầm thanh stele trên tay. Cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn nhường này. Sảnh hoàn toàn, cực kỳ trống trải. Clary nhìn mọi nơi tìm Isabelle sau khi những chiến binh đều đã bước qua Cổng Dịch Chuyển, nhưng cô không tài nào tìm ra. Aline đã nói với cô rằng có lẽ Isabelle đã trở lại nhà Penhallow, nơi Aline và vài người trong đám thiếu niên tụ tập chăm sóc ít nhất một tá đứa nhỏ dưới tuổi chiến đấu. Cô nàng cố lôi Clary đi cùng, nhưng Clary từ chối. Nếu không tìm thấy Isabelle, cô thà ở một mình còn hơn là ngồi cùng những người gần như xa lạ. Hoặc đó là điều cô nghĩ. Nhưng ngồi đây, cô thấy sự im lặng và trống trải càng lúc càng ngột ngạt. Nhưng cô không nhúc nhích. Cô đang cố hết sức để không nghĩ về Jace, hay Simon, không nghĩ tới mẹ, chú Luke hay Alec - cô nhận ra, cách duy nhất để không nghĩ ngợi là ngồi bất động và nhìn lên một viên gạch đá hoa cương vuông vức duy nhất trên sàn, đếm từng vết rạn trên đó, hết lần này tới lần khác.

Có sáu vết. Một, hai, ba. Bốn, năm, sáu. Cô đếm xong và đếm lại, từ đầu. Một-

Trên trời cao vang lên tiếng nổ lớn.

Hay ít nhất là nghe giống thế. Clary ngẩng đầu và nhìn lên qua mái nhà trong suốt của Sảnh. Bầu trời đã tối được một lúc; giờ nó là một vùng hỗn độn của lửa và bóng tối, đôi lúc xẹt qua bởi một ánh sáng màu cam xấu xí. Những thứ di chuyển đối lập với ánh sáng – những thứ xấu xí cô không muốn thấy, những thứ khiến cô biết ơn vì bóng tối đã che khuất tầm nhìn của cô. Chỉ cần thi thoảng thấy đã đủ tệ lắm rồi.

Giếng trời trong suốt trên đầu gợn sóng và cong vênh khi đoàn quân quỷ dữ tràn qua, như thể nó bị một sức nóng khủng khiếp hun đốt. Cuối cùng là âm thanh như tiếng súng nổ, mảnh kính nứt dần rồi vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn. Clary cúi mình, che đầu bằng tay, khi cơn mưa kính đổ xuống xung quanh cô tựa như những giọt lệ.

Họ đã gần tới chiến trường khi âm thanh vang lên, xé toạc đôi bầu trời đêm đen kịt. Một lúc sau, những rừng cây chìm vào bóng tối im lìm. Một giây sau, bầu trời rực sáng với ánh sáng màu cam ma mị. Simon loạng choạng và suýt ngã; cậu tóm lấy một thân cây để đứng cho vững và ngước nhìn, khó tin nổi vào mắt. Xung quanh cậu, những ma cà rồng khác cũng đang nhìn lên trời, gương mặt trắng bệch giống như những đóa hoa đêm, hướng lên đón ánh trăng khi ác mộng nối tiếp ác mộng rạch ngang qua trời.

“Sao mày cứ ngất suốt thế thằng ranh”, Sebastian nói. “Quá mức chịu đựng rồi đấy”.

Jace mở mắt. Đầu anh đau rần rần. Anh giơ tay chạm vào một bên mặt - và nhận ra tay không còn bị trói quặt nữa. Sợi dây còn vướng lại trên tay anh. Anh bỏ tay khỏi mặt - máu, đen lại dưới ánh trăng. Anh nhìn xung quanh. Họ không còn trong hang: Anh đang nằm trên đất mềm và cỏ của thung lũng, không xa căn nhà đá bao nhiêu. Anh có thể nghe thấy tiếng nước trong khe, rõ ràng rất gần. Ánh trăng chiếu trên những rặng cây, nhưng không gian cũng khá sáng sủa

“Dậy”, Sebastian nói. “Mày có năm phút trước khi tao giết mày tại chỗ”.

Jace từ từ đứng dậy trong khi nghĩ anh có thể thoạt được. Anh vẫn còn hơn choáng. Cố giữ thăng bằng, anh nhấn gót giày vào đất mềm, cố đứng cho vững vàng. “Sao mày mang tao ra ngoài này?”

“Hai lý do”, Sebastian nói. “Một, tao thích đánh ngất mày. Hai, chúng ta không nên để máu dính trên sàn hang đó. Tin tao đi. Và tao có ý định xin mày khá nhiều tiết đấy”.

Jace sờ xuống thắt lưng, và trái tim chùng xuống. Hoặc anh đã bị rơi hầu hết vũ khí khi Sebastian lôi anh qua những đường hầm, hoặc, có khả năng hơn, Sebastian đã ném hết chúng đi. Giờ anh chỉ còn vỏn vẹn một con dao. Và nó lại còn là một con dao ngắn nữa chứ - quá ngắn, không thể nào đối chọi với một thanh kiếm.

“Cái đó, không được tính là vũ khí”. Sebastian cười toe toét, gương mặt trắng bệch trong bóng tối được ánh sáng chiếu rọi.

“Tao không thể đấu với cái này”, Jace nói, cố giả bộ cho run rẩy và căng thẳng hết sức.

“Đáng tiếc thay”. Sebastian tiến tới gần hơn và cười. Hắn cầm hờ thanh kiếm, vô tư một cách màu mè, những đầu ngón tay nhè nhẹ gõ nhịp trên chuôi kiếm. Jace nghĩ, nếu anh có cơ hội nào, thì đó chính là lúc này. Anh giơ tay và đấm Sebastian mạnh hết sức.

Có tiếng xương gẫy dưới những ngón tay anh. Cú đấm khiến Sebastian ngã sóng soài. Hắn nằm trượt dài trên đất, thanh kiếm bay khỏi tay. Jace bắt lấy và lao tới, một giây sau đã đứng trước Sebastian, thanh kiếm chắc trong tay. Mũi Sebastian đang chảy máu, tạo thành một dòng đỏ quệt ngang mặt. Hắn giơ tay và giật cổ áo, để lộ cần cổ trắng xanh. “Cứ tự nhiên”, hắn nói. “Giết tao đi”.

Jace chần chừ. Anh không muốn do dự, nhưng nó ở đó: cái cảm giác lưỡng lự phải giết một người không có lấy một tấc sắt trong tay. Jace nhớ Valentine đã chế giễu anh lúc ở Renwick’s, thách thức Jace giết ông ta và anh không thể. Nhưng Sebastian là một kẻ giết người. Hắn đã giết Max và bác Hodge.

Anh giơ kiếm.

Và Sebastian đột ngột bật dậy, nhanh hơn mắt thường có thể theo kịp. Hắn dường như đang bay, biểu diễn một cú lộn ngược đẹp mắt và tiếp đất một cách duyên đáng cách đó chưa đầy một foot. Cùng lúc đó, hắn đá chân, nhắm thẳng vào tay Jace. Cú đá đá bay thanh kiếm. Sebastian bắt lấy, cười sặc sụa, và đâm tới, nhắm vào tim Jace. Jace nhảy lùi lại và lưỡi kiếm đâm vào không khí ngay trước anh, chém áo anh rách toạc tà trước. Jace thấy đau và thấy máu tràn ra từ một vết cắt nông ngang ngực.

Sebastian cười khúc khích, lao tới; Jace lùi lại và lần tìm con dao ngắn ngủn và rút khỏi thắt lưng. Anh nhìn quanh, tuyệt vọng tìm kiếm một cái gì đó có thể dùng làm vũ khí - một thanh gỗ dài, bất cứ cái gì. Nhưng xung quanh anh chẳng có gì ngoài cỏ dại, dòng sông chảy róc rách qua, và những cái cây cao vút, tỏa những nhánh cây to sụ trên đầu như một tấm lưới xanh. Đột nhiên anh nhớ ra Vòng tròn Malachi mà Điều Tra Viên đã nhốt anh trong đó. Sebastian không phải người duy nhất biết bật cao.

Sebastian lại chém tới, nhưng Jace đã nhảy - bắn lên không trung. Cành cây thấp nhất cách mặt đất khoảng hai mươi foot; anh tóm lấy, tung người lên. Ngồi trên cành cây, anh thấy Sebastian dưới mặt đất, đang quay vòng tròn và ngước nhìn. Jace phi dao và nghe tiếng Sebastian hét. Nín thở, anh đứng thẳng-

Và Sebastian đột nhiên ở bên cạnh. Gương mặt trắng xanh của hắn đỏ lựng lên giận giữ, tay cầm kiếm bê bết máu. Rõ ràng, hắn đã làm rơi thanh kiếm trên trảng cỏ, nhưng họ vẫn chưa vào thế cân bằng, vì chính anh cũng đã mất đi con dao. Anh có chút hài lòng vì đây là lần đầu tiên Sebastian nổi khùng - giận và ngạc nhiên, vì một con thú hắn nghĩ đã thuần hóa lại quay ra cắn hắn.

“Vui đó”, Sebastian nói. “Nhưng giờ thì kết thúc rồi”.

Hắn nhảy xổ vào Jace, tóm lấy eo anh, đánh anh ngã khỏi cành. Họ ngã từ độ cao hai mươi foot vẫn quần thảo lấy nhau, cắn xé lẫn nhau - và rơi bịch xuống, đau đến nỗi Jace nổ đom đóm mắt. Anh nắm lấy cánh tay bị thương của Sebastian và nhấn những ngón tay vào; Sebastian hét và đấm vào mặt Jace. Miệng Jace ngập vị máu mặn; anh khạc máu trong lúc họ lăn lộn trên đất, đấm đá lẫn nhau. Anh đột nhiên cảm nhận được cái lạnh băng đột ngột; họ đã tới rìa nước và nửa trên cạn, nửa dưới nước rồi. Sebastian há miệng, và Jace nắm lấy cơ hội mà nắm rồi bóp ghì cổ họng cậu con trai kia. Sebastian nghẹt thở, nắm lấy cổ tay phải của Jace mà kéo ra, đủ mạnh có thể làm vỡ xương. Jace nghe tiếng mình hét như từ xa vọng tới, và Sebastian chớp thời cơ, bẻ cổ tay gãy không thương tiếc tới khi Jace thả hắn và nằm vật xuống vũng bùn lầy lạnh lẽo, tay rú lên trong cơn đau cùng cực.

Nửa quỳ trên ngực Jace, một đầu gối ấn mạnh lên xương sườn anh, Sebastian toét miệng cười. Mắt hắn sáng màu trắng và đen từ chiếc mặt nạ bằng máu và đất. Có gì đó sáng lên trên tay hắn. Con dao của Jace. Hắn hẳn vừa nhặt từ dưới đất. Nó đang nhắm thẳng lên tim Jace.

“Và giờ chúng ta lại ở đúng vị trí của năm phút trước”, Sebastian nói. “Mày đã có cơ hội của mày, Wayland. Trăn trối gì không?”

Jace nhìn, máu ứa ra từ miệng, mắt cay cay vì mồ hôi, và chỉ cảm thấy cảm giác sức cùng lực kiệt. Anh sẽ chết như thế này sao?

“Wayland?” anh nói. “Mày biết đó không phải họ của tao”.

“Họ Morgenstern cũng chẳng phải họ của mày”, Sebastian nói. Hắn cúi tới, dồn sức lên con dao. Đầu mũi dao đâm lên da Jace, đưa cảm giác nóng rực đau đớn chạy khắp cơ thể. Gương mặt Sebastian chỉ cách vào inch, giọng là tiếng thì thầm rít lên từng tiếng. “Mày thực sự nghĩ mày là con trai của Valentine sao? Mày thực sự nghĩ một thứ yếu đuối, ỉ ôi như mày đáng là một người họ Morgenstern, là anh em với tao à?” Hắn vuốt mái tóc trắng lên. Nó đẫm mồ hôi và nước suối. “Mày là một thách thức”, hắn nói. “Bố tao đã mổ tử thi để lôi mày ra và biến mày thành một trong những thí nghiệm của ông ấy. Ông ấy cố nuôi nấng mày như nuôi con đẻ, nhưng mày quá yếu đuối nên chẳng có ích gì cho ông ấy. Mày không thể trở thành một chiến binh. Mày chẳng là gì. Vô dụng. Và ông ta ném mày cho nhà Lightwood và mong có ngày mày sẽ có lợi ích gì đó, như một con chim mồi. Hoặc một miếng mồi. Ông ta chưa bao giờ yêu mày”.

Jace chớp chớp đôi mắt nóng bỏng. “Vậy mày-”

“Tao là con trai của Valentine. Jonathan Christopher Morgenstern. Mày chưa bao giờ đáng được dùng cái tên đó. Mày là một bóng ma. Một kẻ mạo danh”. Mắt đen và lấp lánh, giống như hai cái xác của côn trùng, và đột nhiên Jace nghe thấy giọng mẹ, như thể trong mơ - nhưng đó đâu phải mẹ anh - nói Jonathan không phải một đứa bé nữa rồi. Nó còn chẳng phải người nữa; nó là quái vật.

“Mày là đứa trẻ đó”, Jace nghẹn. “Đứa trẻ mang dòng máu quỷ. Không phải tao”.

“Đúng rồi”. Con dao cắm sâu thêm một milimét nữa vào thịt Jace. Sebastian vẫn cười, nhưng là một nụ cười nhăn nhở, như của một cái đầu lâu. “Mày là cậu bé thiên thần. Tao phải nghe tất cả về mày. Mày với gương mặt thiên thần đẹp đẽ, cử chỉ duyên dáng và cảm xúc vô cùng, vô cùng tinh tế. Mày không thể kìm nổi nước mắt khi thấy một chú chim lìa đời. Thế nào mà Valentine đến xấu hổ vì mày”.

“Không”. Jace quên mất máu trong miệng, quên đi cơn đau. “Mày mới là người làm ông ấy xấu hổ. Mày nghĩ ông ấy không đưa mày tới hồ vì ông ấy cần mày ở đây và mở cổng vào nửa đêm? Làm như ông ấy không biết mày không thể đợi vậy. Ông ấy không đưa mày đi vì ông ấy sợ phải đứng trước Thiên Thần và để cho ngài thấy ông ta đã làm gì. Cho ông ta thấy thứ ông ta đã tạo ra. Cho ngài thấy mày”. Jace ngước nhìn Sebastian - anh thấy thương hại nhưng ngạo nghễ, đáng sợ trong chính đôi mắt mình. “Ông ra biết trong mày không có tính người. Có lẽ ông ta yêu mày, nhưng đồng thời cũng ghét mày”.

“Im mồm!” Sebastian ấn mạnh con dao, vặn đuôi dao. Jace cong người thét lớn, cái đau như một tia chớp đánh qua sau mắt. Mình sắp chết, anh nghĩ. Mình sắp chết. Thế là xong. Anh tự hỏi liệu tim anh đã bị đâm chưa. Anh không thể cử động, không thể thở. Giờ anh đã hiểu cảm giác một con bướm bị đóng đinh vào tấm bảng. Anh cố nói, cố gọi một cái tên, nhưng chẳng có gì rời khỏi miệng ngoại trừ máu.

Nhưng có vẻ Sebastian đã đọc được nó trong đôi mắt anh. “Clary. Tao suýt quên mất. Mày yêu nó, đúng không? Xấu hổ vì mày có tình cảm loạn luân với đứa mày tưởng là em gái đã suýt giết chết mày. Quá tệ là mày không hề biết nó đâu phải em gái mày thật. Mày có thể dành phần còn lại của cuộc đời với nó, nếu như mày không ngốc thế này”. Hắn cúi người, ấn con dao mạnh hơn, lưỡi dao đang cạo xoàn xoạt vào xương. Hắn nói vào tai Jace, một giọng nhỏ nhẹ như lời thì thầm. “Nó cũng yêu mày”, hắn nói. “Cứ nhớ lấy trong lúc mày chết nhé”.

Bóng tối tràn ngập từ rìa tầm nhìn của Jace, như thuốc nhuộm chảy vào một bức hình, dầm làm dơ nó. Đột nhiên anh không còn thấy đau nữa. Anh chẳng cảm thấy gì, kể cả trọng lượng của Sebastian đè lên anh. Anh như đang trôi bồng bềnh. Gương mặt Sebastian phía trên, trắng bệch nổi bật trên nền đen, con dao giơ cao trên tay. Có gì đó màu vàng sáng lên trên cổ tay Sebastian, như thể hắn đang đeo vòng tay. Nhưng đó không phải vòng tay, vì nó cử động. Sebastian nhìn tay mình, ngạc nhiên, khi con dao rơi xuống khỏi bàn tay nắm lỏng dần và rơi bẹt xuống đám bùn.

Rồi chính bàn tay, rời khỏi cổ tay hắn, rơi phịch xuống cạnh. Jace mơ màng nhìn khi bàn tay bị cắt đứt của Sebastian nảy kên và nằm nguyên trên một đôi bốt đen cao cổ. Đôi bốt đó gắn với một đôi chân thon thả, rồi một thân hình mảnh mai và gương mặt quen thuộc được ôm lấy trong suối tóc đen. Jace ngước mắt và nhìn Isabelle, cây roi nhơm nhớp máu, đôi mắt khóa chặt Sebastian, người đang nhìn xuống cái cổ tay đang ào ạt máu đổ với miệng há hốc kinh ngạc.

Isabelle cười một cái. “Cú đó là vì Max, đồ con hoang ạ”.

“Chó cái”, Sebastian rít - và đứng bật dậy trong khi ngọn roi của Isabelle quất vào hắn nữa với tốc độ đáng kinh ngạc. Hắn tránh rồi biến mất. Có tiếng xào xạc - hẳn hắn đã biến vào lùm cây, Jace nghĩ, dù anh đau tới mức chẳng thể quay đầu mà nhìn,

“Jace!” Isabelle quỳ xuống, thanh stele sáng lên trên tay trái. Mắt cô gái đầm đìa nước mắt; chắc trông anh phải tệ lắm, nên Isabelle mới thế này.

“Isabelle”, anh gắng gượng nói. Anh muốn bảo cô hãy đi đi, hãy chạy đi, rằng dù cô giỏi, dũng cảm và tài năng thế nào - và cô như vậy thật - cô không thể nào đấu nổi Sebastian. Và không thể nào mà Sebastian để cái việc nhỏ con con như mất một bàn tay cản trở hắn. Nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là những tiếng ầng ậng.

“Đừng nói”, Anh cảm thấy đâu thanh stele cháy bỏng trên da ngực. “Anh sẽ ổn thôi:. Isabelle run run cười với anh. “Anh có lẽ tự hỏi em làm cái khỉ gì ở đây”, cô nói. “Em không biết anh tới đâu - em không biết Sebastian đã nói với anh những gì - nhưng anh không phải con trai của Valentine”.

Iratze đã gần hoàn thành; Jace thấy bớt đau hơn. Anh hơi gật đầu, cố nói với cô em nuôi: Anh biết.

“À mà, em không định đi tìm anh sau khi anh đi, vì anh nói trong tờ giấy là đừng tìm và em hiểu. Nhưng em không thể nào để anh chết mà nghĩ mình mang dòng máu quỷ trong người, dù em nói thật, sao anh có thể nghĩ ra thứ ngu ngốc thế chứ-” Tay Isabelle sựng lại và cô ngồi im, không muốn làm hỏng chữ rune. “Và anh cần biết Clary không phải em gái anh”, cô nàng nói, nhẹ nhàng hơn. “Vì - vì anh biết rồi đấy. Vậy em đã nhờ Magnus giúp em tìm anh. Em dùng chú lính gỗ nhỏ mà anh cho Max. Em không nghĩ anh sẽ làm, nhưng cứ cho là anh đang trong tâm trạng tốt một cách không bình thường, và em có thể nói với anh ta là Magnus muốn anh ta làm chuyện đó - dù cũng không thực sự đúng, nhưng chắc phải mất một lúc anh ta mới biết được. Và khi em biết anh ở đâu, ờ, Magnus đã mở Cổng Dịch Chuyển, và em rất giỏi lẻn qua-”

Isabelle hét. Jace cố vươn tay, nhưng cô gái ngoài tầm với, bị nhấc bổng và ném sang bên. Cây roi rời khỏi tay cô. Cô lồm cồm cố ngồi dậy, nhưng Sebastian đã đứng trước mặt. Mắt hắn sáng lên tia cuồng nộ và có một miếng vải đẫm máu buộc quanh cổ tay đứt. Isabelle vồ lấy cây roi, nhưng Sebastian còn nhanh hơn. Hắn quay lại và đá cô, rất mạnh. Đôi chân đi giày rơi trúng lồng ngực. Jace gần như nghĩ anh có thể nghe thấy tiếng xương sườn Isabelle gãy răng rắc khi bắn ra sau, nằm oặt trên nửa người trong tư thế kỳ cục. Anh nghe tiếng cô thét - Isabelle, người chưa từng gào thét khi đau đớn - khi Sebastian đá em ấy lần nữa rồi cầm lấy sợi roi, khua nó trong tay,

Jace lăn người ngồi dậy. Chữ iratze gần như hoàn tất đã có hiệu quả, nhưng cơn đau trong lồng ngực vẫn chưa đỡ, và anh biết, theo một cách khách quan, rằng việc anh đang ho ra máu đang báo cho anh biết anh có thể bị dập phổi. Anh không chắc anh còn gắng gượng được bao lâu nữa. Anh lần tìm con dao ở nơi Sebastian đánh rơi, bên cạnh phần còn lại của bàn tay bị cắt ghê rợn. Jace loạng choạng đứng dậy. Mùi máu ngập ngụa khắp nơi. Anh nghĩ tới lời tiên đoán của Magnus, thế giới chuyển màu máu, và bàn tay trơn tuột của anh nắm chặt lấy chuôi dao. Anh bước một bước. Rồi bước nữa. Mỗi bước đi đều có cảm giác như anh đang lôi mình qua xi măng. Isabelle đang chửi rủa Sebastian, người đang cười khoái trá khi vụt roi xuống hết lần này tới lần khác. Tiếng hét của em kéo Jace lại gần tựa như cá mắc vào lưỡi câu, nhưng anh càng tới gần tiếng hét càng nhỏ. Thế giới đang xoay xung quanh anh như vòng xoay ngựa gỗ.

Một bước nữa thôi, Jace tự nhủ. Sebastian đang quay lưng với anh; hắn đang tập trung vào Isabelle. Có lẽ hắn nghĩ Jace đã chết. Và đúng là anh cũng gần gần thế. Một bước nữa, anh tự nhủ, nhưng anh không thể nhúc nhích, không tài nào lê chân thêm một bước nào nữa. Anh đang dần thấy tối tăm mặt mũi - một màn đêm quyến rũ hơn bóng đen của giấc ngủ. Một màn đêm có thể xóa sạch mọi thứ anh từng thấy và cho anh sự yên bình vĩnh viễn. Thảnh thơi.

Nhưng đột nhiên, anh nghĩ tới Clary - Clary trong lần cuối anh gặp, ngủ ngon lành, với mái tóc xõa dài trên gối và tựa má trên tay anh. Anh đã nghĩ rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy điều gì yên lành tới vậy trong đời, nhưng tất nhiên là cô chỉ đang ngủ, giống như những người khác ngủ vậy. Không phải sự bình yên trong giấc ngủ của cô làm anh ngạc nhiên, mà là chính sự bình yên nơi anh. Sự bình yên anh cảm nhận được khi ở bên cô không hề giống bất cứ điều gì anh từng cảm nhận.

Cơn đau chạy dọc xương sống, và anh ngạc nhiên nhận ra là, bằng cách nào đó, không có sự can thiệp của ý thức, chân anh vẫn bước được bước quyết định đó. Sebastian giơ tay, ngọn roi trong tay; Isabelle nằm trên cỏ, co quắp lại, không còn kêu gào nổi nữa - không còn động đậy một chút nào. “Đồ con chó cái nhà Lightwood”, Sebastian đang nói. “Tao lẽ ra nên dùng búa đập nát mặt mày khi có cơ hội-”

Và Jace giơ dao và đâm vào lưng Sebastian.

Sebastian loạng choạng thêm vài bước, ngọn roi tuột khỏi tay. Hắn từ từ quay lại nhìn Jace, và Jace nghĩ, hơi hoảng sợ, rằng có thể Sebastian thực sự không phải người, rằng hắn mang tấm thân bất tử. Sebastian vô cảm, mọi sự thù địch đã biến mất cùng ngọn lửa hắc ám trong mắt hắn. Hắn không còn giống Valentine nữa. Hắn giống - một người đang sợ hãi.

Hắn mở miệng, như định nói gì đó với Jace, nhưng đầu gối đã khuỵu xuống. Hắn ngã sầm xuống đất, rồi trượt dài xuống dòng suối. Hắn nằm ngửa, mắt vô hồn nhìn lên bầu trời; nước chảy lững lờ quanh, mang theo những sợi chỉ máu đen ngòm.

Ông ta dạy cho tao rằng có một nơi trên lưng con người, nếu mày thọc lưỡi dao vào, nó sẽ xuyên qua tim và chặt gẫy xương sống cùng một lúc, Sebastian đã nói vậy. Tao đoán là tao có cùng món quà trong ngày sinh nhật năm đó, anh trai ạ, Jace nghĩ? Có phải không nào?

“Jace!” Đó là Isabelle, gương mặt bê bết máu me, đang cố ngồi dậy. “Jace!”.

Anh cố quay nhìn cô, cố nói gì đó, nhưng không thành lời. Anh khuỵu xuống. Sức nặng đè lên vai anh, và mặt đất đang mời gọi anh: nằm xuống đi, nằm xuống đi. Anh hầu như không ý thức được Isabelle đang hét gọi tên anh khi bóng tối mang anh đi.

Simon là một cựu chiến binh của không biết bao nhiêu trận chiến. Đúng thế, nếu bạn tính những trận đấu trong game Dungeons and Dragons. Cậu bạn Eric là một quân sư và cậu ta thường tổ chức các phần đấm đá trong trò chơi, mà thường dính dáng tới hàng tá những bức tượng nhỏ xíu di chuyển theo đường thẳng vượt qua cánh đồng vẽ trên giấy bọc thịt.

Với Simon, các trận chiến luôn giống trong game D&D - hay như trong phim, với hai nhóm người đứng đối mặt với nhau trên mặt đất bằng phẳng rộng thênh thang. Những đường thẳng và đánh theo lượt.

Nhưng trận chiến này không hề như vậy.

Đây là một đám hỗn độn, một trận hỗn chiến của những tiếng la hét và di chuyển, và toàn bộ khung cảnh không hề bằng phẳng mà là một bãi bùn lầy và máu bị khuấy tung thành một đống nhầy nhụa trợn trượt và dầy khự. Simon đã tưởng tượng những Đứa Con của Màn Đêm sẽ đi vào trận chiến và được chào đón bởi một người chỉ huy; cậu tưởng tượng đầu tiên cậu sẽ thấy trận chiến từ đằng xa và quan sát hai bên lao vào nhau. Nhưng chẳng có ai chào đón, cũng chẳng có bên nào hết. Trận chiến cứ thế bước ra khỏi màn đêm như cậu lang thang và vô tình từ phía bên đường phố vắng lặng tới một cuộc diễu hành ở giữa Quảng Trường Thời Đại - đột nhiên những đám đông quanh cậu, những bàn tay nắm lấy cậu, đẩy cậu sang bên, và những ma cà rồng tản ra, lao vào trận đánh mà không buồn liếc cậu lấy một cái.

Và có những con quỷ - quỷ ở khắp nơi, và cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi những loại âm thanh chúng phát ra, những tiếng gào, hú và gầm gừ, và tệ hơn, tiếng cắn xé và tiếng của cơn đói khát được thỏa mãn. Simon ước cậu có thể đóng thính giác ma cà rồng lại, nhưng cậu không thể và những âm thanh như những lưỡi dao xoáy vào màng nhĩ cậu.

Cậu chuệnh choạng nhảy qua một thi thể nửa trong nửa ngoài đống bùn, quay lại định xem có giúp được gì và thấy rằng Thợ Săn Bóng Tối dưới chân cậu đã mắt từ vai đổ lên. Những khúc xương trắng ở sáng lên trên nền đất đen, và mặc cho bản năng tự nhiên của ma cà rồng, cậu vẫn thấy buồn nôn. Chắc mình là ma cà rồng duy nhất trên thế giới phát ói khi nhìn thấy máu, cậu nghĩ, và có gì đó đánh mạnh cậu từ phía sau và cậu ngã sấp, trượt đi và dồn bùn thành đống.

Ở đó không phải chỉ có mình Simon. Cậu lăn ngửa người đúng lúc con quỷ lừng lững trước mặt. Nó trông như hình ảnh Thần Chết trong những bức tranh gỗ thời trung cổ - một bộ xương biết đi, một lưỡi hái đẫm máu cầm trên bàn tay xương xẩu. Cậu lăn sang bên khi lưỡi hái bổ xuống, chỉ cách mặt cậu vào inch. Bộ xương rít lên thất vọng và lại giơ lưỡi hãi - lần này bị đánh bay sang bên bởi một cây chùy đinh. Bộ xương vỡ tung ra như một hộp hình thú[3] đựng đầy xương. Chúng vụn thành từng mành nhỏ kèm theo âm thanh nghe như tiếng nhịp của những mảnh gỗ hình vỏ ốc, trước khi biến mất vào bóng tối.

[3] Nguyên văn piñata, là một hộp hình thú, đựng đầy kẹo hoặc quà, được treo lên trần nhà và bị gậy của những người bịt mắt đập vỡ, thường được chơi trong lễ sinh nhật hay các lễ hội truyền thống của Mỹ La-tinh.

Một Thợ Săn Bóng Tối đứng trước Simon. Cậu chưa từng gặp người này. Một người đàn ông, cao lớn, râu rậm và máu me vương khắp mình mẩy, đang vuốt tay đầy bụi bẩn, để lại vệt máu quệt ngang trán, đang nhìn Simon. “Cháu ổn không?”

Choáng váng, Simon gật đầu và lật đật đứng dậy. “Cám ơn chú”.

Người lạ mặt cúi xuống, giơ tay giúp Simon đứng dậy. Simon chấp nhận - và kéo bay khỏi đống bùn. Người lạ mặt cười lỏn lẻn. “Xin lỗi. Sức mạnh của cư dân Bóng Tối - bạn đồng hành của chú là một người sói. Chú chưa quen lắm”. Chú ta nheo mắt nhìn Simon. “Cháu là một ma cà rồng, đúng không?”

“Sao chú biết?”

Người đàn ông mỉm cười. Đó là một dạng cười mệt nỏi, nhưng không có gì là không thân thiện cả. “Những chiếc răng nanh của cháu. Chúng thò ra khi bọn cháu chiến đấu. Chú biết vì-” Chú ta ngừng lại. Simon biết phần còn lại: Chú biết vì chú đã giết khá nhiều ma cà rồng rồi. “À mà cám ơn cháu. Vì đã chiến đấu cùng bọn chú”.

“Cháu-” Simon định nói rằng cậu không hẳn là tham chiến. Hay vì cái gì. Cậu định nói và đúng lúc chỉ một từ thoát khỏi miệng thì một sinh vật to xác, có móng vuốt và đôi cánh xấu xí đã từ trên trời lao xuống và cắm móng vuốt vào lưng người Thợ Săn Bóng Tối tội nghiệp.

Người đàn ông không buồn hét. Đầu chú ngửa ra sau, như thể ngước nhìn trong ngạc nhiên, tự hỏi cái gì đang giữ mình - và rồi chú ta biến mất, vào bầu trời đêm đen không trăng không sao trong tiếng vù vù của răng và cánh.

Simon không nhúc nhích. Toàn bộ sự việc, từ lúc cậu rơi vào đống bùn, chỉ kéo dài chưa đầy một phút. Cậu đờ đẫn nhìn xung quanh tới những lưỡi liếm nhoang nhoáng trong bóng tối, đến những móng vuốt quỷ nhắm vào kẻ thù không thương tiếc, những tia sáng lao qua lao tới trong bóng tối như những con đom đóm bay qua khóm lá - và rồi cậu nhận ra đó là gì. Ánh sáng của những con dao thiên thần.

Cậu không thể thấy cô chú Lightwood, hay cô chú Penhallow, hay chú Luke, hay bất kỳ ai cậu biết. Cậu không phải Thợ Săn Bóng Tối. Và người vừa cám ơn cậu, cám ơn cậu vì đã tham chiến cũng biến mất. Điều cậu nói với Clary đã đúng - đây cũng là trận chiến của cậu, và cậu cần có mặt ở đây. Không phải Simon loài người mang tính cách hòa hảo, bị cho là lập dị và ghét nhìn thấy máu, mà là Simon ma cà rồng, một sinh vật cậu chưa hiểu rõ lắm. Nhưng ma cà rồng thực sự biết rằng họ đã chết, Raphael đã nói vậy. Nhưng Simon không có cảm giác chết. Cậu chưa bao giờ cảm thấy sức sống rừng rực như bây giờ. Cậu quay sang khi một con quỷ khác sừng sững trước mặt: con này giống thằn lằn, có vảy, với hàm răng của loài gặm nhấm. Nó dùng cái bàn chân đầy móng vuốt đen sì quét xuống Simon.

Simon nhảy. Cậu va phải tấm thân bồ tượng sinh vật và bám ở đó, móng tay cắm vào, những móng vuốt nằm ngay dưới tay cậu. Những Ấn Ký trên trán đau đau khi cậu cắm răng vào cổ con quỷ.

Vị nó ghê chết.

Khi những vụn kính ngừng rơi, trên trần xuất hiện một lỗ hổng rộng vài foot, thể vừa có một thiên thạch rơi qua. Gió lạnh thổi qua lỗ hổng. Rùng mình, Clary đứng dậy, phủi bụi kính khỏi quần áo.

Ngọn đèn phù thủy chiếu sáng Sảnh giờ bị dập tắt: bên trong khá tối, dày đặc bóng đen và bụi bặm. Ánh sáng nhàn nhạt từ cổng Dịch Chuyển đang dần đóng lại tại quảng trường vẫn khá rõ qua cửa trước để ngỏ.

Có lẽ trong đây không còn an toàn rồi, Clary nghĩ. Cô nên tới nhà Penhallow và tụ hội cùng Aline. Cô đang đi khỏi Sảnh thì nghe có tiếng bước chân trên sàn đá cẩm thạch. Tim đập thình thịch, cô quay lại và thấy Malachi, một bóng đen hắt dài trong cảnh tranh tối tranh sáng, sải bước lên bục. Nhưng ông ta còn làm gì ở đây? Không phải ông ta nên ở cùng các Thợ Săn Bóng Tối trong chiến trường? Khi ông ta tới gần bục, cô để ý có gì đó khiến cô phải che miệng, ngăn tiếng hét ngạc nhiên. Một con quạ đen đúa gù gù đang đậu trên vai Malachi. Một con chim. Một con quạ thì chính xác hơn.

Hugo.

Clary thụp đầu xuống đằng sau cây cột trong khi Malachi bước lên những cầu thang. Có gì đó lén lút không thể nào nhầm lẫn được trong cách ông ta nhìn trái nhìn phải. Rõ ràng đã hài lòng rằng không bị theo dõi, ông ta rút một vật nhỏ và sáng khỏi túi và đeo lên tay. Một cái nhẫn? Ông ta bắt đầu vặn nó, và Clary nhớ lúc bác Hodge trong thư viện Học Viện, rút cái nhẫn khỏi ngón tay Jace-

Không khí trước mặt Malachi bắt đầu hơi rung động, như trong bầu không khí nóng. Một giọng nói vọng ra từ đó, lạnh lùng và hiểu biết, giờ chen một chút xíu bực bội. “Sao thế, Malachi? Giờ ta không có hứng nói chuyện tào lao”.

“Thưa chủ nhân Valentine”, Malachi nói. Sự thù địch bình thường của ông ta đã được thay thế bằng cái giọng điệu thuần phục chảy nhớt. “Hugin vừa tới gặp tôi chưa đầy một khắc và mang theo tin tức. Tôi đoán ngài đã tới Gương Thánh, vì thế nên nó mới tìm tôi. Tôi nghĩ ngài muốn biết”.

Giọng Valentine khá bực. “Tốt. Tin gì nào?”

“Đó là con trai ngài, thưa chủ nhân. Cậu con trai kia ấy. Hugin theo dấu thằng bé tới thung lũng của động. Có khi nó còn theo ngài qua những đường hầm tới hồ”.

Clary nắm lấy cột bằng những ngón tay đang trắng dần. Họ đang nói về Jace. Valentine làu bàu. “Thế nó gặp anh trai nó chưa?”

“Hugin nói nó kệ cho hai đứa đánh nhau”. Clary cảm thấy dạ dày đảo tung. Jace đánh nhau với Sebastian? Cô nghĩ tới cách Sebastian nhấc Jace tại Gard và ném, như thể anh chẳng có trọng lượng. Một cơn sóng hoảng hốt ào qua cô, quá căng thẳng tới nỗi làm tai cô lùng bùng. Tới lúc căn phòng trở lại rõ ràng, cô đã bỏ qua điều Valentine nói với Malachi.

“Chính là những kẻ đủ tuổi để được vẽ Ấn Ký mới làm tôi lo lắng, chứ không phải những kẻ đủ tuổi tham chiến”, Malachi giờ đang nói. “Chúng không bỏ phiếu trong quyết định của Hội Đồng. Có vẻ không công bằng khi chúng bị trừng trị hệt như những kẻ đang đánh đấm ngoài đó”.

“Ta đã cân nhắc tới điều đó”. Giọng Valentine nghe ồm ồm như tiếng bass. “Vì lũ thiếu niên chỉ có vài Ấn Ký nên thời gian hơn mới trở thành Kẻ Lầm Đường của chúng sẽ dài hơn. Ít nhất là vài ngày. Ta tin có thẻ đảo ngược quá trình đó”.

“Còn những người được uống nước từ Cốc Thánh như chúng tôi sẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng?”

“Ta đang bận, Malachi”, Valentine nói. “Ta nói với ngươi rằng ngươi sẽ được an toàn. Ta tin bằng cả mạng sống. Có chút niềm tin đi”.

Malachi cúi đầu. “Tôi vô cùng tin tưởng, thưa chủ nhân. Tôi đã giữ niềm tin trong nhiều năm ròng, trong im lặng, luôn luôn phục vụ ngài”.

“Và ngươi sẽ được thưởng”, Valentine nói.

Malachi ngước lên. “Chủ nhân-”

Nhưng không khí đã ngừng rung động. Valentine đã biến mất. Malachi nhíu mày, rồi thủng thẳng bước xuống bậc thang và đi về cửa trước. Clary lại nấp ra sau cột, tuyệt vọng mong mỏi rằng ông ta không thấy cô. Trái tim cô đang đập dồn dập. Tòa bộ chuyện này là sao? Kẻ Lầm Đường là thế nào? Câu trả lời lờ mờ hiện trong óc, nhưng nó quá kinh khủng nên cô không chấp nhận được. Thậm chí là Valentine cũng không thể-

Có gì đó bay tới mặt cô, như gió bão và đen đúa. Cô chỉ có thì giờ mà giơ tay che mắt khi có gì đó đó cào mu bàn tay cô. Cô nghe tiếng quạ kêu Quảng trường Thiên thần quác và đôi cánh đánh túi bụi vào cổ tay giơ lên của cô.

“Hugin! Đủ rồi!” Malachi ra lệnh. “Hugin!” lại có một tiếng quạ kêu rồi một tiếng thịch, sau đó im lặng. Clary hạ tay và thấy con quạ nằm bất động dưới chân Quan Tổng Tài- bị choáng hay chết, cô không rõ. Còn Malachi đang tức tối đá bay con quạ ra khỏi đường đi và sải bước tới với Clary, mắt lườm lườm. Ông ta nắm cổ tay đang chảy máu của cô và lôi cô đứng dậy. “Ngu ngốc”, ông ta nói. “Cô đứng lắng nghe bao lâu rồi?”

“Đủ lâu để biết ông là một thành viên của Circle”, cô quát, vặn cổ tay trong cái nắm của ông ta, nhưng ông ta giữ lấy rất chặt. “Ông đứng về phe Valentine”.

“Chỉ có một phe duy nhất”. Giọng ông ta phát ra thành tiếng rít. “Clave ngu ngốc, lầm đường lạc hướng, cố thỏa mãn lũ nửa người nửa ngợm. Tất cả những gì tôi muốn là biến nó trở nên trong sạch, trả nó trở lại với sự huy hoàng ngày xưa. Một mục tiêu mà mọi Thợ Săn Bóng Tối sẽ đồng tình, nhưng không - họ lắng nghe những kẻ ngu ngốc và yêu quỷ như cô và Lucian Graymark. Và giờ cô gửi hoa tới những Nephilim đang chết trong trận chiến nực cười kia - một cử chỉ giả bộ. Valentine đã bắt đầu nghi lễ; rồi Thiên Thần sẽ hiện thân, còn Nephilim biến thành Kẻ Lầm Đường. Chỉ còn vài người được sự bảo vệ của Valentine sẽ-”

“Đó là giết người! Ông ấy đang giết Thợ Săn Bóng Tối!”

“Không phải giết người”, Quan Tổng Tài nói. Giọng ông ta vang lên với sự đam mê của một kẻ cuồng đạo. “Mà là thanh tẩy. Valentine sẽ tạo ra một thế giới Thợ Săn Bóng Tối mới, một thế giới không còn những kẻ yếu đuối và thối nát”.

“Yếu đuối và thối nát không có trong thế giới”, Clary bật lại. “Mà là con người. Và nó luôn như thế. Thế giới cần người tốt để cân bằng mọi thứ. Và ông đang lên kế hoạch giết chết tất cả”.

Ông ta nhìn cô trong một lúc với sự ngạc nhiên cực độ, hình như là kinh ngạc vì sự dữ dội trong giọng nói của cô. “Những lời hoa mĩ từ đứa con gái đã phản bội bố đẻ”. Malachi kéo cô lại gần, Ấn Ký mạnh vào cổ tay đang chảy máu của cô. “Có lẽ chúng ta sẽ xem Valentine phiền lòng tới mức nào nếu tôi dạy cô-”

Nhưng Clary chưa bao giờ biết ông ta định dạy cô cái gì. Một bóng đen lao bắn vào giữa họ - những đôi cánh mở rộng và móng vuốt xòe ra.

Con quạ dùng đầu móng cày những rãnh máu ngang mặt ông ta. Với tiếng thét thê thảm, Quan Tổng Tài thả Clary và giơ tay quờ gạt, nhưng Hugo đã lượn vòng trở lại và tấn công ông ta liên tiếp bằng mỏ và móng. Malachi loạng choạng lùi bước, tay giơ lên, tới khi va vào gờ ghế. Nó đổ kèm theo một tiếng rắc; mất thăng bằng, ông ta ngã ngửa ra sau cùng với một tiếng thét nghẹt trong cổ - và nhanh chóng kết thúc.

Clary chạy vội tới nơi Malachi nằm co quắp trên sàn nhà, một vũng máu bắt đầu tràn xung quanh ông ta. Ông ta đã rơi phải đống kính vỡ từ trần nhà, và một trong những mảnh kính sắc nhọn đã đâm xuyên cổ họng. Hugo vẫn bay trên cao, lượn quanh cái xác của Malachi. Nó kêu lên tiếng quang quác chiến thắng trong khi Clary nhìn chăm chú - rõ ràng nó không đồng ý với những cú đá và đòn đánh của Quan Tổng Tài. Malachi đáng ra nên biết: không nên tấn công những sinh vật Valentine nuôi, Clary chua cay nghĩ. Con chim đâu có giàu lòng vị tha hơn chủ nhân. Nhưng giờ không phải lúc nghĩ về Valentine nữa. Alec đã nói rằng xung quanh hồ có kết giới, và nếu ai Dịch Chuyển đến đó, báo động sẽ vang lên. Valentine có lẽ đã tới Gương Thánh- giờ không thể để mất thêm thì giờ nữa. Từ từ lùi xa khỏi con quạ, Clary quay người và lao ra khỏi cửa trước của Sảnh và tới vùng sáng của Cổng Dịch Chuyển phía trước.