Vũ Hội Hoá Trang

Chương 19

Trời đã chiều nhưng trong sân vẫn còn nóng, dù bóng hoàng hôn đã đổ dài. Adrienne thơ thẩn bước dọc theo bức tường gạch, bề ngoài không để lộ chút nào sự bồn chồn trong lòng. Dừng lại, nàng giả vờ ngắm vẻ đẹp tuyệt vời của một đóa hoa hồng đỏ thắm trong khi cố nghe những tiếng động trên đường phố bên ngoài các bức tường dày bao quanh sân, qua tiếng róc rách của nước chảy ở vòi.

Dominique ở đâu? Đèn đã thắp lên trong nhà. Nếu anh ta không về liền bây giờ, nàng sẽ không có dịp nói chuyện riêng với anh trước khi đến giờ thay áo ăn tối. Nếu vậy thì làm sao? Hoãn đến ngày mai? Nàng nghĩ thần kinh nàng sẽ không chịu đựng nổi, nàng đã thấy căng thẳng lắm rồi.

Nàng lại đi dạo dọc bồn hoa, bề ngoài có vẻ thong dong. Rồi nàng nghe tiếng cổng dành cho xe mở ra kêu ken két, và tiếng động ở đường phố ập vào lớn hơn. Adrienne quay lại nhìn ra cổng sắt uốn ở sân, căng thẳng chờ đợi. Nàng nghe tiếng lọc cọc của xe ngựa trên đoạn đường từ cổng vào và suýt nữa ngoảnh mặt đi, vì Dominique không thể về nhà bằng cách đó, anh ta đã cưỡi ngựa ra đi, chứ không đi xe ngựa nhà. Nhưng ai đến thăm quá trễ vậy?

Một mã phu người da đen hấp tấp từ chuồng ngựa bước ra giữ đầu ngựa khi cỗ xe không mũi dừng lại ở tam cấp. Tiến tới, Adrienne thấy một người đàn ông thấp lùn nhảy xuống xe. Nàng nhận ra Victor Dumonte, một người cùng lứa tuổi với Dominique, và là bạn thân nhất của anh nàng. Trong anh ta có vẻ xốc xếch quá chừng, chiếc cà vạt vẹo qua một bên, vạt trước áo sơ mi lấm bê bết. Quay lại cỗ xe, anh ta chợt thấy nàng và đứng ngây ra.

- Victor – Nàng tiến tới để chào và mời anh ta vào nhà, phép lịch sự buộc phải làm thế, không còn cách nào khác. Từ cái vườn riêng bên trong, nàng đi qua cái cổng sắt uốn và đến gần cỗ xe – Hân hạnh được gặp anh. Nhưng nếu anh đến để nói chuyện với Dominique thì anh tôi không có nhà. Sáng hôm nay anh ấy ra đi sớm, giờ này chưa về.

- Tôi biết! – Anh ta tiến lên một bước về phía nàng, rồi dừng lại.

Adrienne kinh ngạc thấy mặt anh ta tái xanh một cách khác thường. Anh ta cầm hai bàn tay nàng, và cảm giác rịn ướt ở tay anh ta khiến nàng nghĩ rằng anh ta bị ốm. Ngay cả cặp mắt cũng có vẻ ốm đau

– Tôi… -  Victor định nói gì nhưng lại thôi và day lui nhìn một người đàn ông thứ hai đang từ trên cỗ xe bước xuống.

- Bác sĩ Charron! – Adrienne ngạc nhiên nhìn người đàn ông có chùm râu cằm muối tiêu. Ông đội cái mũ cao, mắt mang kính trắng, tay cầm một cái can nhưng không xách túi dụng cụ y tế màu đen của ông như thường lệ. Adrienne thấy nó còn để trên ghế xe – Bất ngờ quá. Tôi…

Ông bác sĩ không phí thì giờ chào hỏi, vẻ mặt nghiêm nghị, điệu bộ rầu rĩ, hỏi:

- Ông nội cô đâu rồi?

- Dạ trong nhà – Nàng vừa đáp thì ngạc nhiên thấy ông, đi ngang qua và vội vàng lên cầu thang mà không nói gì cả. Nàng day về phía người bạn của anh nàng, bắt đầu cảm thấy lo ngại.

- Chuyện gì vậy? Chuyện gì không hay xảy ra thế, Victor?

Anh ta nhìn xuống, bóp chặt hai bàn tay nàng:

- Một cuộc đấu súng vừa xảy ra, Adrienne – Anh ta nghẹn ngào nói.

Nàng nhìn sững vào khuôn mặt tái mét của anh ta, bỗng nhớ lại Dominique đã nhờ Victor làm phụ tá biết bao nhiêu lần rồi, và biết bao nhiêu lần bác sĩ Charron đã đóng vai y sĩ túc trực.

- Dominique à? – Nàng hỏi.

Anh ta ngẩng lên nhìn nàng, mắt đầy lệ:

- Anh ấy bị bắn trúng, Adrienne ạ!

Nàng kêu lên một tiếng và nhìn ngay về phía cỗ xe vừa lúc người đánh xe và người mã phu đang khiêng thật nhẹ tay thân thể bất động của anh nàng xuống. Nàng đứng sững một lúc, nhìn chầm chậm vào khuôn mặt trắng bệch của anh nàng dưới mái tóc đến tưởng như là chuyện không có thực. Nàng gắng gượng tỉnh táo:

- Phải khiêng ảnh vào trong nhà liền. Bác sĩ sẽ cần cái túi đồ nghề…

- Không – Anh bạn nắm tay nàng không cho nàng vùng ra – Adrienne, anh ta chết rồi!

- Không, không đúng! – Nàng nhìn Victor trừng trừng, nổi giận vì anh ta đã dám quả quyết một chuyện như thế.

- Tôi cam đoan là đúng.

Không thèm nghe anh ta nói nữa, nàng vùng ra khỏi tay anh ta.

- Tôi không tin, không thể có chuyện đó.

Nàng liền bước tới bên người anh, đang nằm trên tay người đánh xe da đen mặc sắc phục và người mã phu già. Nàng không thấy vết thương nào cả, vạt trước áo sơmi vải phin trắng của anh nàng không có vết máu nào cả., nhưng khi đặt bàn tay lên má anh, nàng rụng rời vì da anh lạnh ngắt.

- Đây là một sự sai lầm! Ắt hẳn là vậy.

Nàng chồm xuống trên mình người anh, đưa bàn tay xoa quanh bụng anh, và ngừng lại đột ngột vì có cảm giác một cái gì ướt và dính.

Hai bàn tay nắm lên hai vai nàng và kéo nàng lui, nàng không cưỡng lại, và nhìn xuống bàn tay nàng, thấy các ngón tay. Lòng bàn tay đỏ và dính máu. Máu, nhưng không phải còn ấm, không phải còn sống…

Từ phía sau vọng tới một tiếng kêu gào nghe như của một con thú, không phải của con người. Quay lại, Adrienne thấy ông nội nàng ở cầu thang, đang tựa nặng nề lên lan can gỗ. Ông có vẻ như già đi trông thấy, hai vai kiêu hãnh oằn lại, lưng thẳng còng xuống, mặt xám ngoét màu tro như mái tóc, trong khi ông nhìn trừng trừng vào xác người cháu trai thân yêu.

Chầm chậm, như thể phải dùng hết cả sức lực để đi từng bước, ông xuống hết cầu thang và dừng lại trước cái xác không hồn. Với cặp mắt vô thần, giống người chết nằm đó, ông hỏi người bác sĩ:

- Ai gây ra chuyện này?

- Một người Yankee.

Adrienne trân cứng mình:

- Ai? – Ông nội nàng hỏi gặng.

- Brodie Donavan.

- Không! – Nàng thì thào phản đối.

Ông nội nàng ngẩng lên khi nghe tiếng ấy:

- Y sống?

Người bác sĩ gật đầu:

- Chỉ bị thương nhẹ ở vai.

Adrienne cố vui mừng, nhưng cả người nàng quá đờ đẫn. Nàng không ngớt nhớ lại câu nói của Dominique trong đêm trước khi anh ta rời khỏi phòng nàng “ và em không dành cho anh sự chọn lựa nào khác”. Đáng lẽ nàng phải hiểu anh nàng muốn nói gì. Nàng phải nhớ lại luật danh dự không thể lay chuyển của anh nàng. Nhưng không có lấy một lần nàng nghĩ tới phản ứng của anh có thể ra sao vì hành động của nàng. Không, toàn thể sự chý ý của nàng đã tập trung vào mục tiêu đặt ông nội nàng vào một vị thế bắt buộc phải chấp nhận Brodie.

- Dominique! – Một tiếng nấc phát ra từ ông nội nàng cùng lúc ông kêu lên tên ấy. Ông cúi xuống hôn lên cái má trắng bệch và thầm thì – Ôi máu huyết của ta! Sự sống của ta!

Nàng thấy hai vai ông rung lên vì nức nở không thành tiếng và càng đau khổ hơn. Nàng cũng bắt đầu cảm thấy muốn khóc. Lạy Chúa, nàng đã làm gì thế?

- Tôi không hiểu – Remy bối rối nói, và đứng dậy đi quanh phòng – Nếu Brodie chỉ có ý định làm anh ta bị thương, thì chuyện gì bất ưng đã xảy ra? hay là súng của anh ta đã nổ bậy khi anh bị bắn trúng?

- Không. Đó là một chuyện vô ký không ai có thể ngờ đến – Nattie đáp – Viên đạn của Brodie trúng cánh tay Dominique, nhưng đụng xương nên nó xẹt qua đâm xéo vào tim, làm anh té chết ngay tức thì.

- Vậy là một tai nạn, một tai nạn khủng khiếp.

- Đúng vậy.

- Chắc Adrienne đã biết.

- Brodie đã nói cho nàng biết.

- Vậy là anh ta gặp nàng nữa – vì một lý do nào đó, Remy đã có cảm tưởng cái chết của Dominique có nghĩa là cuộc tình giữa hai người cũng chấm dứt.

- Ngắn ngủi thôi, ở nghĩa trang St. Louis, anh nàng chôn ở đó trong mộ địa của gia đình...

Bầu trời trong xanh, nắng ấm và chói chang, những tia nắng xuyên qua các cành lá sồi và mộc lan, chiếu xuống các nhà mồ quét vôi trắng, chen chúc nhau như các ngôi nhà dọc theo các con đường hẹp của khu phố cổ thành. Ở đây cũng vậy, trong cái chết cũng như trong cuôc sống, nhiều thế hệ ngủ chung dưới một mái nhà.

Chàng lơ đễnh cài lại dải băng đen giữ cho vai trái bất động, đôi mắt không ngớt theo dõi vẻ mặt nàng có mang tấm mạng. Lớp lưới mỏng màu đen che không hết mặt nàng. Nhìn từ quãng cách này, nét mặt nàng giống như tạc bằng cẩm thạch trắng, lạnh lùng và trống rỗng, không có lấy một giọt nước mắt long lanh trên má.

Người cô của nàng thì không vậy. Bà khóc không ngớt từ khi mới đến nghĩa trang. Bây giờ đến lúc ra về, bà càng khóc dữ hơn. Brodie nhìn theo trong khi Adrienne và ông nội nàng đỡ cô gái già khóc sướt mướt đứng dậy. Chính ông Emil Jardin cũng không còn giống chút nào người gia trưởng quý phái mà Brodie đã phải gặp cách đây hơn một tháng. Hai mắt không hồn, bước đi vững vàng trước kia trở nên loạng choạng.

Chàng nhìn sững một lúc ba bộ mặt tang phục đen chụm lại với nhau nhưng chẳng có người nào an ủi được người nào. Rồi Emil Jardin ra hiệu cho Adrienne không cần sự giúp đỡ của nàng nữa. Nàng lùi lại, để ông nội nàng dẫn người cô ra khỏi nhà mồ. Nàng định bước theo, nhưng rồi ngập ngừng và nhìn lui, vẹo đầu qua một bên để liếc cái tên của gia đình, Jardin, khắc trên cánh cửa đồng của nhà mồ, trang trí bằng các cành nguyệt quế. Nàng đứng sững sờ một giây, tưởng chừng như bất tận. Có vẻ cố gắng, nàng nhìn đi nơi khác và bước theo xa xa ông nội và bà cô, dừng lại mấy bước sau họ, khi ông nội nàng nhận lời chia buồn của những người đi đưa đám cố ý nán lại sau cùng để đích thân nói lời phân ưu.

Đó là cơ hội Brodie đã chờ nãy giờ. Chàng đã đến, vì hy vọng có dịp nói chuyện với nàng, tuy rằng chàng biết không thể nói gì để làm nàng quên chuyện chàng đã gây ra. nhưng chàng cần nói chuyện với nàng. Chàng cần nói với nàng rằng chàng hối tiếc chuyện ấy biết bao nhiêu, chàng cần nói lên lời bênh vực mình.

Chàng liếc nhìn gương mặt của ông nội nàng xám ngắt và đầm đìa nước mắt trong khi đi ngang qua chỗ ông, rồi từ khe hở giữa hai nhà mồ giống nhau, bước ra đón đường Adrienne đang đi tới. Nàng hoảng lên một chút, rồi dừng lại.

- Tôi phải đến để xin thề với cô là tôi không cố ý như vậy – Trong tâm trí, chàng thấy lại khu rừng sồi già thân đầy rêu màu xám, lúc chàng đưa nòng súng lên về phía hình dáng cao mảnh dẻ của Dominique đứng cách chàng 30 bước, nhắm vào cánh tay của anh ta và bóp cò. Lúc chàng cảm thấy nhẹ nhõm ngay vì thấy cánh tay Dominique hất lên một cái thi cũng là lúc viên đạn của anh ta ghim vào vai chàng, với sức mạnh làm chàng bị xoay đi, thậm chí không thấy Dominique gục xuống đất, chỉ nhác thấy mọi người rần rần chạy tới bên tấm thân mềm nhũn nằm dài trên cỏ xanh mùa xuân, và sửng sốt khi nghe có tiếng kêu lên “anh ta chết rồi!”, và tiếng bản thân chàng kêu lên cãi lại rằng phát súng của chàng đã trúng đích, rằng Dominique bị thương ở cánh tay, đâu ngờ viên đạn đã trúng vào xương và xẹt ngang vào tim của anh ta.

- Tôi rất tiếc! – Chàng nói để kết thúc.

- Cả hai ta đều có cớ để hối tiếc – Nàng để lộ sự đau khổ tột cùng trong giây lát – Anh tôi chết. Gia đình tôi chết. Mọi cái đều chết.

Nàng bỏ đi, và Brodie hiểu đích xác nàng muốn nói gì. Chàng cảm thấy trong lòng chết đứng, vì biết sẽ không bao giờ gặp lại nàng. Tim chàng còn đập đều chỉ là sự dối trá.

- Dĩ nhiên, Adrienne lúc ấy không biết nàng đã sai lầm đến thế nào – Nattie nói – lúc ấy thì không.

- Sai lầm? Chị muốn nói gì?

- Tôi muốn nói nàng đã có thai, nhưng chưa biết, cho đến mấy tuần lễ sau đám tang nàng mới biết.

Remy ngồi xuống ghế, bắt đầu thấy mọi chuyện ăn khớp với nhau:

- Và dù nàng đã có thai với Brodie Donavan, ông nội nàng đã từ chối không cho nàng lấy người đã bắn chết anh nàng. Và đứa con ấy là nguyên nhân Cole đã nói tên của chúng tôi đáng lẽ ra phải là Donavan, thay vì là Jardin.

- Cái đó đúng, tuy có một điểm sai trong câu nói của cô. Cô biết không, vấn đề Adrienne lấy Brodie đã không bao giờ được đặt ra, không do ông Emil Jardin, và chắc chắn cũng không do Adrienne nêu lên.

- Tại sao không? Tôi đã tưởng…

- Cô quên là Adrienne cảm thấy có lỗi – Nattie cắt ngang – Về phần mình, ắt nàng đã nghĩ chính mình đã giết Dominique. Brodie chỉ là dụng cụ để giết anh ta. Như ta đã biết, nàng yêu thương người anh đến thế nào, nhưng nàng còn thấy có thêm một tội là làm cho dòng họ nàng tuyệt diệt với cái chết của Dominique. Đó là lý do tại sao khi biết sắp có con, nàng lại đầy hy vọng, thay vì tuyệt vọng thâm trầm. Đó là lý do tại sao nàng không chịu để cho ông nội nàng sắp đặt một cuộc hôn nhân khác cho nàng, tuy nàng biết rõ sẽ bị tai tiếng, xấu hổ, và sẽ bị mọi người khinh rẻ nếu chửa hoang trong thời đó.

Remy từ từ lắc đầu:

- Tôi không thể tưởng tượng được ông Emil Jardin có thể đồng ý với việc đó với sự kiêu hãnh và ý thức danh dự gia đình của ông ta. Dù ông có muốn duy trì dòng họ của ông đến mấy chăng nữa, có lẽ ông cũng không thể chịu đựng được sự nhục nhã là phải nhờ một đứa con hoang, nhất là mang dòng máu của Brodie Donavan. Ông biết Brodie là cha nó, phải không?

- Ông đoán thôi. Cũng không khó gì lắm….

- Đứa con hoang trong bụng cháu là giọt máu của tên Yankee ấy phải không – Mắt ông long lanh vì thù ghét, một sự thù ghét xuất phát từ kinh tởm, mạnh mẽ không kém sự đau khổ làm tiếng nói của ông lạc đi – Cũng tên Yankee đã giết Dominique của ta. Vì vậy, Dominique thách đấu hắn ta.

- Không! – Adrienne phủ nhận.

Sự bình tĩnh của nàng như là một áo giáp mà ngay cả sự giận dữ run lên của ông cũng không thể chọc thủng, khi người đứng trước mặt ông trong căn phòng ngủ tối mờ mờ của anh nàng, các tấm màn đã kéo cả xuống để ngăn cách với thế giới bên ngoài vẫn tiếp tục tồn tại. Căn phòng y hệt như trong buổi chiều anh ta chết. Một bộ áo quần để thay đi ăn tối còn bày ra gọn ghẽ trên giường, đồ dùng cạo râu của anh ta còn sắp ra trên bàn giấy, chậu nước do một người ở giữ sạch và mát. Chỉ có một sự thay đổi là các cây nến cháy sáng để tưởng nhớ đến anh ta ở cái bục cầu nguyện. Trong mấy tuần lễ sau khi Dominique chết, ông chia thì giờ của ông ra làm hai, một nữa dành cho nhà mồ của gia đình, một nửa cho căn phòng này, tự cô lập mình trong nỗi đau buồn của ông, không chia sẻ nói với bất cứ ai. Và suốt thời gian ấy, ông gần như không nói một tiếng nào với ai cả; đến bữa ăn, ngồi im lặng, nhìn sững vào cái đĩa trước mặt, và ít khi động vào thức ăn trong đó

– Dominique chỉ biết rằng cháu bí mật gặp … anh ta – Nàng cố tình không nhắc đến tên Brodie, và nói nhanh để biện hộ cho mình – Cha nó là ai, việc đó không quan trọng, ông nội ạ. Con của cháu sẽ sinh ra với tên của dòng họ Jardin và được nuôi dưỡng khôn lớn như một đứa con của dòng họ Jardin. Nó sẽ không biết tên nào khác, quá khứ nào khác. Qua đó, dòng họ ta sẽ tồn tại.

- Qua một đứa con hoang!? – Ông nói nhỏ, vẻ đầy xấu hổ.

- Không, ông nội ạ – Nàng mỉm cười bình thản – Sự sống đang lớn lên trong mình cháu là ý muốn của Chúa. Chúa đã đem Dominique của chúng ta đi, và Ngài đã cho lại chúng ta sự sống này – Nàng tiến tới bên ông, đưa hai tay lên, nhưng ông thụt lùi – Không ai thay được vào chỗ của Dominique trong trái tim ông nội, cũng như trong tim cháu. Nhưng Chúa khôn ngoan đã cho cháu mang thai đứa bé này.

- Để phạt cháu vì những tội lỗi của cháu.

- Không, ông nội ạ. Để cháu có thể chuộc lỗi! – Adrienne nói với vẻ cương quyết – gốc gác đứa con trai của cháu không bao giờ cần cho ai biết. Các bạn bè của ông đều biết chúng ta còn bà con xa bên Pháp. Đến tháng Năm, chúng ta sẽ đi tàu thủy sang Pháp thăm họ. Sau khi đứa con trai của cháu sinh ra trong tháng 11, chúng ta có thể trở về nhà… để nuôi đứa bé của một người thân thuộc trong dòng họ Jardin, mồ côi cả cha lẫn mẹ khi sinh ra.

Và đó sẽ là hình phạt của nàng, nỗi đau khổ của nàng. Sự hiểu biết rằng nàng sẽ mãi mãi phủ nhận với cả thế giới và với đứa con ruột của nàng rằng nàng là mẹ nó. Không thể có cách nào khác. Cũng như nàng sẽ phải sống suốt cuộc đời với ý nghĩ nàng đã giết người anh của nàng, cũng chắc chắn như chính nàng đã bấm cò súng.

Một tiếng gõ cửa phá tan sự im lặng. Ông nội nàng nóng nảy kêu lên:

- Vào đi.

Cửa phòng ngủ được một người da đen giúp việc mở ra:

- Thưa ông, có ông Vanier đến – Pierre, người giúp việc béo mập báo tin – Tôi bảo ông không muốn gặp ai hết, nhưng ông ta nói cần gặp ông để nói gì đó. Ông ta bảo có việc khẩn cấp ở đồn điền Clinton.

- Gặp ông ta đi, ông nội – Adrienne thúc giục người ông gặp người thư ký riêng và là phụ tá của ông, lo về các công cuộc làm ăn của gia đình.

Sau khi Dominique chết, ông nội nàng đã bỏ không để ý đến việc gì nữa, và trút toàn thể trách nhiệm lên Simon Vanier – Ông nội có lý do quan tâm đến tương lai. Khi ông nội suy nghĩ về những điều cháu vừa nói, ông nội sẽ thấy là cháu nói đúng – Nàng nhìn trả lại ông một lúc, rồi quay lưng đi ra khỏi phòng.

- Ông có gặp ông ta không, ông Jardin? – Người giúp việc da đen hỏi, rồi nói thêm – Ông ta rõ rệt là bối rối lắm.

Ông cụ Emil Jardin không tỏ ra dấu hiệu gì đã nghe y nói, mắt ông đăm đăm nhìn vào một điểm nào đó ở xa xăm. Rồi ông sực tỉnh và lơ đễnh gật đầu:

- Ừ, ta cần gặp anh ta.

- Vì biết được về chuyện đứa bé, ông Emil Jardin đã tìm được một lý do để tiếp tục sống, đúng vậy – Nattie nói – Nhưng không bao giờ là lý do mà Adrienne tưởng nàng đã mang lại cho ông.

- Chị nói thế là nghĩa gì? – Remy hỏi, dù nàng cũng đoán được.

- Có nghĩa là ông đã sắp đặt để tiêu diệt người đã giết cháu trai ông và phá hại đời của cháu gái ông.

- Công ty Crescent! – Remy bỗng có một cảm tưởng kinh hoàng là biết gia đình nàng đã trở thành chủ công ty tàu thuỷ bằng cách nào.

- Cô nói đúng đấy – Nattie đáp – Dĩ nhiên đó không phải là việc ông ta có thể làm được trong một ngày, một tháng. Và không phải là một việc ông có thể làm được nếu không biết phân phát tiền bạc vào tay những ai đáng nhận. Và vì Brodie đã phát tài như thế, điều đó có nghĩa là ông phải chi ra rất nhiều tiền. Ông nội nàng cuối cùng bán hết các đồn điền mía và bông vải để huy động tiền bạc, trong khi làm việc đó, ông dùng người chân tay là Simon Vanier tìm hiểu những ai là người Brodie làm ăn cả ở đây và ở nước ngoài, anh ta nhận hàng ở đâu, ai làm việc cho anh ta, anh ta mắc nợ ai, và nợ bao nhiêu. Sau vài tháng, vào khoảng đó, Adrienne cùng bà cô Zee Zee của nàng lên tàu sang Pháp, ông bắt đầu thực hiện kế hoạch của ông.

- Brodie không làm gì được để chống lại phải không? – Remy hỏi, nhớ lại ông Emil Jardin đã có quyền thế lớn nhờ quen biết lâu năm với nhiều kẻ ở trong vùng này.

- Thoạt tiên, anh ta thậm chí không biết có chuyện gì. Cô nên nhớ, anh ta yêu Adrienne, và rất buồn khổ vì mất nàng bằng cách đó. Trong một thời gian, anh ta không quan tâm đến gì cả, kể cả công ty Crescent. Khi công việc làm ăn của anh bắt đầu xuống dốc, như là các thuyền trưởng bỏ anh ta đi chỉ huy các tàu thuỷ khác, các thủy thủ của anh ta lên bờ đi phép rồi không trở lại, những vụ cháy không biết lý do xảy ra trên các tàu của anh ta, hàng hóa tự động hư hay bị phá hoại, các công ty bảo hiểm tăng phí bảo hiểm đối với anh ta… anh ta chỉ nghĩ rằng đang gặp vận xui. Trong vòng một năm, không ai muốn đi tàu của anh ta hay gởi hàng trên tàu của anh ta, và cũng không muốn bán gì cho anh ta nữa. Và điểm cuối cùng này làm anh ta sinh ra nghi ngờ. Các điểm kia còn có thể hiểu người ta có khuynh hướng ưa tin dị đoan; nếu họ nghĩ rằng các tàu thủy của anh ta bị xui xẻo, họ tránh xa anh ta. Nhưng không bán hàng cho anh ta. Cái đó là phi lý…

Bầu trời âm u làm cho khu phố Cổ thành trở nên ảm đạm dù còn sớm, mây giăng thấp và đen sì trong khi Brodie bước đi trên con đường hẹp. Xa xa, chớp lòe sáng, những tiếng các xe lửa và tiếng ồn trên đường phố át mất tiếng sấm từ xa vọng lại. Brodie đoán cơn bão mùa xuân này chỉ vài ba giờ nữa là ập đến. Chàng mong nó đến, để sự căng thẳng trong không khí dịu đi.

Gần đến góc phố, chàng đi chậm lại. Chàng ít khi trở lại khu Quatier này, từ ngày… Nghĩ đến nàng, chàng vẫn còn đau khổ, nhất là khi thấy lại những chỗ chàng đã gặp nàng, và nhớ lại cái mỉm cười của nàng cùng đôi mắt long lanh đen nháy của nàng. một năm đã qua mà nỗi đau khổ vẫn còn sâu đậm như mới ngày hôm qua, nhất là khi đến khu Cổ thành này, nơi nàng đang ở. Chàng nhìn thấy lão già mù kéo vĩ cầm ở nguyên chỗ cũ tại góc phố. Brodie dừng lại và suýt nữa quay lui, vì không muốn nói chuyện với người da đen đã từng chuyển cho chàng nhiều lá thư nhắn tin của nàng, sợ không ngăn được ông ta hỏi về nàng. Chàng cố nghĩ đến công ty Crescent và tình trạng khó khăn hiện nay của công ty, và những sự nghi ngờ rằng không phải chỉ vì xui xẻo.

Chàng tiến tới trước mặt ông lão kéo vĩ cầm và bỏ một đồng đô la bằng bạc vào nón ông ta.

- Lâu nay ông mạnh khỏe không, ông Cado?

Ông lão trân mình khi nghe tiếng chàng và ngừng kéo đàn, một điều mà trước đó không khi nào ông làm. Sửng sốt, Brodie nhìn theo ông ta cúi xuống, mò tìm đồng đô la bằng bạc trong nón, rồi ngồi thẳng lên đưa trả lại chàng.

- Tiền của ông không còn tiêu được, ông Donavan.

- Ông nói gì lạ thế, Cado?

Hướng về tiếng nói của chàng, ông lão da đen quơ tay lên hông Brodie:

- Ông cầm lại tiền của ông và đi đi. Để cho lão Cado này được yên ổn.

Trong khoảnh khắc Brodie cố nén sự tức giận, nửa muốn giật lại đồng bạc, nữa muốn đấm vào mặt lão da đen.

- Ông cũng chống lại tôi luôn, hả ông Cado? – Chàng hỏi, và nắm lấy cườm tay ông lão, chàng cầm lại đồng bạc, liệng nó xuống rãnh nước.

Khi chàng bắt đầu bước ngang qua ông lão để băng sang đường, ông lão nói thì thào qua hơi thở:

-  4 giờ, tiệm thợ giày ở đường Dumaine.

Chỉ có một tiệm thợ giày trên đường Dumaine, đó là một cửa tiệm nhỏ trổ trong tường. một bảng hiệu sơn bằng tay ghi tên chủ tiệm là Louis Germaine, F.M.C (free man of color) – một người da màu tự do. Cửa chống để mở ra, không khí nặng nề như sắp có bão tràn vào trong cửa tiệm. Đúng 4 giờ chiều, Brodie bước vào tiệm, đầy mùi da và xi đánh giày.

Một người da đen như mun đeo một tạp dề bằng da ngồi ở ghế đóng giày. Khi Brodie vào, y nhìn lên, do dự và liếc nhanh ra cửa, rồi gật đầu hất hàm về phía một cửa có màn che ở cuối tiệm.

Khi Brodie đến gần đó, tiếng Cado vẳng ra từ phía sau tấm màn mỏng:

- Có mấy đôi bốt trên quầy bên tay phải của ông. Ông giả bộ xem chúng, ông Donavan và đừng để lộ ra dấu hiệu gì ông có thể nghe được Cado nói. Đâu đâu cũng có mắt của họ.

Brodie làm như ông ta bảo.

- Có chuyện gì thế, Cado.

- Ông chuốc lấy một kẻ thù – Ông lão nói nhỏ – Tôi đã biết thế nào ông cũng tìm tới lão Cado này. Tôi đã lắng tai và nghe. Mọi người đều đã được cảnh cáo: nếu ai làm ăn với ông, thì coi như hết thời ở thành phố này.

- Ai đưa ra lời cảnh cáo? – Brodie cầm lên một chiếc bốt, làm bộ xem nó.

- Ông muốn nói, ông chưa đoán ra hay sao?

- Tôi cũng nghĩ thôi.

- Nếu ông nghĩ là ông già Emil Jardin, thì là đúng -  Cado nói, và Brodie thầm chửi thề một tiếng – Nhưng cũng vô ích thôi, ông Donavan. Còn nhiều rắc rối nữa sắp xảy đến cho ông. Người ta nói ông ấy mua lại những giấy nợ bảo đảm bằng các tàu thủy và nhà của ông. Tôi nghĩ rằng, ông ta chỉ chờ đến lúc thuận lợi là trưng giấy nợ ra đòi tiền ông.

Brodie ngẩn ra, biết rằng ông Jardin sẽ chọn một lúc mà ông ta biết chắc chàng không thể thu thập đủ tiền mặt. “tất cả chỉ vì viên đạn chết tiệt ấy xẹt qua”, chàng lẩm bẩm một mình, nhận thức rằng viên đạn quái ác ấy đã lấy đi không những mạng sống của Dominique, và Adrienne của chàng, mà còn nhiều hơn thế. Bây giờ chàng sắp sửa mất cả công ty Crescent, một phần chàng không mấy quan tâm. Chàng không còn quan tâm từ khi mất Adrienne.

- Tôi nghĩ rằng còn hơn vậy nữa, ông Donavan. Ông ta đeo theo hại ông không chỉ vì ông giết cháu nội của ông ta trong một cuộc đấu súng.

Adrienne. Ông già trả thù chàng vì đã bí mật hẹn hò với nàng, Brodie nghĩ thầm, nhưng không nói ra, trong lòng khó chịu vô cùng.

Cado lại nói:

- Khi họ từ Pháp trở về trong tháng chạp năm ngoái, họ mang theo một đứa bé mới sinh, con trai. Họ bảo, nó không có cha có mẹ.

- Tôi đã có nghe – Brodie nói, dửng dưng.

- Mấy người giúp việc da đen trong nhà đó nói cô Adrienne yêu đứa bé ấy như là con ruột của cô – Cado nói, và ngừng lại một chút – Những người ở da đen đó nói đứa bé trai ấy tóc đỏ. Màu đỏ sậm… tương tự như tóc ông.

Trong một phần giây, ý nghĩ của câu nói thấm vào, và Brodie phản ứng lại bằng cách vạch phăng tấm màn bước vào buồng trong và thộp cổ áo sơmi của ông lão:

- Ông nói gì vậy? Nói thẳng đi. Đứa bé có phải là con tôi không?

- Không ai có thể nói điều đó với ông một cách chắc chắn, ngoài cô Adrienne, bà cô của cô ta, hay ông già Emil. Tuy nhiên, đúng là trước khi họ ra đi, cô ta rất buồn rầu. Và khi họ trở về, họ không đem theo về người ở nào cả, vì đã trả tự do cho tất cả và bỏ họ lại bên Pháp. Cái đó làm tôi nghĩ rằng ông già Emil không muốn cho họ trở lại đây, sợ nói lộ ra. Lại còn mớ tóc đỏ của đứa bé. Ở đâu một người dòng họ Jardin có được tóc đỏ? Nếu ông hỏi lão, thì lão chỉ biết có một chỗ duy nhất, đó là của cha nó truyền cho.

Brodie buông cổ áo của lão già ra, trong suốt cuộc đời chàng chưa bao giờ chàng muốn tin một điều gì nhiều như vậy. Chàng hỏi:

- Nó tên là gì? Lão biết không?

- Jean- Luc Eurtienne Jardin

- Jean- Luc. Luc – Chàng ưa cái tên ấy.

Nhưng nó có phải là con chàng không? Câu hỏi làm Brodie bỏ cửa tiệm ra đường phố. Chàng rẽ vào đường Royal và đi một mạch đến trước nhà của gia đình Jardin. Một làn gió mát mang hơi mưa đến, chàng tần ngần một chút rồi đi thẳng tới cánh cửa nhỏ dành cho người đi bộ ở cánh cửa lớn dành cho xe ngựa. Chàng mở nó ra và đi vào đoạn đường lợp kín như đường hầm. Tới chỗ cầu thang, chàng bước lên từng hai cấp một, rồi dừng lại ở đầu cầu thang. Hành lang ở lầu hai trống rỗng, bộ cửa hai cánh kiểu Pháp mở ra sẵn để hứng gió mát.

Có tiếng người rì rầm trong phòng, rõ là phái nữ. Brodie không để ý, chỉ chú tâm vào một tiếng động khác. Khi chàng nghe tiếng cười của một đứa bé, chàng đi theo tiếng đó tới một cánh cửa đang mở sẵn và bước ngay vào.

Chàng dừng lại một chút để quen mắt với bóng tối trong phòng, rồi nhìn quanh. Đó là một phòng ngủ, bộ lược và bàn chải bằng bạc để trên bàn trang điểm bằng gỗ gụ nói lên đó là phòng ngủ của đàn bà. Chàng lại nghe tiếng cười vui vẻ từ một góc phòng. Chàng nhìn thấy một cái nôi lớn, giăng mùng ngăn muỗi. Có cử động trong mùng, hai tay quơ lên.

Gần như ngập ngừng, Brodie bước tới mấy bước vén mùng lên, và ngắm nhìn đứa bé đang có trong đó, tim chàng đập mạnh và cổ họng nghẹn ngào.

Một đứa bé thơ, ngồi được một mình, đang nhìn lại chàng bằng đôi mắt mở tròn xoe có vẻ ngạc nhiên. Tóc nó màu sẫm và dày, có ánh đỏ trong đó nổi lên rất rõ. Nó quạu mặt với Brodie như tỏ ra bực mình vì bị phá rầy, rồi cầm một chéo tấm chăn vẫy qua vẫy lại trong khoảng không.

Brodie vắt mùng lên thanh ngang, để rảnh tay vuốt má đứa bé trơn mịn.

- Chú bé xinh lắm, Jean- Luc! – Chàng rút bàn tay lui thì đứa bé chụp lấy, và ré lên thích thú khi bắt được. Trong khi đứa bé cố đứng dậy, Brodie thấy nó ráng sức, chàng mỉm cười – Chú bé còn nhỏ quá, đứng sao được.

Nhưng chàng đưa tay đỡ nó đứng dậy. Rồi chàng bồng nó lên, hơi lóng cóng một chút, bàn tay chàng vướng víu với cái áo ngủ dài của đứa bé.

- Phải có ai cho mẹ cháu biết, cháu mặc cái áo này trông như con gái! – Brodie lẩm bẩm, và đứa bé cau mặt như để đáp – Mạnh bạo như cháu thế này, chắc chắn cháu là con trai.

Mặt của đứa bé đang cau lại trở thành ham mê, khi Jean- Luc dòm vào mồm và cằm của Brodie, và đưa bàn tay lên thăm dò, mấy ngón tay nhỏ xíu bấu vào môi dưới của chàng. Brodie nắm bàn tày nó, gỡ môi ra và ấn nắm tay của nó vào dưới cằm nó. Brodie cũng muốn cười, nhưng sự thích thú của chàng quá sâu sắc, quá mạnh thay vì cười, chàng muốn sặc. Trong giây lát, chàng ôm chặt đứa bé, áp miệng hôn lên thái dương nó, và hít hơi trong sạch ở mình nó.

Bỗng nhiên, bất ngờ chàng có cảm tưởng đang bị theo dõi, chàng ngoái cổ nhìn lại về phía hành lang. Adrienne đang đứng bên trong khung cửa, mặc đồ đen, giống hệt như lần cuối chàng thấy nàng ở nghĩa trang. Màu đen ăn với nàng, làm nổi bật mái tóc và đôi mắt đen nháy, và làn da trắng muốt của nàng.

Chàng không nói được trong một lúc lâu. Chàng có cảm giác nàng đã đứng đấy một thời gian. Chàng hơi quay lại, và mắt nàng nhìn vào mặt chàng, rồi nhìn đứa bé, rồi lại nhìn vào mặt chàng:

- Tôi muốn xem đứa con trai của tôi.

Nàng không nói gì, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng mắt long lanh như có nước mắt trong đó, những giọt nước mắt sung sướng, tự hào. Vẻ mặt nàng không còn làm chàng nghi ngờ gì nữa, đứa bé là con của chàng.

Một tia chớp xẹt ra từ các đám mây đen làm bầu trời sáng rực, tiếp theo là một tiếng sấm nổ rền làm lung lay các tấm kính ở bộ cửa kiểu Pháp, Jean- Luc sụt sịt khóc, môi dưới trề ra và rung rung. Một tiếng sấm nữa lại nổ ra, và nó khóc òa, quay lại đưa hai tay lên đòi mẹ. Adrienne bước tới gần, Brodie miễn cưỡng trao nó cho nàng, nhìn hai bàn tay nhỏ xíu bíu chặt nàng và lắng nghe nàng dỗ nó.

Rồi thì mưa và gió ập xuống, tạt vào hành lang, tạt qua khung cửa mở. Brodie biết nên ra về, nhưng vẫn đứng ngây ra đó, nhìn sững cả hai mẹ con, một ngàn câu hỏi “phải chi” lóe ra trong đầu óc chàng, làm tim chàng quặn thắt.

- Adrienne đâu? – Tiếng chân và tiếng lụa sột soạt từ hành lang vọng vào – Có phải Jean- Luc khóc không? Có chuyện gì thế?

Adrienne bước tới cửa, nói to:

- Nó sợ sấm chớp, cô Zee Zee ạ!

Nàng nhìn lại Brodie, đôi mắt van lơn chàng ra về. Chàng ngần ngừ, rồi đưa tay xoa tóc Jean- Luc, sờ lên bàn tay nàng một cái thật khẽ, và có lại cảm giác của bàn tay nàng êm ái, ấm áp đang đỡ đầu đứa bé. Chàng bỗng không dám tin vào mình nếu còn ở đấy. Chàng đột ngột quay đi và ra về theo đường cũ.

Khi chàng bước ra ngoài, cánh cổng đóng lại sau lưng, chàng không thèm để ý đến nước mưa đang đổ như trút. Chàng nhớ lại cảm giác bồng đứa bé trong tay, mấy ngón tay nhỏ xíu bấu chặt vào môi chàng, thân mình nó êm ái và mạnh mẽ. Một đứa con trai. Chàng đã có một đứa con trai. Chàng đi xuống đường phố, miệng mỉm cười, nước mắt hòa lẫn với nước mưa chảy ròng ròng trên mặt.